Lộ trình còn lại năm
ngày, Tề Ngọc Yên thật sự chẳng rảnh rỗi chút nào. Ngày nào sau bữa tối, Lý Cảnh cũng sai người đến truyền nàng qua lều chơi cờ cùng hắn.
Tề Ngọc Yên vốn chẳng thích thú với việc chơi cờ với Lý Cảnh, nhưng lại
không thể không đi. Nhưng lúc đánh cờ với Lý Cảnh, luôn làm cho nàng nhớ tới khoảng thời gian tươi đẹp kiếp trước của hai người.
Nàng cố đè nén trái tim đang đập loạn lên của mình, không ngừng tự nhủ
bản thân, Tề Ngọc Yên, mi phải tránh xa hắn ra. Nhưng lần nào nhìn thấy
hắn thì trong lòng không kìm được mà rung rinh.
Cứ như vậy, tâm trạng rối ren theo Tề Ngọc Yên tới hành cung Huyền Tước
sơn, tưởng rằng đến hành cung, Lý Cảnh nhiều việc hơn, sẽ không tìm mình đánh cờ nữa là nàng có thể được giải thoát rồi. Không ngờ tới, hứng thú chơi cờ trong Lý Cảnh chẳng hề thuyên giảm, còn để nàng ở tại Vĩnh Huy
điện phía bên trái Duyên Khánh điện nơi hắn ở, đây cũng là cung thất gần Duyên Khánh điện nhất, bảo rằng tiện cho nàng qua đánh cờ cùng hắn.
Tề Ngọc Yên càng thêm hối hận, mình tới so cờ với Lý Cảnh, không ngờ kết quả lại thành bê đá tự đập chân mình.
Sau khi đến Huyền Tước sơn, thân thể La Xảo Nhi cũng khỏe lại, lại bắt
đầu chạy nhảy hoạt bát. Bởi vì chỉ có hai cung quyến* là Tề Ngọc Yên và
La Xảo Nhi theo Lý Cảnh ra ngoài, cho nên, La Xảo Nhi ở trong Minh Thiện điện nằm phía bên phải Duyên Khánh điện, cách Vĩnh Huy điện của Tề Ngọc Yên không xa, thành ra ngày nào nàng ấy cũng đến quậy trong phòng Tề
Ngọc Yên.
(Cung quyến: người thân trong cung.)
Chẳng chán nản giống Tề Ngọc Yên, nha đầu đó, vô cùng hứng thú với chuyện săn bắn.
Một ngày nọ, La Xảo Nhi đến Duyên Khánh điện xem Tề Ngọc Yên và Lý Cảnh
chơi cờ, nhân cơ hội Lý Cảnh vừa ra một chiêu giành thắng lợi, tâm trạng đang rất tốt. Nàng đánh bạo, đề nghị với Lý Cảnh, muốn cùng hắn ra
ngoài săn bắn.
Lý Cảnh nghe La Xảo Nhi nói, hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn nàng ấy: “Săn bắn phải cưỡi ngựa, ngươi có cưỡi được không?”
La Xảo Nhi nghe xong, thấy Lý Cảnh vẫn chưa nổi giận, bèn sợ sệt nói:
“Tần thiếp có thể học cưỡi ngựa ngay lập tức.” Nói xong nàng chớp đôi
mắt to, giương mắt nhìn Lý Cảnh.
Lý Cảnh nhìn chằm chằm nàng ấy hồi lâu, sau đó rũ mắt xuống, ánh mắt chăm chú nhìn bàn cờ, không nói gì thêm.
Thấy Lý Cảnh không nói gì, La Xảo Nhi tủi hờn cắn môi, không dám nói nữa.
Thấy tình hình như vậy, trong lòng Tề Ngọc Yên cũng lo lắng thay La Xảo
Nhi, liền thử thăm dò nói: “Hoàng thượng, chẳng phải La tiểu nghi chưa
từng được đi săn sao? Đương nhiên trong lòng có chút tò mò, muốn đi thử
xem thế nào. Hoàng thượng, ngài dẫn theo thiếp và La tiểu nghi ra ngoài, không phải vì muốn chúng thiếp mở mang kiến thức sao? Chi bằng, cho La
tiểu nghi ra ngoài mở rộng tầm mắt cũng tốt mà.”
Lý Cảnh nghe Tề Ngọc Yên nói, ngẩng đầu, nhìn nàng.
Thấy Lý Cảnh nhìn mình đăm đăm, trong lòng Tề Ngọc Yên càng thêm khẩn trương, nuốt nước miếng, kéo mặt, mỉm cười nhìn Lý Cảnh.
Lý Cảnh thấy mặc dù chiếc mạng che màu trắng trên mặt Tề Ngọc Yên khiến
cho không nhìn thấy rõ được khuôn mặt của nàng, nhưng thấy mi mắt cong
cong của nàng, cả gương mặt mang nét cười hiền dịu.
Trong lòng Lý Cảnh có chút rung động không tên, quay đầu, nhìn gương mặt đầy chờ mong của La Xảo Nhi, cười nhẹ, nói với La Xảo Nhi: “Còn năm
ngày nữa thôi là chúng ta tới bãi săn thú rồi. Nếu La tiểu nghi muốn đi, vậy Trẫm đồng ý với ngươi. Chỉ cần nội trong năm ngày ngươi học được
cưỡi ngựa, Trẫm sẽ cho phép ngươi đi.”
La Xảo Nhi vừa nghe, mừng rơn trong lòng, đang định tạ ơn, dường như lại nhớ đến điều gì, cắn môi, nói với Lý Cảnh: “Hoàng thượng, tần thiếp
muốn học cưỡi ngựa, có thể tìm người dạy tần thiếp được không ạ?”
Lý Cảnh nâng mắt nhìn La Xảo Nhi, gật đầu nói: “Trẫm cho phép ngươi tìm một ngự tiền thị vệ dạy ngươi cưỡi ngựa.”
La Xảo Nhi nghe xong, trên mặt mừng rỡ, hành lễ nói lời cảm tạ với Lý Cảnh: “Tần thiếp đa tạ Hoàng thượng.”
Lý Cảnh mỉm cười, cũng không lên tiếng, quay đầu nhìn Tề Ngọc Yên, hỏi:
“Tề quý nhân, ngươi có muốn mở rộng tầm mắt một chuyến không?”
Nghe Lý Cảnh nói, Tề Ngọc Yên ngạc nhiên, rồi nhanh chóng lắc đầu, nói:
“Hồi Hoàng thượng, tần thiếp không giỏi cưỡi ngựa, đi theo chỉ sợ vướng
tay vướng chân Hoàng thượng, vẫn nên ở lại thì tốt hơn.”
Lý Cảnh hơi ngẩn ra, lại nói: “Không giỏi cưỡi ngựa thì có sao? Đâu bảo
ngươi đi bắn chết con mồi. Đến lúc đó ngươi và La tiểu nghi xem chúng ta săn thú là được rồi.”
Từ nhỏ Tề Ngọc Yên đã thích mấy con vật nhỏ, không muốn nhìn sát sinh.
Hơn nữa tính ngày, nguyệt tín của mình cũng sắp tới, đâu dám ra ngoài?
Vì vậy nàng vội cười nhẹ nói: “Từ nhỏ tần thiếp đã thích mấy con vật
nhỏ, sợ tới bãi săn, thấy chúng bị người ta đánh giết, trong lòng khó
chịu, đến lúc đó