Nghe lời Du Du nói như vậy, Dương Hiểu Đồng cười nói: “Tớ thực sự không hề có ý phá vỡ suy nghĩ của cô ta, thật xin lỗi ah.”
Nghe cô nói, Du Du càng cười nhiều hơn: “Cậu còn không biết ngại, ha
ha. Nếu chủ nhân Thiên Hàng Bảo Điển là một cô gáu xấu xí, đó mới là
thực sự có lỗi, nói như thế nào cũng không thể làm thất vọng tổ chức
không làm thất vọng đảng, cậu nói có đúng không?”
Lời hai người nói chỉ có hai người bọn họ có thể nghe thấy, nhưng
trên mặt Dương Hiểu Đồng luôn nở nụ cười lại khiến cho người ta rất nghi hoặc khó hiểu.
“Hiểu Đồng, có chuyện gì vui mà cười vậy? Nhìn cậu cười như rất hài lòng.” Lưu Vũ Nhu gần cô vẻ mặt tò mò hỏi.
Dương Hiểu Đồng thu lại nụ cười trên mặt: “Chỉ nghĩ đến mấy chuyện trước đây xảy ra nên hơi buồn cười thôi, ha ha, không có gì.”
Ngay lúc hai người nói chuyện thì có người gõ cửa, một cô gái lớn
tuổi hơn bọn họ nhìn mọi người nói: “Các cô cùng tôi đi cắt tóc, lần đầu tiên là tôi mang mấy người đi, sau này các cô phải tự mình đi.”
“Tôi không cần đi chứ?” Ngô Địch mở miệng hỏi, dù sao cô đã cắt tóc ngắn.
“Không được, tóc của cô không đúng tiêu chuẩn, phải thống nhất.” Cô
gái kia vô tình nói: “Chuẩn bị cho tốt lập tức ra ngoài, trì hoãn, buổi
trưa không có cơm ăn!”
Thấy vậy, mọi người nhìn nhau một cái lập tức theo cô gái đó ra
ngoài. Đây là lần đầu tiên Dương Hiểu Đồng nhận thức được kỷ luật. May
mà chỗ cắt tóc không xa, sau khi đi khoảng hơn mười phút mọi người đã đi tới chỗ cắt tóc.
“Tân binh, cắt tóc.” Nữ binh nói với thợ cắt tóc.
“Đều ngồi xuống đi.” Thợ cắt tóc nhìn mấy người cười nói, mà nữ binh
nói xong thì đã rời đi luôn, nhiệm vụ của cô ta đã hoàn thành.
Hai mươi phút sau, sáu người xuất hiện lần nữa ở cửa, chỉ có điều lúc này đã có thay đổi rất lớn, trừ Ngô Địch tóc hơi ngắn một chút ra, toàn bộ đều có kiểu tóc giống nhau.
“Hôm nay hình như chúng ta không có việc gì, huấn luyện bắt đầu từ
ngày mai, hay bây giờ chúng ta đi ăn cơm trưa trước đi?” Tiếu Tiếu nhìn
mọi người đề nghị.
Không có người nào phản đối, lúc đi tới nhà ăn Dương Hiểu Đồng phát
hiện, Lưu Vũ Nhu đi cùng với cô, Tiếu Tiếu, Bối Bối và Thiến Văn đi cùng một chỗ, mà Ngô Địch một mình đi phía sau. Chỉ có điều Ngô Địch hoàn
toàn không để ý điều đó, hình như đã rất quen với tình huống này
Nhưng trong mắt Dương Hiểu Đồng lại cảm thấy Ngô Địch là một người
không tệ, nữ sinh như vậy có thể kết giao bằng hữu, trầm mặc ít lời lại
biết lễ độ, một khi cô ấy mở rộng lòng tiếp thu một người, như vậy cô ấy sẽ thực sự coi họ như chị em tốt.
Căng tin.
Lúc sáu người đến căng tin đã có không ít người tới, hiển nhiên bọn
họ đến căng tin các trại tân binh, mặc dù cái doanh trại khác cũng có,
nhưng người doanh trại bọn hắn doanh nhiều nhất, có nam binh cũng có nữ
binh, sáu người đều cùng ngồi xuống.
Thức ăn cũng không tệ lắm, không giống như bọn họ tưởng tượng cái gì
rau xanh bánh ba, Tiếu Tiếu nhịn không được lại trò chuyện một phen, kéo Bối Bối bắt đầu quan sát nam binh bốn phía, nếu phát hiện một người nào nhìn đẹp trai thì bắt đầu nghiên cứu.
Thiến Văn đối với việc này có vẻ không thèm để ý, không thảo luận
cùng hai người bọn họ nhưng ánh mắt vẫn liếc nhìn đánh giá, thỉnh thoảng thường chỉnh lại kiểu tóc của mình, chợt ngồi ngay ngắn từ từ nhai chậm nuốt cơm.
Vũ Nhu thường thường thảo luận hai người Tiếu Tiếu một chút, chỉ
không dám nhìn trai đẹp như bọn họ. Còn Ngô Địch thì căn bản lười nhìn,
một lòng chỉ ăn cơm của mình.
Dương Hiểu Đồng đánh giá tình hình căng tin một lát cũng bắt đầu yên
tĩnh ăn cơm. Nam binh tóc rất ngắn, cũng không giống như cô nghĩ trước
đó, bên ngoài thấy kiểu tóc sặc sỡ, nhưng không thể phủ nhận kiểu tóc
đơn giản như thế lại toát lên khí chất anh khí bức người của từng người
bọn họ, chính là khiến nữ sinh dễ sinh ra cảm giác an toàn.
Lúc sáu người ăn cơm, nam binh quan sát bọn họ cũng không ít hơn bọn họ. Phòng ngủ nữ binh nhìn có khá tốt.
Hai người Tiếu Tiếu và Bối Bối đột nhiên cười nói: “Thiến Văn, tớ
phát hiện không ít tầm mắt đều nhìn chằm chằm cậu nha! Ôi, mặc dù chúng
ta có kiểu tóc giống nhau nhưng mị lực vẫn không giống nhau ah.” Tiếu
Tiếu cảm khái nói, chỉ có điều trên mặt lại không hề có chút đố kị.
Nghe cô nói, Thiến Văn cũng có chút cao hứng, liếc mắt nhìn Dương
Hiểu Đồng lại thấy cô vẫn còn tiếp tục ăn cơm, không quan tâm chuyện đó
thì bĩu môi nói: “Nào có.”
“Hắc hắc hắc, nhìn kìa, mấy người kia đang đi về phía cậu đó.” Tiếu Tiếu đột nhiên nói.
Thiến Văn nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy mấy người kia thật sự đi về phía cô. Cô ta lập tức cúi đầu.
Dương Hiểu Đồng ngẩng đầu lên. Thiến Văn đối diện cô, trước đó cô vẫn cúi đầu ăn cơm nên không thấy, bây giờ vừa ngẩng đầu quả nhiên nhìn
thấy mấy nam binh đi về phía bọn họ.
“Ha ha, Thiến Văn mị lực không nhỏ ah.” Dương Hiểu Đồng cười nói, lại tiếp tục ăn cơm, chuyện đó không liên quan tới cô, sớm ăn no rồi về
nghỉ ngơi một chút, cô còn phải tu luyện.
Khi mấy nam binh đi tới trước mặt mấy người, Thiến Văn đang suy nghĩ
lát nữa bọn họ chào hỏi mình thì cô ta nên nói cái gì cho phải.
“Hắc, xin chào, ta là trại tân binh liên ban 2 – Lý Liệt, có thể làm
quen một chút không?” Thiến Văn ngẩng đầu, vừa mới chuẩn bị trả lời, lại thấy nam binh đang nói chuyện với Dương Hiểu Đồng.
Sắc mặt lập tức khó coi không ít, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, thực sự
quá lúng túng, tự mình đa tình a, may mắn chưa nói chuyện, bằng không
thật sự quá mất thể diện nhưng cô ta vẫn nhịn không được nhìn về phía
hai người.
Hai người Tiếu Tiếu và Bối Bối trực tiếp im miệng. Nếu không phải hai cô nói như vậy, Thiến Văn cũng sẽ không cho rằng như thế, tạo thành
hiểu lầm lớn như vậy, họ thấy rất xấu hổ.
Dương Hiểu Đồng đang cúi đầu ăn cơm, nghe thấy có người nói chuyện
cũng ngẩng đầu lên, nam binh trước mặt một thân quân trang mặc trên
người hắn càng có khí chất đàn ông, nụ cười hào sảng trên mặt thể hiện
rõ tính cách của hắn, vui vẻ sôi nổi.
Dương Hiểu Đồng để đũa xuống, cười nói: “Trại tân binh liên ban 2 –
Dương Hiểu Đồng, rất vinh hạnh được quen biết anh.” Nếu họ đều cùng một
ban, hôm nay không biết, ngày mai cũng biết, không bằng sảng khoái giới
thiệu.
“Ha ha, tôi cũng vậy. Vậy các cô ăn cơm trước đi, tôi không quấy
rầy.” Lý Liệt gãi gãi đầu ngượng ngùng nói, hắn thật sự không biết nên
nói những gì.
“Tốt!” Dương Hiểu Đồng gật đầu.
Sau khi Lý Liệt trở về bàn, đám nam binh bên kia bắt đầu ồn ào kêu
lên, đồng thời ánh mắt đều nhìn Dương Hiểu Đồng bên này, thấy tình trạng đó, Dương Hiểu Đồng chỉ cười trừ.
Lý Liệt trở lại chỗ cũ nhìn Dương Hiểu Đồng, trong mắt tràn đầy
thưởng thức. Ngay từ lúc Dương Hiểu Đồng đi vào căng tin, bọn họ đã chú ý tới. Dù họ có kiểu tóc như nhau nhưng vẫn không che dấu được vẻ đẹp của cô, kỳ thực mấy anh em bên này của hắn cũng muốn làm quen với cô, chỉ
không dám đi thôi. Sau khi mọi người cổ vũ hắn đã đi, không ngờ đối
phương rất thoải mái giới thiệu, một chút khó xử cũng không có, lần này
thiện cảm càng tăng mạnh.
“Liệt ca, nữ binh đó tên là gì? Nhìn thật sự rất đẹp, ta đã sớm nghe
nói lúc sáng sớm cô ấy vừa tới đã có người khen cô ấy, không cần phải
nói, đây chính là hoa khôi đứng đầu ah.”
“Cô ấy tên Dương Hiểu Đồng, ha ha.” Lý Liệt thành thật trả lời.
Trong khoảng thời gian ngắn, tên Dương Hiểu Đồng đã nhanh chóng lan truyền trong khối nam sinh cùng cấp kia.
Chỉ có điều bầu không khí bên này có chút quỷ dị, cuối cùng Ngô Địch
cười nói với Dương Hiểu Đồng: “Rất giỏi, mị lực lớn không phải bình
thường.” Ngô Địch tươi cười rất hào sảng, khác với các cô gái khác cười e thẹn, càng thêm chút khí chất nam nhi, lại rất đẹp mắt.
Nghe cô nói, Dương Hiểu Đồng nhìn về phía Ngô Địch, thật sự không
nghĩ tới cô ấy lại đột nhiên nói với mình một câu như vậy: “Đều là một
ban, nhận thức một chút cũng không sao? Cậu ăn xong rồi ?” Bởi vì cô
nhìn thấy bát ăn cơm Ngô Địch đã hết cơm.
“Đúng vậy, ăn xong rồi.” Từ lúc vừa vào cô đã bắt đầu ăn cơm, cô luôn nghĩ ăn cơm thì phải ăn ngon cơm, đối với cô mà nói mị lực của cơm lớn
hơn rất nhiều chuyện khác.
“Tôi cũng ăn xong rồi.” Tốc độ ăn cơm của cô cũng không chậm, lúc đầu nói một câu nói thì cũng giống như Ngô Địch không nói gì mà chỉ chú tâm ăn cơm.
Nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng, Ngô Địch cười, nhìn về phía Dương Hiểu Đồng trong mắt hơn mấy phần thưởng thứcc, hiển nhiên cô cảm thấy Dương
Hiểu Đồng có thiện cảm với mình.
“Vậy hai chúng ta đi ra ngoài trước.” Dương Hiểu Đồng đề nghị, ở
trong này ngồi như gấu trúc bị người ta nhìn cũng không dễ chịu? Trừ hai người bọn họ, những người khác không ăn mấy. Tiếu Tiếu và Bối Bối bởi
vì mải ngắm nghía nói chuyện không có thời gian ăn cơm. Thiến Văn bộ
dáng ăn từ tốn nhai chậm rãi nhìn cô, khiến Dương Hiểu Đồng cảm thấy
không thoải mái, cũng không phải cổ đại, ăn chậm như vậy cũng cơm lạnh
ngắt, mà Vũ Nhu thì có vẻ không có khẩu vị gì.
“Tốt” Ngô Địch gật đầu đáp, hai người cùng đi ra ngoài, đợi sau khi
hai người đi ra, các nam sinh trong căng tin mới bắt đầu trắng trợn đàm
luận.
“Đó là nữ binh đẹp nhất tôi từng nhìn thấy, vóc người thật đẹp!”
“Ha ha, tôi là ban 2, ngày mai lúc huấn luyện có thể nhìn thấy cô ấy.”
“Ta dựa vào, tại sao ta là ban nhất chứ? Huynh đệ, nếu không hai chúng ta xin đổi ban?”
“Ngươi bớt mơ mộng đi, ta mới không đổi.”
…
Hai người Dương Hiểu Đồng và Ngô Địch cũng chỉ đi xung quanh một chút,
dù sao vừa tới nơi này, hoàn cảnh mới, nhìn nhiều cũng tốt hơn, nếu
không xuất hiện chuyện lạc đường thì thực sự bất đắc dĩ.
“Sao cô lại nghĩ đến tham gia quân ngũ?” Ngô Địch nhìn Dương Hiểu
Đồng hỏi. Dương Hiểu Đồng nhìn xinh đẹp như vậy, làn da nhẵn nhụi, giống như đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, so với nữ binh có thể chịu
được cực khổ thật sự có tương phản rất lớn.
Dương Hiểu Đồng hỏi ngược lại: “Mình không thể tới tham gia quân ngũ
sao, là nhìn mình cảm thấy mình chịu khổ không nổi?” Mọi người đều biết
tham gia quân ngũ rất khổ, mặc dù nghề quân nhân khiến người ta rất tự
hào, nhưng mỗi ngày huấn luyện đều rất vất vả, thấy Dương Hiểu Đồng trực tiếp bày tỏ ý nghĩ của mình như vậy, Ngô Địch ngược lại có chút ngượng
ngùng: “Mình cũng không phải ý này, chỉ là cảm thấy gia thế của cô chắc
cũng không tệ, đến tham gia quân ngũ có chút…” Nghĩ nghĩ, Ngô Địch vẫn
không nghĩ ra nên dùng từ gì để hình dung.
“Vậy cậu đã xem nhẹ mình rồi, mình không phải người không thể chịu
được cực khổ, sau này huấn luyện sẽ biết! Mình cảm thấy cậu trước đây
hẳn đã luyện qua rồi?” Luyện qua hay không luyện qua, Dương Hiểu Đồng
liếc mắt một cái có thể nhìn ra. Ngô Địch có vẻ rất giỏi, nghĩ đến trước đây cũng đã luyện qua thân thủ.
Nghe cô nói, Ngô Địch có chút kinh ngạc: “Làm sao cậu biết?”
Dương Hiểu Đồng nhún nhún vai, cười nói: “Cảm giác, mình cũng đã
luyện qua, mặc dù thoạt nhìn hình như không phải như vậy, nhưng tố chất
thân thể cũng không tệ lắm.”
“Ha ha, thật không nghĩ tới a, cậu ẩn giấu rất sâu a, nhìn bộ dáng da mỏng thịt mềm thật sự không nhìn ra đã luyện qua a.” Ngô Địch cười to
nói.
Hai người trò chuyện một chút ngày càng cảm thấy tiếc rằng biết nhau
quá trễ. Theo Dương Hiểu Đồng thấy, Ngô Địch tính cách sang sảng, không
thích lục đục với nhau cô rất thích, hơn nữa cô giống Ngô Địch cũng
không có gánh nặng. Cô không giống một ít nữ sinh có lòng dạ hẹp hòi,
một chút chuyện đã tính toán chi li, hơn nữa quan trọng là mặc dù tiếp
xúc thời gian rất ngắn nhưng cô có thể cảm giác được Ngô Địch là một
người đầy nghĩa khí!
Ở trong mắt Ngô Địch, Dương Hiểu Đồng nhìn đẹp, không hề có chút đố
kị, những cô gái bên cạnh cô đẹp hơn nhưng mỗi một người đều tâm cơ rất
sâu, không ai phóng khoáng như Dương Hiểu Đồng. Cô cũng nhìn ra, tính
cách của Dương Hiểu Đồng rất hào phóng, bình thường việc nhỏ cũng không
quan tâm, so với những cô gái trước kia tiếp cận cô có ý đồ khác thì tốt hơn nhiều. Huống chi Dương Hiểu Đồng căn bản không biết thân phận của
cô, cái này càng khiến cô đem Dương Hiểu Đồng liệt vào danh sách những
bằng hữu thâm giao.
Lúc Hai người trở về đã đạt đến cảnh giới kề vai sát cánh, đương
nhiên là Ngô Địch cao hơn Dương Hiểu Đồng một cái vai. Ngô Địch cao hơn
Dương Hiểu Đồng một ít, chắc chiều cao tầm Thiến Văn, chỉ có điều tính
cách lại kém cực xa.
Ngày hôm sau, 5 giờ sáng, vang lên tiếng còi báo và tiếng nói chuyện vui vẻ.
Dương Hiểu Đồng rời giường đầu tiên, Ngô Địch cũng lập tức rời
giường, những người khác có người nửa ngày chưa đứng dậy khỏi giường.
Dương Hiểu Đồng vừa mặc quần áo vừa nói: “Nhanh lên một chút, tiếng
còi tập hợp vang lên, nếu trong vòng mười phút không tới dưới lầu tập
hợp, sẽ bị phạt.” Đêm qua có người tới nói với bọn họ chuyện này.
Dậy sớm đối với Dương Hiểu Đồng cũng không có vấn đề gì, dù sao cô
buổi tối cũng tu luyện không ngủ được, căn bản không có chút khó khăn
gì.
Nghe thấy lời Dương Hiểu Đồng mấy người kia mới có chút không tình
nguyện đứng dậy mặc quần áo. Hai người Dương Hiểu Đồng và Ngô Địch đã
gập xong chăn, thay xong quần áo, cầm dụng cụ rửa mặt đi vào nhà vệ
sinh.
Chăn của hai người rất chỉnh tề như khối đậu hủ, chiều hôm qua sau
khi hai người trở về đã bắt đầu không đè chăn. Trong quân đội chăn có
yêu cầu phải bằng phẳng, cũng thường gọi là “Đậu hủ khối”. Mà chăn bọn
họ đều là đồ mới lĩnh, căn bản không có khả năng phẳng phiu như vậy, cho nên tối hôm qua đè ép nửa ngày, hôm nay sau khi trở về chắc còn phải
tiếp tục đè.
Đợi hai người Dương Hiểu Đồng và Ngô Địch rửa mặt ra ngoài, bốn người Tiếu Tiếu mới bắt đầu vội vội vàng vàng mặc quần áo, trong miệng nói
liên tục: “Hai người các ngươi sao lại nhanh như vậy ah? Cũng đã chuẩn
bị tốt rồi?”
“Ô kìa, gấp chết người, còn lại mấy phút?”
“A a a, còn có ba phút.”
Hai người Dương Hiểu Đồng và Ngô Địch nhìn nhau cười, Ngô Địch nói: “Hai người chúng ta đi trước, các ngươi nhanh một chút.”
Lúc hai người xuống cửa kí túc xá tập hợp, đã tới một nhóm người.
Liên ban 2 của bọn họ tổng cộng có hai mươi người, còn bên cạnh liên ban một cũng tới phân nửa người.
Hai người lập tức đứng yên, tiếng còi một lần cuối cùng thổi xong,
kết thúc! Mấy người trong phòng ngủ đều đã đến đông đủ, đương nhiên, ban của bọn họ cũng có không ít người không kịp, không mặc chỉnh tề đã chạy tới, vô cùng chật vật.
“Ban nhất và ban 2 tám lạng nửa cân, đều có mấy người chưa kịp.”
Lớp trưởng Liên ban 2 là một nam binh chừng hai mươi lăm tuổi, thoạt
nhìn rất nghiêm túc, nhìn lông mày rậm mắt to nhưng khuôn mặt nghiêm
nghị khiến người ta có phần khẩn trương.
“Mấy người tới trễ, ra khỏi hàng!”
Năm người lập tức đứng dậy.
“Hiện tại bắt đầu chạy 10 vòng quanh vòng thao trường cho ta”.
Nghe anh ta nói, những người khác âm thầm líu lưỡi, phải biết rằng
thao trường một nghìn mét một vòng, vậy tương đương bọn họ phải chạy
mười nghìn mét.
Năm nam sinh thấy tình trạng đó, đều liếc mắt nhìn nhau rồi cũng chỉ có thể nhận mệnh chạy bộ.
“May mắn ta không muộn, mười nghìn mét không phải muốn mạng chúng ta sao?” Tiếu Tiếu nhỏ giọng nói thầm.
“Cô đang nói cái gì? Chưa có ta cho phép không cho nói, nói chuyện
phải nói báo cáo trước, có vấn đề hay không?” Lớp trưởng nhìn thấy Tiếu
Tiếu nói chuyện, tức giận nói.
Tiếu Tiếu lập tức im lặng không dám nói tiếp nữa, chỉ cúi đầu đứng đó.
“Tôi hỏi cô có vấn đề không?” Lớp trưởng lại lần nữa nói.
“Không có vấn đề.” Tiếu Tiếu chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời.
“Nói chuyện trước tiên phải báo cáo, cô không nghe thấy sao?” Lớp trưởng lớn tiếng trách cứ.
“Ah?” Tiếu Tiếu nghi hoặc nhìn lớp trưởng, đây là ý gì? Không trả lời hắn cũng nói mình, trả lời hắn vẫn nói.
Những người khác thì nhịn cười không được, lớp trưởng kia nhìn thấy
vẻ mặt Tiếu Tiếu bất đắc dĩ: “Cô nên trả lời, báo cáo, không có vấn đề.”
Tiếu Tiếu giờ mới hiểu được có ý gì, lập tức có chút ngại ngùng, ngày đầu tiên đã náo ra một trò cười như thế.
Khóe miệng Dương Hiểu Đồng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nhìn quân phục mình trên người, bây giờ mình cũng là một quân nhân ah, người bên cạnh
đều là chiến hữu của mình.
“Nghiêm “
“Nghỉ”
“Điểm quân số”
“Mọi người đều chuẩn bị xong, chúng ta bắt đầu huấn luyện, nghiêm,
chạy chậm.” Lớp trưởng nói xong thì mang đội ngũ chạy phía trước, những
người khác đi theo phía sau lớp trưởng.
Mọi người đi tới thao trường, lớp trưởng nói: “Các ngươi, cũng chạy mười vòng đi.”
Nghe anh ta nói, mọi người đều sửng sốt, một người không phục nói: “Báo cáo “
“Nói “
“Bọn họ bị phạt chạy, vì sao chúng ta cũng phải chạy?”
“Bởi vì các ngươi là một chỉnh thể, chỉ cần có người phạm lỗi, mọi
người đều cùng bị phạt, không có ngoại lệ! Cho nên nếu như các ngươi
không muốn liên lụy những người khác thì không nên phạm lỗi quan trọng!”
Thanh niên kia còn muốn nói chuyện, lập tức bị người khác kéo lại, lúc này mới không nói gì.
Lớp trưởng quét mắt nhìn mọi người, mở miệng nói: “Nhìn thấy không?
Không phục tùng mệnh lệnh kết quả chính là trừng phạt, Bởi vì một mình
ngươi, mà khiến mọi người chạy thêm mười vòng, đây là ngươi mang đến cho mọi người!”
Nam binh bị lớp trưởng nói như thế, càng thêm tức giận nhưng ánh mắt
những người khác nhìn hắn đã có chút bất mãn, chỉ có thể nuốt tức giận
xuống. Nếu nói nữa, hắn không chút nghi ngờ lớp trưởng máu lạnh lại lần
nữa trừng phạt gấp bội!
“Nghiêm, bắt đầu chạy” Giọng nói lớp trưởng vang dội.
Mọi người đồng loạt chạy, lúc này mới thực sự thấy được cái gì gọi là kỷ luật bộ đội, trưởng quan cấp trên muốn, bọn hắn không có quyền lợi
nghi vấn, điều bọn họ có thể làm chính là phục tùng, phục tùng!