Quan nha của thành Huỳnh Sa Đạo sáng trưng đèn đuốc. Không hề có chút
bóng tối nào kể cả góc phòng. Ánh sáng chiếu ra ngoài, khiến áo giáp
trên người cấm quân đều lóe sáng.
Tống Nguyên mặc y phục hàng
ngày, vẻ mặt như say đứng lại trước đình viện trong phủ nha, nhìn mặt
đất lát đá xanh, nói: "Ta nhớ phủ nha trước đây cũng dùng loại đá này."
Quan chức thành Huỳnh Sa Đạo đi bên cạnh gật đầu xác nhận: "Đại nhân thật tinh mắt, đúng là xây dựng cùng một chỗ."
Tống Nguyên khom người, giơ tay áp lên nền đá, nói: "Không phải là ta tinh
mắt, mà là ta đã quá quen thuộc nó. Nhớ hồi đó ngày nào ta cũng nhìn
thấy..." Giọng đầy bi thương, dường như muốn khóc.
Nhớ ngày đó
ngươi chỉ là một tên dịch thừa nhỏ bé ở một dịch trạm ngoài thành Huỳnh
Sa Đạo, một năm cũng không tới lượt ngươi tới quan nha này một lần, lấy
đâu ra ngày nào cũng thấy... Quan chức nghĩ thế nhưng vẻ mặt thì cảm
thán, giơ ra khẽ đỡ, nói: "Xin đại nhân nén bi thương." Giọng nói cũng
rất buồn bã.
Tống Nguyên đứng dậy, lấy tay áo lau nước mắt, nói: "Trần tướng gia và các vị khác đã nghỉ ngơi chưa?"
Quan chức đáp: "Hạ quan vừa mới đi xem thử, Trần tướng gia đang thương thảo
chuyện công bố quy tắc của kỳ thi quân tử lần này với các vị khác." Còn
năm ngày nữa là bắt đầu thi, lại lấy ra một tờ giấy nịnh hót: "Hạ quan
ghi nhớ rồi sao chép lại, mời đại nhân xem qua."
Lần thi quân tử này do Vương Liệt Dương tự mình phụ trách, phe Tần Đàm Công chỉ giám sát.
Tống Nguyên khoát tay nói: "Ta nào biết mấy cái này, kệ bọn họ đi." Rồi ngáp một cái.
Quan chức hiểu chuyện, lập tức thi lễ cáo lui. Tống Nguyên khoanh tay bước
tới chỗ ở. Ngoài cấm quân, cả tòa nhà không hề có người khác. Nhưng khi
hắn rảo bước tới cửa thì thấy một cô bé đang ngồi trước bàn, lật giở
cuốn sách dưới ánh đèn. Nghe tiếng bước chân, cô bé quay đầu lại, một
tấm vải mỏng che phủ khuôn mặt.
Tống Nguyên mỉm cười: "Anh Anh, con đến rồi... Muốn vào đây ở à?"
Tống Anh nói: "Không ạ, con tới thăm phụ thân thôi." Rồi giơ tay vén khăn
che mặt, mỉm cười nói: "Ở bên ngoài rất tốt, phụ thân không phải lo."
Tống Nguyên thở dài, có phần bất an: "Lúc này thành Huỳnh Sa Đạo lắm người, hỗn tạp. Thật sự bất an."
Tống Anh nói: "Chính vì nhiều người nên mới không ai chú ý tới con." Cong
mắt cười: "Cha, con đi dạo cả ngày, được ăn rất nhiều món ngon, còn gặp
nhiều thí sinh nữa... Thật sự phong thái ai nấy đều khác biệt."
Tống Nguyên đương nhiên biết Tống Anh đi đâu, làm gì. Lúc trước chỉ có thể
nhân lúc trời tối mới ra ngoài, nay như chim bay khỏi lồng... Tống
Nguyên gật đầu, vẻ mặt buồn vui lẫn lộn.
Tống Anh ngừng cười,
trịnh trọng nói: "Nhưng phụ thân nhớ phải chú ý an toàn... Nếu không vì
con, phụ thân sẽ không phải tới nơi đây."
Tống Nguyên cười ha
ha, nói: "Yên tâm!" Lại hạ giọng: "Ta chắc chắn sẽ không ra ngoài." Rồi
nhìn vào màn đêm sâu thẳm ngoài kia: "Vả lại người tới nơi này không đủ
sức giết ta."
...
Màn đêm sâu thẳm, hoàng cung trong kinh thành yên tĩnh. Một hàng cung nữ và thái giám xách đèn lồng bước đi,
nhanh chóng tới trước một cánh cửa. Cấm vệ ngoài cửa lập tức thi lễ:
"Thái hậu nương nương."
Tần thái hậu bước vào. Trong phòng, Tần Đàm Công đang phê duyệt tấu chương.
"Ca ca, Thất Nương đã tới nơi chưa?" Tần thái hậu vui mừng hỏi.
Tần Đàm Công “ừ” một tiếng, dừng bút, ngẩng đầu nói: "Hôm nay đến rồi."
Tần thái hậu nắm tay đi đi lại lại trong phòng, cả khuôn mặt ngập tràn vui
vẻ, nói: "Tốt quá! Không lâu nữa có thể gặp ở kinh thành rồi." Lại nhíu
mày: "Vì sao ca ca không đi Huỳnh Sa Đạo? Chuyện này giao cho Tống
Nguyên liệu có ổn không? Hắn đi Huỳnh Sa Đạo là vì con gái hắn... Con bé xấu xí kia lại muốn tham gia thi quân tử, chỉ khen nó có hai câu mà nó
thực cho rằng mình có tài học xuất chúng à?" Tần Đàm Công cười, nói: "Cô bé này đúng là rất xuất chúng, không phải chỉ có hư danh."
Tần thái hậu bĩu môi nói: "Thì ích lợi gì." Mặt đầy sẹo, có tài thì có ích
lợi gì. Lười nhắc tới con bé đó. Nếu không phải vì mượn sức Tống Nguyên, bà ta còn lười liếc mắt ấy. "Tống Nguyên muốn tất cả mọi người nhìn vào hắn, mà không ai chú ý rồi xúc phạm con gái hắn. Chắc chắn tới Huỳnh Sa Đạo rồi hắn sẽ núp trong quan nha... còn làm được chuyện gì."
Tần Đàm Công khép cuốn tấu chương trong tay lại, cười nói: “Hắn vốn không
làm được chuyện gì, người làm việc là đám thợ kia. Hắn chỉ cần không làm gì là được rồi.”
Lý lẽ gì đây. Tần thái hậu thở dài: "Hy vọng
lần này có thể mở được địa cung. Không có ngọc tỷ, cứ bị mấy lão già kia chèn ép. Như vậy cũng có thể dẹp yên mấy lời đồn đại, bệ hạ sẽ danh
chính ngôn thuận."
Tần Đàm Công nói: "Nương nương không cần lo, người hy vọng mở địa cung ra không chỉ có mình chúng ta."
Tần thái hậu kinh hãi: "Không chỉ? Ý ca ca là đám Ngũ Đố quân đó cũng sẽ
đi? Đúng rồi! Tổ chức thi quân tử ở Huỳnh Sa Đạo, những kẻ đó sẽ nhân cơ hội trà trộn vào..." Một ý nghĩ hiện lên trong đầu, bà ta vội bước tới
trước mặt Tần Đàm Công, sắc mặt trắng bệch: "Không phải bọn chúng sẽ dễ
dàng mở được địa cung à? Chỉ cần mang theo Bảo Chương đế cơ là được..."
Tần Đàm Công nói: "Nên không phải là đúng lúc sao, một công đôi việc."
Tần thái hậu chợt hiểu ra, nói: "Thì ra ca ca muốn dẫn bọn chúng chui đầu
vào lưới." Một cuộc thi quân tử mà có thể làm được nhiều như vậy. Vừa
hóa giải sự xấu hổ với Tây Lương vương, thỏa mãn nguyện vọng muốn về nhà của Thất Nương, tìm kiếm ngọc tỷ và chờ Ngũ Đố quân, thậm chí là Bảo
Chương đế cơ chui đầu vào lưới... Đâu chỉ một công đôi việc. Tính ra,
lão già Vương Liệt Dương chỉ lo cướp lấy thi quân tử mà lung lạc thư
sinh trong thiên hạ, có được nhân tài và danh vọng, còn đắc chí vì gạt
được Tần Đàm Công ra, chưa từng ngờ bọn họ không quan tâm mấy thứ này.
Tần thái hậu hớn ha hớn hở: "Ca ca thật lợi hại!"
Tần Đàm Công
nói: "Đây có gì mà lợi hại với không lợi hại! Chỉ là chuyện nhỏ! Chúng
ta có thể mở được địa cung thì cứ mở. Mở không được thì để kẻ khác mở.
Đều giống nhau. Mục đích của chúng ta không phải mở địa cung, mà là ngọc tỷ. Chỉ cần ngọc tỷ xuất hiện, dù không ở trong tay chúng ta..." Hắn
nhìn Tần thái hậu, mỉm cười: "Chín năm trước ta dám cướp, chín năm sau
ta không dám à?"
...
Đêm khuya, thành Trường An trở nên
yên tĩnh hơn rất nhiều. Còn không ít trà lâu quán rượu vẫn buôn bán.
Trên phố vắng bớt bóng người, chỉ có các thí sinh nửa đêm vào thành đang đi tìm chỗ ăn nghỉ của mình. Có kẻ lo âu. Có kẻ bình tĩnh. Nhìn cô bé
che mặt đi tới, mọi người cũng chỉ liếc mắt một cái. Đi tới nơi xa lạ,
chính bản thân cũng thành người xa lạ, không có tâm tình đi dò xét người khác.
Cô bé đang bước bỗng ngừng lại. Đứng trước một ngã ba đường, dường như không biết nên đi bên nào.
Là mất phương hướng à? Người đàn ông theo sát phía sau bước lên, khẽ bảo:
"Tiểu thư, đi bên này." Hắn giơ tay, chỉ vào một phía.
Tống Anh
quay đầu nhìn hắn, gió đêm vén khăn che mặt của nàng lên, để lộ nụ cười
mỉm: "Quý Trọng, ta vẫn nhớ đường. Trí nhớ của ta tốt lắm."
Quý Trọng dạ một tiếng.
Tống Anh nhìn phía trước, nói: "Ta còn nhớ rõ nơi này, trước kia ta từng tới rồi." Nàng giơ tay xoa gò má, nhẹ nhàng vuốt ve vết sẹo dữ tợn trên
mặt: "Với ta, đây không phải thành mới, mà là cũ."
Thăm lại chốn xưa, khiến người ta khó ngủ.
Tiết Thanh ngủ rất ngon. Sáng sớm hôm sau mở mắt tỉnh dậy như mọi khi. Giường lạ. Môi trường lạ. Và sự ồn ào xa lạ ngoài cửa.
"Ngươi dậy rồi?" Giọng nói quen thuộc của Quách Tử An vang lên: "Ta đi lấy cơm về ăn."
Vào ở thành Huỳnh Sa Đạo rồi, vẫn được bao ăn. Nhưng nếu ngươi muốn bỏ tiền túi ra để ăn ngon cũng được.
Tiết Thanh à một tiếng, vừa định trả lời thì Trương Song Đồng đẩy rầm cửa
ra, thò đầu vào hô: "Đừng ăn vội, mau đi xem, thông báo mới của thi quân tử được dán lên rồi."
Đúng rồi, nàng tới nơi này để thi mà. Tiết Thanh "ừ" một tiếng, rồi nhảy người dậy.