Tề Ngọc Yên vội quay mặt đi chỗ khác, không nhìn hắn nữa, cố dằn lòng
mình lại. Sau đó nàng xoay người, tới bên cửa vén màn lên, nhìn Trúc Vận đang đứng ở trước cửa.
Trúc Vận thấy Tề Ngọc Yên xuất hiện ở cửa, vội đưa cầm qua, nói: “Quý nhân, cầm cô cần.”
Tề Ngọc Yên đưa tay nhận lấy cầm, nói với Trúc Vận: “Được rồi, em về trước đi.”
“Dạ.” Trúc Vận chăm chú nhìnTề Ngọc Yên một lúc rồi mới từ từ lui xuống.
Tề Ngọc Yên ôm cầm, trở vào buồng, đặt cầm xuống bên chiếu, còn mình thì
quỳ xuống, ngẩng mặt lên, nhìn Lý Cảnh hỏi: “Không biết Hoàng thượng
muốn nghe khúc nào?”
Lý Cảnh vừa tâm sự với Tề Ngọc Yên xong, lúc này trong lòng thư thái hơn rất nhiều. Nên thoải mái cười với Tề Ngọc
Yên, nói: “Tùy ý. Tề quý nhân gảy gì Trẫm nghe nấy.”
Tề Ngọc Yên
nghe Lý Cảnh nói, chân mày hơi chau lại. Tùy ý? Thế này bảo người ta gảy kiểu gì? Bỗng nhiên, nàng nhớ tới hồi ở kiếp trước, Lý Cảnh rất thích
nghe mình gảy một vài khúc của phương Nam, vì thế, nàng cười mà nói:
“Vậy tần thiếp sẽ gảy cho Hoàng thượng một khúc , hy vọng Hoàng thượng một đời không phải buồn lo.”
Nghe lời của nàng,
khóe miệng của Lý Cảnh nhếch lên nụ cười, cũng không nói, bút trong tay
lại nhấc lên, bắt đầu vẽ lên giấy Tuyên Thành.
Tề Ngọc Yên thấy
Lý Cảnh không phản đối, liền hít sâu một hơi, chậm rãi đặt ngón tay lên
dây đàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng gảy dây. Phút chốc, tiếng đàn êm dịu như dòng nước, tuôn chảy từ tay nàng, dào dạt lan khắp lều.
Nghe
tiếng đàn, Lý Cảnh cảm thấy tinh thần của mình càng lúc càng bình lặng,
bút trong tay tựa như cũng nghe lời hơn. Lần này, không có bất cứ gián
đoạn nào, chữ dừng dứt khoát trên giấy.
Nhìn nét mực chưa khô
trên giấy, tâm trạng bỗng khá khẩm hơn. Hắn quay sang, nhìn nữ tử đang
đánh đàn dưới đất, vẻ mặt điềm tĩnh.
Hắn giật mình.
Mang sự bình yên đến cho lòng mình,rốt cuộc là người này, hay là cầm kia?
Đêm đó, cũng không biết do đi đường mệt nhọc, hay nhờ tiếng đàn của Tề Ngọc Yên mà Lý Cảnh ngủ vô cùng ngon giấc.
Ngày hôm sau còn chưa tới giờ Thìn, đoàn xe đã nhổ trại.
Bởi vì La Xảo Nhi không được thoải mái trong người, nên ở rịt trong xe không dám xuống.
Tề Ngọc Yên thấy La Xảo Nhi ở trong xe không ra, sợ một mình mình xuống xe sẽ bị Thường Hải tóm đi hầu vua, cho nên, nàng cũng trốn trong xe,
không dám xuống.
Sau khi đến nơi cắm trại vào tối muộn, Tề Ngọc
Yên dùng qua bữa cơm thì bắt đầu rửa mặt, chuẩn bị nằm nghiêng trên
giường đọc sách một lúc rồi nghỉ ngơi. Nhưng nàng còn chưa kịp lên
giường, tiểu thái giám Chu Nguyên lại tới.
Sau khi nghe Trúc Vận
thông báo, trong lòng Tề Ngọc Yên xộc lên lửa giận. Cho nên, khi nhìn
thấy bộ mặt béo núc cười hì hà của Chu Nguyên trước mắt mình thì nàng
bực bội nói: “Chu Nguyên à, kỳ thật muốn giúp Hoàng thượng mài mực cứ
tìm một cô cung nữ bất kì cũng được, nếu không được thì Thường Hải cũng
ổn mà. Đâu nhất thiết phải là ta hoặc La tiểu nghi mới có thể mài mực
cho Hoàng thượng được?”
Nghe Tề Ngọc Yên nói, trên mặt Chu Nguyên vẫn tươi cười, thấy Tề Ngọc Yên đã nói xong, hắn mới đủng đỉnh nói: “Tề quý nhân, hôm nay tiểu nhân đến mời người qua, không phải do Thường
công công bảo tiểu nhân đến, mà đích thân Hoàng thượng điểm tên, muốn Tề quý nhân qua đó.”
“Hoàng thượng gọi ta?” Tề Ngọc Yên sửng sốt: “Ngươi không nghe lầm chứ? Có lẽ người gọi La tiểu nghi chăng?”
“Không nhầm đâu ạ.” Chu Nguyên mỉm cười: “Chính tai tiểu nhân nghe Hoàng thượng nói, là gọi Tề quý nhân qua ạ.”
Tề Ngọc Yên ngẩn ra. Lý Cảnh gọi mình qua ư? Vì sao? Phải rồi, hôm qua
chàng nói tiếng đàn của mình rất dễ nghe, hay là muốn nghe mình gảy đàn?
Vừa nghĩ tới bởi vì nguyên nhân này, Tề Ngọc Yên hối hận vô vàn. Biết thế
đêm qua cứ gảy khúc nào chàng không thích, khiến chàng phiền chán mình
mới là tốt. Tự trách mình mềm lòng, thấy tâm trạng chàng không tốt, muốn chàng vui nên mới gảy khúc kia. Hiện giờ buồn trong
chàng đúng là đã quên, nhưng mình lại thành sầu không dứt.
Nhưng
Hoàng đế gọi nàng, nàng không thể không đi. Vì thế, Tề Ngọc Yên bất đắc
dĩ ôm cầm, theo sau Chu Nguyên, rời khỏi lều của mình. Vừa đi, vừa thầm
nhủ trong lòng, tối nay nhất định phải gảy một khúc khiếm nhã, khiến
chàng chán ghét, đỡ cho mai chàng lại tìm mình.
Thường Hải đang
đứng canh trước lều của Lý Cảnh, thấy Tề Ngọc Yên tới, tươi cười đong
đầy tiến lên ngênh đón, niềm nở vén màn lên cho nàng, nói: “Tề quý nhân, mời vào, Hoàng thượng đã đợi người được một lúc rồi.”
Tề Ngọc
Yên gật nhẹ đầu với Thường Hải, cũng không nói nhiều, nhấc chân vào
phòng. Bấy giờ, Lý Cảnh đang ngồi một mình trong buồng, nghe thấy Tề
Ngọc Yên vào, không ngẩng đầu, chỉ vẫy tay với Tề Ngọc Yên, nói: “Tề quý nhân, mau lại đây.”
Tề Ngọc Yên ôm cầm, chậm rãi bước đến trước
mặt Lý Cảnh, hành lễ với hắn rồi nói: “Không biết hôm nay Hoàng thượng
muốn nghe khúc gì ạ? Muốn tần thiếp gảy lại khúc hôm qua, hay đổi sang
khúc khác?”
Nghe Tề Ngọc Yên nói, bấy giờ Lý Cảnh mới ngẩng đầu,
nhìn cầm trong lòng Tề Ngọc Yên, có chút ngạc nhiên: “Ngươi mang cầm tới làm gì?”
Nghe Lý Cảnh nói, Tề Ngọc Yên sửng sốt: “Không phải Hoàng thượng gọi tần thiếp tới là để gảy đàn ư?”
Lý Cảnh giật mình, sau đó cười nhẹ: “Không phải hôm qua ngươi nói mình
thông thạo cầm kì thư họa sao? Cầm, hôm qua trẫm đã nghe, quả thật không tệ lắm. Nhưng mà hôm nay Trẫm muốn kiểm tra thử một ít kỳ nghệ của
ngươi như nào, có phải cũng thông thạo hay không. Ngươi đánh với Trẫm
một ván đi.”
Hóa ra hôm nay gọi mình tới để chơi cờ với hắn. Tề
Ngọc Yên lúng túng cười, nhỏ giọng nói: “Tần thiếp ngu dốt, sợ Hoàng
thượnng chơi cờ với tần thiếp sẽ thấy buồn chán. Chi bằng, Hoàng thượng
gọi Dự vương điện hạ tới chơi cờ với ngài đi.”
Lý Cảnh ngẩng đầu
nhìn Tề Ngọc Yên, ý cười bên môi: “Nhưng hôm nay trẫm muốn cùng ngươi
đánh, xem ngươi có phải thông thạo cầm kỳ thư họa như hôm qua nói
không.” Nói tới đây, hắn nhìn Tề Ngọc Yên, trong mắt lóe lên ánh sáng.
“Hoàng thượng, tần thiếp nói là, hiểu sơ cầm kỳ thư họa, không phải là tinh
thông.” Tề Ngọc Yên nhìn Lý Cảnh, khóc không ra nước mắt nói.
“Ồ, vậy à?” Lý Cảnh gãi mũi, thản nhiên cười, còn nói thêm: “Vậy để Trẫm
xem thử rốt cuộc ngươi là hiểu sơ hay là tinh thông, ngươi ngồi xuống
trước đi.” Nói xong, hắn nhìn Tề Ngọc Yên chỉ vào chỗ ngồi đối diện
mình.
Tề Ngọc Yên thấy tình hình như vậy, đành gật đầu, nói: “Tần thiếp tuân mệnh.” Sau đó nàng đặt cầm trong tay sang một bên, ngồi
xuống đối diện Lý Cảnh.
“Ngươi cầm quân đen.” Lý Cảnh nói với Tề Ngọc Yên.
Trong cờ vây, bên đen đi trước, chiếm cơ hội trước sẽ có được một ít lợi thế. Cho nên, khi đánh cờ, thông thường sẽ thông qua cách rút thăm xem ai sẽ cầm quân đen. Lý Cảnh chủ động nhường Tề Ngọc Yên cầm quân đen, vô hình trung cho nàng thêm một tay.
Tề Ngọc Yên cũng không khách khí,
nhặt lấy một quân cờ màu đen từ trong bát đựng cờ, nắm trong tay, trong
lòng lại đánh trống. Lần đánh cờ này, có nên xuất hết bản lĩnh thật sự
ra đánh với Lý Cảnh không?
Vốn kỳ nghệ của Tề Ngọc Yên không kém, kiếp trước thường xuyên đánh cờ với Lý Cảnh. Chẳng qua Lý Cảnh biết
nàng hiếu thắng, thường nhường nàng, hầu như lần nào cũng là nàng thắng. Trong lòng nàng biết hắn nhường mình, nhưng làm bộ không biết, sau khi
thắng hắn liền dương dương tự đắc, còn hắn ở một bên, vẻ mặt đạt được
mưu đồ.
Từng chút nhớ lại kiếp trước của hai người, trên mặt của
nàng không nhịn được lộ ra một nụ cười mỉm nhạt nhòa. Bất kể là hắn
nhường nàng, hay là nàng làm bộ không biết hắn nhường nàng, đều bởi vì
tình thâm nên mới vậy ư?
Đột nhiên, lòng háo thắng trong nàng bị
khơi lên. Kiếp này Lý Cảnh không có tình ý gì với mình, đương nhiên sẽ
không cố ý nhường mình, liệu mình có thể thắng được chàng không?
Ừm, hay là, thử xem sao?
Nghĩ đến đây, Tề Ngọc Yên chuẩn bị tinh thần, dồn hết tâm trí vào ván cờ.
Kiếp trước hai người nhiều lần giao đấu, tuy Lý Cảnh cố ý nhường nàng,
nhưng nàng vẫn hiểu một chút cách đánh của Lý Cảnh, trong quá trình đánh cờ, chú ý chế trụ chiêu tiếp của hắn.
Sau mấy lần xuống cờ, Lý
Cảnh phát hiện, Tề Ngọc Yên ra chiêu hung ác, mình ứng phó lại có chút
chật vật. Vốn Lý Cảnh chỉ tính chơi vui nên gọi Tề Ngọc Yên đến chơi cờ, không ngờ kỳ nghệ của Tề Ngọc Yên thật sự không tồi.
Đối với
người yêu cờ, chuyện may mắn nhất trong đời chính là có thể gặp được kỳ
phùng địch thủ. Bị Tề Ngọc Yên dồn ép, ngược lại lại dấy lên hứng thú
trong Lý Cảnh. Hắn cũng không dám coi thường Tề Ngọc Yên, dốc toàn lực
đọ sức cùng Tề Ngọc Yên.
Lần đánh này, mưu lược được đặt lên hàng đầu, từng đường đi nước bước, không chỉ nghĩ xem mình nên đi nước nào
mới có thể thắng, còn phải đoán được đối phương có khả năng sẽ ra chiêu
gì ứng phó, mình có nên giữ đường lui để đối phó đối phương hay không,
cứ như thế, thời gian suy nghĩ lại kéo dài thêm. Bởi vậy, đêm đã khuya,
cả ván cờ mới chỉ đi được một nửa.
Thường Hải thấy canh giờ không còn sớm, rốt cuộc nhịn không được, vào buồng khuyên nhủ: “Hoàng thượng, canh giờ không còn sớm nữa, ngày mai còn phải lên đường, vẫn nên nghỉ
ngơi sớm một chút ạ.”
Nghe Thường Hải nói như vậy, Tề Ngọc Yên
mới nhận ra quả thật ván cờ này đánh hơi lâu. Nàng vội thu lại suy nghĩ
của mình từ trong ván cờ, hỏi Thường Hải: “Thường công công, bây giờ là
giờ nào rồi?”
Vẻ mặt Thường Hải đau khổ nói: “Đã sang giờ hợi rồi.”
Tề Ngọc Yên nghe xong, giật mình, bật thốt lên: “Đã trễ vậy rồi sao?” Nàng vội vã quay đầu, nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, vẫn còn sớm để thu
quan*, tiếp tục như vậy, e rằng đến sáng mai vẫn chưa đánh xong. Ban
ngày Hoàng thượng chạy đường mệt nhọc, vẫn nên nghỉ ngơi sớm chút đi?”
(Thu quan: ăn quân và chiếm đất. Nếu chia ra thì thuộc vào giai đoạn cuối trong cờ vây.)
Lý Cảnh nhìn chằm chằm vào bàn cờ một lúc, cũng biết ván cờ này không thể
một chốc một lát có thể kết thúc, đành phải gật đầu nói: “Được rồi.”
Nghe Lý Cảnh nói, Tề Ngọc Yên như được đại xá, nhẹ nhõm thở ra một hơi dài.
Nhưng nàng còn chưa kịp thở xong, đã nghe Lý Cảnh nói tiếp: “Thường Hải, ngươi gọi người tới ghi nhớ thật kĩ vị trí quân đen quân trắng, tối mai xếp cờ lại vào đúng vị trí, Trẫm muốn đánh tiếp tới hết ván với Tề quý
nhân.”
Nghe Lý Cảnh nói, người Tề Ngọc Yên cứng đờ. Tối mai vẫn
phải đến chơi với chàng ư? Nghĩ tới chuyện này, nàng chỉ cảm thấy tâm
lực mệt nhoài, khóc không ra nước mắt. Không khỏi thở dài một tiếng
trong lòng, đúng là tự làm bậy, không thể sống. Đang yên đang lành đi so cờ với Hoàng thượng làm gì, giờ thì tốt rồi, ngày mai lại phải đến.
Mặc dù trong lòng Tề Ngọc Yên hoàn toàn không tình nguyện, nhưng trên mặt
lại không dám biểu lộ ra chút nào, còn phải nở ra một nụ cười mỉm, cúi
đầu đáp: “Vâng, thưa Hoàng thượng. Tần thiếp cáo lui trước!”
Thấy Lý Cảnh phẩy phẩy tay với mình, Tề Ngọc Yên cúi người ôm lấy cầm của mình, rời đi như trốn chạy khỏi lều của Lý Cảnh.