Vào khách sạn ở, mọi người coi như đã chính thức kết thúc hành trình.
Thanh Hà tiên sinh dặn dò đám thư sinh xong rồi rời đi. Là giám khảo, hắn
không tiện ở lại nơi này. Đúng như tay văn lại ngoài cửa thành Huỳnh Sa
Đạo đã giải thích, vì tiện đường nên hắn mới đồng hành cùng đám thí sinh phủ Trường An, đến đây rồi thì không thể ở cùng một chỗ để cho công
bằng.
Đám quan viên quản lý kỳ thi quân tử nhận được tin đã tới
đón Thanh Hà tiên sinh. Bọn họ tự mình đưa Thanh Hà tiên sinh đi. Văn
lại phân chia phòng ở cho mọi người, để các thí sinh nghỉ ngơi.
Lần này không phải hai thí sinh ở cùng một gian phòng. Hiện giờ bọn họ vừa
là bạn học, lại vừa là đối thủ cạnh tranh, đều cần nghỉ ngơi dưỡng sức
chuẩn bị cho việc thi cử. Mỗi người một gian, tùy tùng ở chung. Bởi
không còn thừa phòng để cho tùy tùng hay thư đồng ở.
Cửa mở ra, vang lên một tiếng kẹt. Tiếng bước chân và tiếng Quách Tử An vang lên.
"Nước được rồi này, ngươi tắm rửa trước đi."
Đặt chậu đồng lên kệ, người thì đi sang một bên, bắt đầu dọn dẹp đồ đạc.
Tiết Thanh nằm trên giường, nghiêng người nhìn hắn, chợt bật cười. Từ
một tay thiếu gia nhà giàu bỗng trở thành thư đồng. Nàng bật người dậy,
nói: "Không cần phải tắm rửa dọn dẹp, chúng ta ra ngoài, làm quen một
chút, tiện thể đi ăn luôn."
Quách Tử An chần chừ, mới ừ một
tiếng. Hai người vừa ra khỏi cửa thì Trương Song Đồng ló ra từ phòng kế
bên: "Các ngươi định đi đâu? Có uống rượu không?" Không chờ trả lời đã
bước ra: "Đi với đi với... Đi đường suốt mệt chết đi được."
Tiết Thanh cười nói: "Mệt chết đi được thì phải nghỉ ngơi chứ?"
Trương Song Đồng nói: "Sai rồi! Ăn chơi nhậu nhẹt mới là nghỉ ngơi."
Ba người bước đi. Phía sau lưng lại vang lên tiếng bước chân. Tiết Thanh
quay đầu nhìn thì thấy Liễu Xuân Dương cũng bước ra từ một gian phòng
khác rồi đi theo bọn họ. Trương Song Đồng cười ha ha, hỏi: "Ngươi cũng
muốn đi cùng à?"
Liễu Xuân Dương ừ. Tuy hắn không muốn đi nhưng
nơi nào có Tiết Thanh luôn khiến người ta sợ hãi. Thôi thì cứ theo chân
Tiết Thanh có lẽ sẽ tốt hơn. Không nhìn thấy còn khiến người ta lo lắng
hơn.
Bốn người đi ra khỏi khách sạn. Hoàng hôn, người vẫn nườm
nượp đi lại trên đường phố. Có thí sinh đeo hành lý, hết nhìn đông lại
nhìn tây. Cũng có dân chúng địa phương đứng bên đường chỉ chỏ... Thi
thoảng lại có thí sinh có tướng mạo hoặc mặc trang phục của quốc gia
khác đi qua. Tuy nay Đại Chu và các nước lân bang hòa thuận với nhau,
các quốc gia thường xuyên trao đổi giao lưu nhưng với dân chúng thành
Huỳnh Sa Đạo, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều người tới từ các quốc
gia khác đến đây như vậy. Quả là cảnh sắc náo nhiệt.
Đám người
Tiết Thanh cũng đứng bên đường nhìn người qua lại một lúc. Lại thấy một
vị quan chức dẫn sai dịch đi qua, một đám thí sinh mặt mày ủ rũ xách
hành lý đi theo sau.
"Là đám thí sinh phủ Khai Dương mới bị đuổi ra ngoài..."
"Tìm quan phủ cũng vô dụng, đây là cho ở chỗ khác rồi."
Dân chúng bên đường chỉ chỏ.
"Chắc chắn là không làm được gì mà. Nghe nói đó là thí sinh Tây Lương..."
"Lần này phía Tây Lương cử hẳn thái tử đến tham gia..."
"Chẳng lẽ thái tử ở khách sạn? Hắn phải ở quan nha chứ?"
"Cũng không giống! Thí sinh Tây Lương có kẻ để dựa vào chứ sao..."
Nghe tiếng bàn tán bên đường, Trương Song Đồng hừ hừ hai tiếng, nói: "Kiêu
ngạo thế đấy! Không khác mấy kẻ không cho chúng ta ở lại dịch trạm lúc
trước... Hay là bọn họ chính là người Tây Lương? Thái tử của bọn họ đến
nên có chỗ dựa. Vậy người Đại Chu ta đang ở trên đất Đại Chu, vì sao
không có chỗ dựa?"
Tiết Thanh nói: "Chính bởi vì ở trên đất của
ta nên mới phải khiêm nhường, không tranh cơn giận không đâu... Tới lúc
vào trường thi nhìn rõ là được."
Trương Song Đồng liếc nàng,
nói: "Tam Lang, từ lúc ra ngoài ngươi nhát gan hẳn nhé... Thật không thú vị! Thôi đi uống rượu nào." Phất tay áo rảo bước đi.
Tiết Thanh mỉm cười bước theo. Liễu Xuân Dương và Quách Tử An liếc nhau. Hai người đều hiểu rõ ánh mắt của nhau có ý gì. Nhát gan... Đổi lại thử đuổi bọn
họ ra khỏi khách sạn xem. Nhát gan là vì chưa chọc tới nàng thôi.
Đám người Tiết Thanh không đi xa. Khách sạn nơi bọn họ ở nằm ngay trên khu
phố náo nhiệt, tửu lâu, tiệm trà, quán cơm mọc san sát. Bốn người chọn
một quán cơm đông người, nghe tiểu nhị nhiệt tình giới thiệu mà chọn mấy món đặc sản địa phương, gọi thêm vài bầu rượu. Ăn tới lúc lên đèn mới
đi ra. Đèn dầu hai bên đường được thắp lên, khiến cả tòa thành sáng như
ban ngày. Chỉ đèn đuốc ở một con đường không thể khiến cả tòa thành như
vậy được. Trương Song Đồng quay đầu nhìn, kinh ngạc mà “ơ” một tiếng,
giơ tay chỉ về một hướng.
"Thành Huỳnh Sa Đạo này chả lẽ là tòa thành đêm trắng." Hắn nói.
Đám người Tiết Thanh quay đầu nhìn lại, thấy đằng xa có một tòa nhà lớn, đèn đuốc chiếu sáng cả nửa bầu trời bao la.
"Đó là chỗ ở của các vị đại nhân tới từ kinh thành." Bên đường, có người
nhiệt tình giới thiệu: "Tống Nguyên Tống đại nhân, tể tướng Trần đại
nhân... đều ở bên đó."
Tống Nguyên Tống đại nhân à? Tiết Thanh
híp mắt nhìn, rồi thôi. Đám người Trương Song Đồng cũng tiếp tục bước
đi. Về đêm, người trên đường vẫn đông như mắc cửi. Thí sinh vào thành,
cư dân hóng mát, trẻ con chơi đùa, làm cho cả tòa thành Huỳnh Sa Đạo trở nên hừng hực sức sống. Không có vẻ trĩu nặng của ác linh, cũng không hề bi thương khi thành bị đốt. Chuyện xưa đã qua đi theo trận hỏa hoạn ấy.
"Nơi này không hề khiến người ta cảm thấy khó chịu." Có lẽ Trương Song Đồng
cũng nghĩ tới điều này, không nhịn được mà nói: "Chẳng giống như ta
tưởng tượng chút nào."
Vừa nói xong, chợt nghe một tiếng quạt mở ra, kêu roạt một tiếng. Đồng thời một giọng nói cũng vang lên.
"Đó là vì các ngươi chưa đi tới thành Huỳnh Sa Đạo thật sự."
Đám người Tiết Thanh quay đầu nhìn. Có một người đứng dưới ánh đèn, khuôn
mặt xa lạ. Thấy bọn họ nhìn, người kia nhếch miệng cười, để lộ ra hàm
răng vàng, lại tức khắc lấy quạt che miệng, nhỏ giọng nói: "Các vị tiểu
ca, có muốn nhìn thấy Huỳnh Sa Đạo chân chính không?"
Thành Huỳnh Sa Đạo chân chính? Trương Song Đồng không hiểu, hỏi: "Là sao?"
Gã răng vàng khè mỉm cười nói: "Các vị là thí sinh tới tham dự kỳ thi quân tử chứ gì? Lần đầu tiên tới Huỳnh Sa Đạo chứ gì? Thành Huỳnh Sa Đạo
hiện giờ mới được xây lại. Chứ Huỳnh Sa Đạo chân chính không nằm ở đây."
Thì ra là thế. Đám người Tiết Thanh bây giờ mới hiểu.
Trương Song Đồng nhìn hắn, nói: "Vậy bọn ta có thể tự mình đi xem mà."
Gã răng vàng khè lắc đầu: "Tiểu ca, không thể tùy tiện như vậy được... Nay thí sinh tới rất đông nên càng giới nghiêm... Nhưng mà..." Hắn khép
quạt lại: "Ta có cách giúp mọi người đi xem một lần."
Liễu Xuân Dương liếc mắt: "Mất tiền chứ gì?"
Gã răng vàng khè cười ha ha, giơ quạt vỗ nhẹ lên vai Liễu Xuân Dương: "Vị
tiểu ca này thật tinh mắt..." Rồi giơ ống tay áo lên mà phất, nói rất
lưu loát: "Mỗi người năm đồng. Nếu muốn xem, tới quán trà dưới gốc cây
hòe cửa thành phía tây tìm Răng vàng khè." Nói xong quay người bước đi,
chỉ vài bước đã giấu mình vào bóng đêm.
Không ngờ hắn đi dứt
khoát như vậy, khiến đám người Liễu Xuân Dương không kịp phản ứng, ngây
người ra đó, lát sau mới liếc nhau, bật cười.
"Thành Huỳnh Sa Đạo này đúng là có đủ mọi loại người." Trương Song Đồng nói, xua tay: "Đi thôi, về ngủ."
Động tác của hắn quá mạnh, đúng lúc đó có một đám thí sinh vừa lặn lội đường xa đi qua. Đường trở nên chen chúc. Có người loạng choạng đâm tới.
Trương Song Đồng né tránh qua một bên, chợt có người đè vai hắn lại.
"Nhìn đường!"
Một giọng nói khá trầm, không chút vui vẻ vang lên, đồng thời một lực khá
mạnh đánh tới. Trương Song Đồng chỉ cảm thấy chân lảo đảo, chuẩn bị ngã
lăn ra đằng trước. Tiết Thanh giơ một tay đến đỡ tay hắn, đồng thời va
người vào hắn.
"Ôi, đừng có chen mà..." Tiết Thanh nói, nhíu mày nhìn sang một bên.
Là bị người chen nên ngã sang bên này, vừa lúc đánh vào người Trương Song
Đồng, đỡ được hắn. Trương Song Đồng đứng vững, cũng đỡ Tiết Thanh lại.
Hắn nhìn sang bên kia, thấy một nam tử trẻ tuổi, chừng hơn hai mươi, đi
sát qua bọn họ. Dưới ánh đèn, khuôn mặt bình thường có vẻ bất ngờ, bỏ
tay ra khỏi vai Trương Song Đồng, hơi lui về sau như che chở ai đó..
Có một cô bé ở bên cạnh hắn, lúc này cũng quay sang nhìn. Nàng đội nón lá
rộng vành, che phủ khuôn mặt trong lớp vải mỏng. Trong bóng tối, chỉ
thấy dáng vóc nàng yểu điệu, tuổi cùng lắm mười ba, mười bốn.
Nam tử trẻ tuổi chắn tầm mắt của bọn họ, che chở cô bé kia bước đi, dọc
theo ánh đèn lúc sáng lúc tối, bước vào trong đám người.
Trương
Song Đồng kêu to: "Xin lỗi nhé, nhiều người quá suýt nữa thì đụng vào.
Ngươi..." Lại bĩu môi: "Rộng lượng một chút nha." Ở thành Trường An, có
rất nhiều thiếu nữ còn ước gì hắn đụng vào bọn họ ấy chứ.
Tiết
Thanh cười, vỗ vai hắn, nói: "Đi thôi!" Bốn người tiếp tục bước đi. Tiết Thanh vờ lơ đãng quay đầu nhìn. Đã không thấy bóng dáng người đàn ông
kia trong đám người... Người này có bản lĩnh khá tốt, chẳng qua chỉ vì
không muốn bị động tới đã xô ngã người ta, là quá bá đạo hay quá căng
thẳng? Tóm lại là không lễ độ chút nào...
Uyển chuyển bước chậm, cô bé ngắm người trên phố, đi theo bóng tối trên đường, sẽ không ai để
ý. Bước chân của nàng càng lúc càng thoải mái. Chợt thấy người đàn ông
sau lưng quay đầu.
"Quý Trọng, sao vậy?" Nàng hỏi, giọng dịu dàng.
Người được gọi là Quý Trọng cúi đầu, nói: "Người vừa rồi... hình như có võ
công không tệ... Thuộc hạ không thể xô ngã được hắn."
Vừa rồi?
Cô bé “à” một tiếng, nói: "Nhiều người bị ngã nên mới đúng lúc chặn lại
được thôi... Ngươi có võ công nên nhìn ai cũng thấy họ có võ công..."
Giọng nói mang theo sự vui vẻ: "Đừng quá khẩn trương... Nơi này rất an
toàn."
Có lẽ là vậy. Trùng hợp là người bên kia cũng bị đẩy tới
bên này, lực đối lực nên được hóa giải. Tên có dung mạo tuấn tú kia rõ
ràng là thiếu gia con nhà giàu, còn thiếu niên gầy yếu tuổi chừng mười
ba mười bốn quả thực không giống người có võ công, mà còn có thể đỡ được cú xô đẩy của hắn... Quý Trọng vâng một tiếng, nhìn cô bé quay người
tiếp tục bước đi, vội theo sát: "Tiểu thư, kế tiếp chúng ta đi đâu?"
Cô bé khoanh tay sau người, cất bước, dáng người khẽ lắc: "Đi gặp phụ thân."