“Tha thứ cho em vì đã bỏ lỡ nhiều như vậy, nhưng ít ra cuối cùng em đã tìm được anh. Em sẽ không buông tay anh, tất cả thứ khác đều không có bất kì ảnh hưởng gì với chúng ta. Anh phải có lòng tin vào
chính mình, cũng cần có lòng tin ở em, có được không?” Những lời này là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng Dương Hiểu Đồng.
Nghe thấy câu nói đó của Dương Hiểu Đồng, Trương Doãn Kiệt từ trong nội tâm cảm thấy cao hứng và hạnh phúc, cười đáp: “Tốt.”
Ngày hôm sau, Trương Doãn Kiệt, Dương Hiểu Đồng cùng với Nhâm Thụy Ninh
ba người đều đồng thời về nước. Nhâm Thụy Ninh đứng trên sân bay có vẻ
rất hài lòng: “Trung Quốc thật sự mỗi ngày một kiểu ah. Cũng đã một
khoảng thời gian dài tôi không về nước, thay đổi quá lớn tôi cũng sắp
không biết đường rồi.”
Dương Hiểu Đồng có thể cảm nhận được cảm giác vui sướng khi trở lại quê
hương. Mặc dù thời gian cô ra nước ngoài cũng không lâu nhưng lúc này cô cũng có thể cảm nhận cảm giác quen thuộc thân thiết đó.
“Vậy chúng ta tách ra ở đây, anh rể tương lai, cố lên!” Dương Hiểu Đồng hướng phía Nhâm Thụy Ninh bày một thủ thế cố lên, cười nói.
Nghe cô nói, Nhâm Thụy Ninh cười nói: “Anh nhất định sẽ làm được, hi vọng lần sau anh có thể cùng Diệc Đồng đi gặp em.”
“Em tin nhất định sẽ được.”
“Doãn Kiệt, chiếu cố tốt Hiểu Đồng.” Nhâm Thụy Ninh nói với Trương Doãn Kiệt, bộ dáng kia thật sự có mấy phần dáng dấp của ông anh rể tương lai căn dặn.
Trương Doãn Kiệt tự nhiên cười gật đầu: “Nhất định.”
Từ tối hôm qua sau khi quyết định, Dương Hiểu Đồng lập tức gọi điện
thoại cho Diệc Vĩnh Khôn. Diệc Vĩnh Khôn tất nhiên cực kì vui vẻ khi
biết tin tức Dương Hiểu Đồng chuẩn bị về, từ sau khi Dương Hiểu Đồng trở về ông đã bắt đầu trông sao trông mặt trăng chờ cô đến.
Đợi tới lúc Dương Hiểu Đồng và Trương Doãn Kiệt cùng đi tới phòng làm
việc Diệc Vĩnh Khôn, trên mặt Diệc Vĩnh Khôn mang theo nụ cười ái muội,
hiển nhiên từ hành động của hai người cùng đi với nhau đã nhìn thấu một
chút vấn đề không bình thường. Chỉ vì ông đang ở trong quân đội, lấy
được tin tức hơi muộn, Lam Toàn đã sớm biết, mà nguyên nhân bà biết tất
nhiên do Diệc Đồng mật báo, còn gọi điện thoại nói với Dương Hiểu Đồng
cô làm không tệ, sớm nắm lấy tránh bị người khác cướp mất, nói tới mức
Dương Hiểu Đồng thẹn thùng một trận, nói Lam Toàn mẹ của cô là kẻ dở hơi thật sự không hề sai.
“Ly nhi đã chuẩn bị tốt để vào quân đội rồi chứ?” Diệc Vĩnh
Khôn hiền lành nói, chắc vị tướng quân thiết huyết cũng chỉ khi ở trước
mặt thân nhân như Dương Hiểu Đồng mới có thể lộ ra bộ dáng yêu thương
như vậy.
Dương Hiểu Đồng cười gật đầu nói: “Con đã chuẩn bị xong, tùy thời có thể đi.”
Nghe cô nói, khuôn mặt Diệc Vĩnh Khôn bỗng nghiêm chỉnh hơn, nghiễm nhiên trở nên nghiêm túc hơn không ít, nói: “Ly nhi, trước khi con vào quân đội, ba có chuyện muốn nói với con, con
phải nghe rõ. Thứ nhất, sau khi vào quân đội, tất cả đều phải phục tùng
cấp trên an bài, chúng ta là bộ đội kỷ luật, làm việc phải có kỷ luật.
Thứ hai, ba sẽ không nói cho người khác biết con là con gái của ba, cho
nên khi vào đó con chỉ là một binh lính bình thường, tất cả đều phải bắt đầu từ đầu, ba không hi vọng con lấy được vinh dự vì dựa vào ba. Thứ
ba, chuyện trong quân đội con không thể nói cho quân đội, những người
khác ở bên ngoài, phải bảo mật.”
“Tư lệnh, con hiểu được, con sẽ làm được tất cả những gì ngài nói,
con sẽ dựa vào năng lực của chính mình đi tranh giành vinh dự!” Dương Hiểu Đồng nói xong còn kính chào theo nghi thức quân đội.
Nhìn thấy biểu hiện Dương Hiểu Đồng, Diệc Vĩnh Khôn rất vui mừng gật đầu: “Như vậy mới là con gái tốt của ba. Nếu quả thật có chuyện tìm ba thì tìm
cảnh vệ viên của ba -Tiểu Trần, đến lúc đó ba sẽ bố trí câu ta đến bên
cạnh con. Chỉ có điều nói thì nói như thế, nhưng nếu có người trong quân đội dám bắt nạt con gái ba, vậy cũng không được. Hiện tại ở trong quân
đội có những người đặc biệt không phải không có, nếu như gặp phải người
như vậy, Ly nhi con cứ nói cho ba biết, ba quất chết hắn.”
Nghe thấy lời Diệc Vĩnh Khôn, không chỉ Dương Hiểu Đồng, ngay cả Trương Doãn Kiệt cũng nhịn cười không được.
Câu đầu nói nghiêm túc, câu sau vẫn lộ cá tính bao che khuyết điểm của
ông. Dương Hiểu Đồng lại cảm thấy Diệc Vĩnh Khôn là một b aba đáng yêu,
một người ba luyến tiếc con gái bị người ta khi dễ, trong lòng hết sức
ấm áp.
“Ba, ba yên tâm đi, con gái ba nào dễ dàng bị người khác khi dễ như vậy?” Dương Hiểu Đồng cô cũng không phải người để cho người khác khi dễ.
“Đúng vậy, con gái của ba rất lợi hại, cha tin con, ha ha.” Diệc Vĩnh Khôn quay đầu nhìn về phía Trương Doãn Kiệt nói: “Doãn Kiệt, bây giờ cháu đã là thượng úy, tuổi tác này đạt được địa vị đó đã
rất không dễ dàng, rất nhiều người lớn tuổi hơn cháu cũng không đạt được địa vị như thế. Hiện tại Nghiêm Tuấn Trạch cũng là thiếu úy, bác hi
vọng cháu cố lên ah, bác tin cháu mạnh hơn so với Nghiêm Tuấn Trạch
kia!”
Một phen nói đã biểu lộ lập trường Diệc Vĩnh Khôn, hiển nhiên ông hề có
chút thiện cảm với Nghiêm Tuấn Trạch, vô luận là bị động hay chủ động,
dù sao hắn ta đã phụ con gái của ông. Ông cũng không suy nghĩ Nghiêm
Tuấn Trạch cũng do bị Diệc gia bức bách và bất đắc dĩ. Ông chỉ chủ quan
nhìn thấy Nghiêm Tuấn Trạch không kiên định. Mà bây giờ Hiểu Đồng đã
chọn Trương Doãn Kiệt, tất nhiên ông hi vọng Trương Doãn Kiệt mạnh hơn
Nghiêm Tuấn Trạch! Như vậy mới có thể bảo vệ tốt con gái của ông.
Mặc dù thời gian ông tiếp xúc với Trương Doãn Kiệt không lâu, nhưng cũng nhìn ra Trương Doãn Kiệt là một nam tử hán thật tình, người đàn ông như vậy ông cảm thấy không tệ, con gái giao cho cậu ta, ông cũng yên tâm.
Trương Doãn Kiệt thận trọng gật đầu, nói: “Tư lệnh, ngài yên tâm, cháu nhất định sẽ như vậy!”
Trong ánh mắt người đàn ông hiện lên vẻ nhất định phải làm được, vô
luận như thế nào nhất định sẽ làm được, đây là hứa hẹn của anh với Diệc
Vĩnh Khôn. Anh muốn chứng minh anh mạnh hơn Nghiêm Tuấn Trạch.
Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc đó của Trương Doãn Kiệt, Dương Hiểu Đồng có vài phần kinh ngạc, không ngờ trong chuyện này Doãn Kiệt lại tích cực
như thế, điểm này cùng với hình tượng ôn nhu có chút không hợp, chỉ có
điều lại càng thêm nam tính, càng khiến cô có cảm giác an toàn.
“Đã như vậy, Hiểu Đồng, ba để Tiểu Trần trước tiên đưa con vào quân
đội, vừa lúc có trại tân binh, ba đã an bài cho con. Con về phần Doãn
Kiệt trước tiên vê đội của mình đã. Hiểu Đồng ở trại tân binh biểu hiện
tốt, hẳn rất nhanh sẽ được điều ra.”
“Tốt!” Trương Doãn Kiệt đối với phương diện này hiển nhiên
cũng biết sơ sơ. Sau khi chào tạm biệt với Dương Hiểu Đồng, Trương Doãn
Kiệt về đội của mình, mà Dương Hiểu Đồng thì đang ngồi xe quân dụng đi
tới địa điểm trại tân binh.
Tới trại tân binh, Tiểu Trần lập tức rời đi, còn Dương Hiểu Đồng đi báo
danh đăng kí. Đối phương nói cho cô, cô được phân ở ban hai, sau đó bảo
cô tự đi lĩnh một vài món đồ, ngày mai bắt đầu tiến hành huấn luyện.
Dương Hiểu Đồng cầm bao lớn bao nhỏ gì đó đi về phía trụ sở của mình, ngoài miệng lại lẩm bẩm nói: “Còn nói kỷ luật bộ đội a, nói chuyện đều mặt không biểu tình, nghiêm túc như vậy, giống như mình thiếu tiền hắn không bằng.”
Bao lớn bao nhỏ thoạt nhìn rất nặng, mà trên thực tế nó quả thực rất
nặng, chỉ có điều Dương Hiểu Đồng lại không hề có cảm giác. Tất nhiên cô không như các cô gái bình thường, trọng lượng này đối với cô mà nói
không đáng kể chút nào, trong lúc Dương Hiểu Đồng bước đi lại nghe thấy
bên cạnh có người gọi mình, nhìn lại đối phương, phát hiện cũng là một
cô gái trẻ, cũng cầm đồ giống như mình, hiển nhiên cũng là tân binh lần
này.
Chỉ có điều nhìn cô bộ dáng kia thê thảm hơn, nhiều đồ như vậy cô ấy căn bản không cầm nổi, bước đi loạng choạng, nhìn Dương Hiểu Đồng cầm đồ đi lại bình thường, cô gái trẻ ôn nhu cười nói: “Xin chào, cậu cũng là trại tân binh sao?”
Dương Hiểu Đồng gật đầu: “Đúng vậy, tôi là ban hai, còn cậu ở đâu?”
“Trùng hợp như vậy ah? Tớ cũng vậy a, mình kêu Lưu Vũ Nhu, rất hân hạnh được biết cậu.” Cô gái trẻ có vẻ rất cao hứng, nói cũng nhiều hơn.
“Tôi kêu Dương Hiểu Đồng, rất hân hạnh được biết cậu.” Dương
Hiểu Đồng cười nói, đây là chiến hữu đầu tiên mình quen biết nha! Cô
thật sự rất chờ mong cuộc sống tiếp theo, nhìn Lưu Vũ Nhu bộ dáng ngã
trái ngã phải, Dương Hiểu Đồng mở miệng nói: “Vũ Nhu, nếu không tôi cầm giúp cậu một ít nhé, nhìn bộ dáng kia cậu cầm không nổi a.”
Nghe cô nói, Lưu Vũ Nhu hơi ngượng ngùng nói: “Đồ của cậu cũng nhiều như vậy, sao tớ có thể…”
Nhìn bộ dáng cố gắng hết sức kia của Lưu Vũ Nhu, Dương Hiểu Đồng giúp cô ôm một cái túi quận dụng lớn, cứ như vậy Lưu Vũ Nhu giảm bớt không ít
áp lực: “Cám ơn cậu, Hiểu Đồng, nhìn bộ dáng này của cậu hình như không hề tốn sức ah? Tớ không cầm nổi nè.”
Dương Hiểu Đồng sang sảng cười nói: “Không có gì, trước đây vác đồ quen rồi, đoán chừng luyện ra sức lực.”
Bởi vì Dương Hiểu Đồng mới vừa vào quân đội, nên vẫn mặc thường phục,
quần áo vừa mới lĩnh còn đang trong bao, đợi đi kí túc xá mới có thể
thay. Bây giờ Dương Hiểu Đồng đang mặc một bộ áo sơ mi tơ lụa màu trắng, quần hồ điệp màu đen bó sát người, hợp với một đôi ủng thẳng ống, cả
người toát lên tư thế oai hùng hiên ngang, dù quần áo như vậy cũng không cách nào che dấu dáng người xinh đẹp của Dương Hiểu Đồng, toát lên
thanh tân nhanh nhẹn, nhìn qua thật sự là một cực phẩm nhân gian.
Nhưng vóc người gầy xinh như vậy lại cầm nhiều bọc như vậy cực kì không
phù hợp, chỉ có điều sắc mặt của Dương Hiểu Đồng vẫn tự nhiên, không hề
có chút khó xử, bộ dáng nhẹ nhàng như lông, giống như cô cầm không phải
đồ nặng mà là lông chim, Lưu Vũ Nhu nhìn mà hết sức hâm mộ.
Nhất là nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Dương Hiểu Đồng, cô
cảm thấy mặc cảm, càng hâm mộ tới cực điểm, cô gái xinh đẹp như vậy thật sự lần đầu tiên nhìn thấy.
“Ha ha, nhìn bộ dáng này của cậu, tớ cứ nghĩ cậu là thiên kim đại tiểu thư chứ, còn thường xuyên vác đồ sao?”
“Ha ha” Dương Hiểu Đồng chỉ cười, không có giải thích, đã hiểu lầm thì để cô ấy tiếp tục hiểu lầm đi, dù sao cô cũng không biết nên
giải thích thế nào.
Quân nhân đi lại cũng không ít, hai cô gái trẻ đẹp xuất hiện chắc chắn
hấp dẫn không ít nam sinh quan sát. Con gái trẻ trong quân đội vốn đã
ít, con gái trẻ đẹp lại càng ít hơn, thật vất vả xuất hiện hai người
xinh đẹp, mấy cậu nam sinh đều nhướn người dài cổ để nhìn, cho dù đi qua cũng quay đầu lại nhìn.
Đối với ánh mắt của các nam sinh, hai người có chú ý tới, Dương Hiểu
Đồng trái lại không sao cả, hơn một năm trước đây bị người ta nhìn như
thế cô còn có thể ngại, hiện tại đã thành thói quen. Bởi vì một năm hơn
nay chỉ cần cô xuất hiện ở nơi công cộng đều hưởng thụ ánh mắt như vậy.
Nhưng Lưu Vũ Nhu hiển nhiên không có thói quen bị nhìn chăm chú như vậy, cô nàng ngại ngùng cúi thấp đầu.
“Bọn họ đang nhìn chúng ta sao?”
Nhìn thấy bộ dáng Lưu Vũ Nhu, Dương Hiểu Đồng không khỏi cười cười, cảm
giác này khiến cô nghĩ tới thời gian trước đây, nhẹ nhõm như vậy, tuổi
của cô cũng khônglớn, vẫn không cần phải tạo áp lực quá lớn với mình,
thoải mái một chút ah.
“Đúng vậy, điều này cũng dễ hiểu mà, quân đội con gái trẻ ít, mà bọn họ một năm không biết có mấy ngày được nghỉ, nhìn thấy chúng ta tất
nhiên nhiều nhìn mấy lần.”
“Hóa ra là như thế ah.”
Hai người một đường đi qua, nam binh nhìn thấy hai người bọn họ thật sự
không ít, có nam binh càng chào hỏi nói chuyện với hai người, khiến Lưu
Vũ Nhu rất ngại, lại có chút vui vẻ, thiếu nữ ôm ấp tình cảm luôn luôn
mê muội, nhìn tình hình hiện tại đã thuyết minh rất rõ điểm này.
Đợi tới khi hai người biến mất khỏi tầm mắt nam binh, mọi người mới bắt đầu thảo luận: “Nhìn thấy không, nhìn thấy không, cô gái vừa rồi thật sự quá xinh đẹp! Tôi
lần đầu tiên nhìn thấy cô gái trẻ xinh đẹp như vậy đó!” Người nam binh đó nhịn không được mở miệng nói.
“Ông trời của tôi nha, quả thực chính là tiên nữ a, nhìn cô ấy cầm nhiều đồ như vậy, tôi thật muốn cầm giúp cô ấy.”
“Ha ha, cẩu hùng, vậy sao cậu không đi a?”
“Không phải tôi sợ dọa người ta sao? Nóng ruột ăn không được đậu hủ nóng, các ngươi cũng không biết à.”
“Hừ, ngươi ít nói đi, cái đức hạnh kia của ngươi, chúng ta còn không hiểu sao?”
Rất nhanh hai người đi tới dưới lầu của kí túc xá, Lưu Vũ Nhu nhìn Dương Hiểu Đồng nói: “Tớ ở đây! Phòng ngủ của cậu ở đâu?”
“Trùng hợp như thế, tôi cũng vậy.” Cô xem tờ giấy trên tay mình, quả thực ở phòng này!
“Phòng ngủ không tệ.”
“Oa, thực sự quá trùng hợp, vậy chúng ta là bạn cùng phòng ah, sau này chiếu cố thêm nhiều ah.”
“Cũng vậy.”
Khi hai người tới phòng ngủ phát hiện đã có bốn người tới, mà cô và Lưu
Vũ Nhu người đến cuối cùng. Dương Hiểu Đồng đưa đồ trả lại cho Lưu Vũ
Nhu, sau đó bắt đầu sắp xếp đồ dùng mình cần sử dụng hằng ngày, cuộc
sống phòng ngủ như vậy thực sự khiến cô rất hoài niệm. Dương Hiểu Đồng
không khỏi nhớ tới thời gian chung sống cùng nhau ở đại học với Nhược
Nhược và Tiểu Mẫn, ngắn một năm lại dường như có quá nhiều kỉ niệm.
Những kỉ niệm vui vẻ lúc trước cô vẫn nhớ rõ ràng như vậy, trước kia bốn người một phòng, hiện tại lại sáu người một phòng.
Tới lúc Dương Hiểu Đồng chỉnh lý tất cả đồ đạc xong, những người khác đã ngồi trên giường của mình. Chỉ có điều mọi người hình như còn có chút
ngại ngùng, Dương Hiểu Đồng cầm quần áo vào phòng vệ sinh thay quân
phục, không ngờ một thân quân trang mặc trên người của cô lại tư thế oai hùng hiên ngang, vẫn như cũ không che được vẻ đẹp nữ tính và mị lực,
quần áo mặc trên người thoạt nhìn cực kì vừa người.
“Phòng ngủ của chúng ta sáu người đã đến đông đủ, mọi người tự giới thiệu một chút đi, sau này sẽ là người một nhà!” Một cô gái thoạt nhìn rất hoạt bát nhảy lên nói, đối với việc đó những người khác cũng không phản đối.
“Vậy tôi tự giới thiệu trước một chút, tôi tên Vương Tiếu Tiếu, sau này mọi người gọi tôi Tiếu Tiếu là được.” Do cô bắt đầu, đương nhiên cô phải tự giới thiệu trước.
Dương Hiểu Đồng quan sát cô gái rất hoạt bát đó. Vương Tiếu Tiếu chiều
cao khoảng hơn 1m62, làn da trắng sáng, lúc cười rộ lên có hai lúm đồng
tiền, hai gò má đỏ bừng nhìn rất đáng yêu, rất dễ được mọi người thích.
Có Tiếu Tiếu mở đầu, một cô gái khác giới thiệu: “Tôi tên Lữ Bối, sau này mọi người gọi tôi Bối Bối là được, trong nhà chúng tôi mọi người đều gọi tôi như vậy.”
Làn da Lữ Bối khá đen, nhìn có vẻ không xuất chúng lắm, chỉ khi cười rộ lên lô ra hàm răng trắng sáng nhìn rất đẹp.
“Tôi là Dương Hiểu Đồng, gọi tôi Hiểu Đồng là được.” Dương Hiểu Đồng cười nói, nhìn đàn ông ở trong quân đội có nhiều anh em sinh tử và hoạn nạn có nhau, cô cũng hy vọng có thể có một đám chị em tốt ở trong
này.
Hiển nhiên không hề ngoài ý muốn khi Dương Hiểu Đồng là người nổi bật
nhất trong phòng. Lúc cô nói chuyện năm người khác toàn bộ đều nhìn cô,
cô nghiễm nhiên trở thành trung tâm của mọi người. Mặc dù của cô giới
thiệu không có gì đặc biệt, nhưng những người ở đây lại không cảm thấy vậy.
“Chào mọi người, tôi kêu Lưu Vũ Nhu, hi vọng mọi người chiếu cố nhiều hơn.” Lưu Vũ Nhu đúng như tên của cô ấy, nói chuyện nhỏ nhẹ, lớn lên cũng một bộ ôn nhu, trừ trên mặt có chút tàn nhang, nghĩ đến một cô gái chọc
người trìu mến như thế rất dễ kích thích nam sinh muốn bảo vệ.
“Tôi tên Trương Thiến Văn, mọi người cứ gọi tôi là Thiến Văn.”
Trương Thiến Văn tướng mạo khá tốt, chiều cao khoảng 1m70, vóc người rất tuyệt, thật sự là một mỹ nữ cao gầy, mặt trái xoan, chưa thay quần áo
thoạt nhìn rất thời thượng. Chỉ có điều Dương Hiểu Đồng cũng chú ý tới,
ánh mắt cô ta nhìn mình có chút kì lạ nhưng cô cũng không để ý.
“Ngô Địch” Cô gái tóc ngắn giới thiệu cực kì ngắn gọn, chỉ nói
tên của mình sau đó cái nên nói cũng không nói nữa, nhìn bộ dáng của cô
ấy hình như rất ít nói, thuộc về tuýp con gái trầm mặc.
Dương Hiểu Đồng nhìn khuôn mặt cô gái đó ngược lại cảm thấy cô ấy rất cá tính.
“Ha ha, mọi người đều biết rồi. Tôi nghe nói chờ một lát nữa, chúng
ra phải đi cắt tóc tập thể đó, chính là hoàn thành việc tóc ngắn, giống
đầu của học sinh ấy, ôi, tôi để tóc dài lâu như vậy, sắp phải chào tạm
biệt nó rồii.” Vương Tiếu Tiếu nhìn tóc dài của mình có chút tiếc nuối nói.
“Tôi cũng nghe nói, ôi, ở đây cũng chỉ có Ngô Địch không cần để ý, chúng ta những người khác đều phải đi.”
Nghe họ nói, Dương Hiểu Đồng sững sờ, cô trái lại không chú ý vấn đề
này, nhìn tóc của mình, mà thôi, tiễn thì tiễn đi, ở bộ đội để tóc ngắn
tiện hơn tóc dài.
“Ah?” Gương mặt Lưu Vũ Nhu đau khổ, có chút buồn bực, chỉ có
điều khi nhìn thấy Dương Hiểu Đồng không thèm quan tâm không khỏi mở
miệng hỏi: “Hiểu Đồng, sao không hề thấy cậu phiền muộn chút nào thế?”
“Dù sao còn có thể dài ra, sợ cái gì? Cũng không phải một mình mình như thế, mọi người đều giống nhau mà!” Mấy vấn đề ấy cô Dương Hiểu Đồng hiểu rõ, đây căn bản không thể coi là vấn đề Dương Hiểu Đồng cần để ý ah.
“Đúng vậy ah, không phải chỉ bỏ đi tóc thôi sao, có gì đáng ngại chứ.” Trương Thiến Văn cũng mở miệng nói, ánh mắt nhìn Dương Hiểu Đồng và Lưu Vũ Nhu.
Dương Hiểu Đồng thoáng cảm thấy ánh mắt Trương Thiến Văn nhìn mình có
khiêu khích. Mặc dù lần đầu tiên gặp mặt, không biết nguyên nhân vì sao
cô ta lại thế, nhưng cô lại cảm thấy rất rõ ràng.
“Ha ha, Hiểu Đồng, tớ với cậu cá cược, cô ta đố kị cậu, tin hay không?” Du Du đột nhiên bật ra một câu.
“Đố kị tớ?” Bây giờ cô ở trước mặt bọn họ không có bối cảnh hay gì đó, duy nhất cũng chỉ có tướng mạo.
“Thế nào? Không tin tớ? Tớ nhìn người rất chuẩn, cô gái này từ lúc
cậu vừa vào, khi thấy rõ khuôn mặt cậu ánh mắt luôn đặt trên người cậu.
Trước đây ở nhà khẳng định cô ta thường được mọi người khen mỹ nữ. Trước khi cậu vào phòng, người ở trong này không có một ai đẹp hơn cô ta, cậu vừa vào lập tức phá hủy suy nghĩ mỹ nữ đẹp nhất phòng của cô ta?” Du Du cười nói, từ ánh mắt đố kị của cô bé này, cô có thế đã nhìn ra điều đó.