Có phần mở màn trước, tiết tấu chủ trì của hội diễn đương nhiên càng ngày càng thuận lợi.
Chỉ có điều tốt xấu của một hội diễn văn nghệ, không nói người chủ trì có
tác dụng quan trọng nhất, nhưng cũng là một nhân vật mang tính then
chốt, có thể vận động tính tích cực của người xem, làm chủ sân khấu ——
để các loại tiết mục có thể tiếp tục diễn ra.
Lần đầu làm người chủ trì hội diễn văn nghệ, hiển nhiên đám người Doãn Manh đã vượt xa suy nghĩ của các giáo viên lúc trước.
Chủ nhiệm Hàn đứng ở trong phòng chiếu ánh sáng, chăm chú nhìn các thiếu
niên và thiếu nữ linh hoạt sinh động được ánh sáng chiếu xạ trên sân
khấu. Tràn đầy sức sống cùng cảm xúc mãnh liệt, mang theo sự nhiệt huyết cùng dũng cảm chỉ có ở tuổi thanh xuân, giống như chiếu rọi đến nghĩa
trang đóng băng đã lâu, hé ra bông hoa tươi đẹp chưa từng biết đến.
Làm một người bảo thủ không hoàn toàn ủng hộ những thay đổi mạnh mẽ của
hiệu trưởng mới lắm, bỗng nhiên chủ nhiệm Hàn cảm thấy cho phép làm điều này cũng không phải là một chuyện xấu.
Ít nhất thanh xuân không phải chỉ là trang giấy tẻ nhạt và bài khóa khô khan.
Thật ra giáo viên có mặt tại hiện trường cũng không phải chỉ có một mình cô
nghĩ như vậy, cô Lý đứng ở dưới sân khấu hài lòng gật đầu.
Trên
sân khấu Giang Mạn Hi đã đến giới thiệu tiết mục tiếp theo: "Tiếp theo
sau đây, tôi xin mời vũ đoàn Vung Cánh của trường, trình diễn cho mọi
người một điệu nhảy mang tên 《 đại hồng kỳ 》!"
"Lốp bốp lốp bốp
lốp bốp lốp bốp!" Lời nói vừa dứt, khán phòng truyền đến tiếng vỗ tay,
vũ đoàn Vung Cánh của Thất Trung cũng không phải chỉ là đoàn múa bình
thường, ở trên mảnh đất thành phố B này, cũng được coi là tiếng tăm lừng lẫy, liên tục lấy được giải nhất nội thành hai năm.
Giang Mạn Hi và Hậu Nghiêu Sở xuống sân khấu, Trần Tư Dĩnh và Doãn Manh mới vừa cổ
vũ Lý Lộ xong, vũ đoàn đã nhanh chóng vào vị trí, sau một lúc lâu, theo
âm nhạc vang lên lên sân khấu.
Thợ trang điểm tới trang điểm lại
cho mấy nữ chủ trì, Doãn Manh sờ lên bóng mắt màu đỏ sậm thật sâu cảm
thấy màu sắc này nổi bật lên vẻ chững chạc của cô rồi.
Chỉ có
điều hết cách rồi, hiệu quả hóa trang sân khấu, từ trước đến nay đều
không phải để nhìn gần. Từ xa nhìn lại, nếu không vẽ khoa trương một
chút, mắt mũi miệng đều không thấy rõ. Đây cũng là lý do tại sao Doãn
Manh mặc màu đen, Trần Tư Dĩnh mặc màu phấn hồng, còn Giang Mạn Hi mặc
màu vàng nhạt.
Người chủ trì mặc màu sắc tươi sáng khác nhau, dễ cho người xem phân biệt ra bọn họ ai là ai.
Chớ nói chi là cho Lâm Kha mặc loại màu trắng nguy hiểm này, không phải nói đầu thợ trang điểm chạm mạch, mà là đạo lý giống vậy.
Trần Tư
Dĩnh bịch bịch bịch chạy tới, lôi kéo tay của cô, trịnh trọng nói: "Manh Manh, thật ra thì tớ vẫn do dự rốt cuộc có nên nói chuyện này hay
không."
Doãn Manh quay đầu lại, kéo cái ghế để cho Trần Tư Dĩnh
ngồi xuống. Lúc trước cô ấy vẫn ấp a ấp úng, thoạt nhìn muốn nói, nhưng
lại giống như chần chừ cái gì đó.
Doãn Manh không thúc ép cô ấy,
muốn đợi cô ấy chủ động tới nói cho cô biết. Cũng may trước lúc cô chờ
không kịp nữa, Trần Tư Dĩnh đã chủ động lên tiếng, nếu không Doãn Manh
cũng không biết lúc nào thì cô sẽ trực tiếp hỏi ra miệng.
Từ
trước tới nay Trần Tư Dĩnh không phải là một cô nàng có thể kìm nén
được, cô ấy nín lâu như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ gì.
"Doãn Manh. Tớ vốn định đợi sau khi tớ đi rồi mới nói cho cậu, bởi vì, tớ cảm thấy, nếu bây giờ, bây giờ, nói, tớ hoàn toàn không đi được......" Vành mắt Trần Tư Dĩnh đỏ lên, báo hiệu muốn rơi nước mắt. Mặc dù cô ấy mạnh
mẽ, nhưng trong nội tâm từ trước đến nay đều mềm mại cảm tính hơn bất kỳ cô gái nào.
Thật ra thì Doãn Manh đã đoán được cô ấy muốn nói
gì, nắm chặt tay của cô ấy: "Đừng khóc, đừng khóc, một lát chúng ta còn
lên sân khấu nữa, khóc lem hết hóa trang cũng không hay."
Trần Tư Dĩnh gật đầu một cái: "Tớ biết, bởi vì hóa trang rồi không thể khóc,
nên bây giờ mới nói với cậu. Nếu không có cố kỵ tớ còn không phải khóc
chết ha ha ha!"
Nói xong hai cô nàng này cười lên, cười đến cuối cùng lại mang theo chút chua xót.
"Tớ cảm thấy cậu cũng có thể đoán được. Tớ xin không thuận lợi lắm, hơn nữa vì vấn đề công việc của ba tớ, mẹ tớ tính để cho tớ ra nước ngoài học
một năm cao trung rồi thi lên đại học, cho nên cao tam, tớ sẽ không học ở Thất Trung nữa rồi. Thủ tục cũng, cũng làm xong......" Giọng nói Trần
Tư Dĩnh nghẹn ngào. Nghe cô ấy nói như vậy, Doãn Manh cũng biết, tuyệt
đối là cô ấy đã cãi nhau với ba mẹ rồi, đáng tiếc quyền quyết định làm
chủ trong một gia đình, chưa bao giờ là đứa nhỏ.
Cổ họng của Doãn Manh cũng chua xót, vội vàng áp chế suy nghĩ muốn khóc xuống. Qủy linh
tinh Trần Tư Dĩnh này, sao lại nói với cô vào lúc này......
Trần
Tư Dĩnh nghẹn ngào: "Cậu cũng đừng khóc á. Tớ chính là vì sợ sẽ như vậy, nên mới không nói với cậu! Kết quả sao cậu cũng như vậy ah!"
Chị Trần kiêu ngạo đúng là không phải là người, rõ ràng là mình khóc trước còn trách móc ngược lại Doãn Manh.
Doãn Manh: "Tại sao cậu không nói sớm? Trước khi cậu đi chúng mình còn có thể tụ họp một chút...... Giờ thì tốt rồi......"
Trần Tư Dĩnh: "Tớ mới không cần! Đến lúc đó lại khóc ngốc hề hề, cũng không
phải là chết rồi. Tớ còn trở về mà. Làm như chỉ còn gặp một lần cuối vậy ô ô ô ô ô"
"Nói xằng bậy gì vậy!"
"Vậy Tô Hàng của cậu làm thế nào? Cậu muốn anh ấy cùng đi Mĩ sao?" Doãn Manh hỏi.
"Chúng tớ không có ở cùng một khu, tớ đi Boston, anh ấy ở Tây Bắc, tạm thời
chia tay." Trần Tư Dĩnh lắc đầu một cái, ý vị thâm trường nhìn Doãn
Manh, "Không phải ai cũng có thể coi trọng bạn gái đến mức nhân nhượng
đối phương." Khi cô ấy nói những lời này thật là bình tĩnh, khiến Doãn
Manh bỗng nhiên cảm thấy mấy năm này cô ấy biến hóa thật không phải nhỏ.
Bất kể như thế nào, tình yêu vĩnh viễn không phải là chuyện quan trọng nhất trên cái thế giới này.
Mặc dù nghe chẳng lãng mạn, nhưng Doãn Manh tự cảm thấy sẽ không vì người
nào hy sinh tiền đồ của mình. Cho nên cô cảm thấy Trần Tư Dĩnh quyết
định đúng, cho dù giãy giụa khổ sở, cô vỗ nhẹ bả vai nhỏ gầy của Trần Tư Dĩnh, an ủi, lời nói cãi nhau như lúc bình thường bị nuốt vào, nhất
thời không nói gì.
Chỉ nhìn vào mắt nhau, thời gian trôi qua
không bao lâu, hai cô bé lần lượt phá vỡ, dưới tình huống không ai ngăn
cản, quả thực là nước ngập Kim Sơn, càng khóc càng kịch liệt, hoàn toàn
không nhớ qua mấy phút nữa sẽ phải lên sân khấu tổng kết.
Thật ra thì không cần Trần Tư Dĩnh nhiều lời, Doãn Manh cũng biết ý của cô ấy.
Ba mẹ muốn di dân lấy thẻ xanh, có nghĩa là ít nhất trong thời gian ngắn,
thậm chí mười năm sau, cô không nhất định có thể gặp được Trần Tư Dĩnh.
Nói là du học, thật ra thì cũng không nhất định trở về được, coi như trở lại cũng hơn nửa đều là cảnh còn người mất.
Cũng không biết có
phải nguyên nhân do cô hay không, bản thân cô hoàn toàn không có bất kỳ
ký ức Trần Tư Dĩnh xuất ngoại, trong hiện thực tất cả đều xảy ra. Có lẽ
lúc trước sau khi Trần Tư Dĩnh thi tốt nghiệp trung học xong mới xuất
ngoại, cho nên cô không biết. Nhưng hôm nay trước thời gian thế này, rất khó lừa gạt mình chỉ là một giấc mộng. Chỉ là tại sao? Tại sao kiếp này để cho cô quen biết Trần Tư Dĩnh đáng yêu, rồi lại phải tách ra sớm thế này chứ?
"Cậu đừng khóc. Ô ô ô ô ô ô, tớ, chúng mình, còn có thể gọi điện thoại. Còn có Internet...... Cậu ngốc sao!" Trần Tư Dĩnh tự
mình nói xong còn làm bộ khóc thút thít, làm cho Doãn Manh không biết
nên khóc hay nên cười.
Mặc dù biết rõ sớm muộn cũng phải chia
tay, trong lòng cũng tự nhủ rõ ràng đây chính là cuộc sống, chung đụng
thì ít mà xa cách thì nhiều, Trần Tư Dĩnh chỉ là người đầu tiên mà thôi, mày – một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, còn khóc sướt mướt giống như con
nhóc sao?
Thế nhưng cô không thể khống chế cảm xúc của mình được, nước mắt tự bộc phát tuông ra, hai người ôm nhau khóc nức nở.
Còn nhớ rõ, lần đầu tiên thấy Trần Tư Dĩnh đỏm dáng cầm cái gương nhỏ, quay đầu về phía cô khoe khoang cười, mắt hai mí to tròn, lông mi cong cong
chớp chớp, thế gian còn có cô gái đáng yêu nào có thể vượt qua được bạn
thân đại tiểu thư Trần Tư Dĩnh của cô sao?
Có lẽ đời này Doãn
Manh có thể lại có thêm bạn thân, nhưng Trần Tư Dĩnh thật sự không thể
nào có nữa. Đối với Doãn Manh, dù chỉ là tình hữu nghị tuổi trẻ, nhưng
cái này cũng không thể sánh bằng tình bạn Trần Tư Dĩnh Doãn Manh độc
nhất vô nhị.
Rời khỏi sân khấu này, có thể không gặp được Trần Tư Dĩnh nữa. Cũng may tạm thời còn có mấy phút này, để cho các cô ở trong
một góc tối của thế giới, nhớ lại những hồi ức đã trôi qua.
Đáng
tiếc thời gian trôi qua, thợ trang điểm Phạm đẩy cửa vào: "Sao các em
còn ở chỗ này! Chủ nhiệm Hàn đang tìm hai người các em đấy!"
Thấy hai người ngẩng đầu lên: "Ôi trời! Mới vừa chuẩn bị xong sao lại thành con mèo hoa rồi!"
Cũng may tính tình thợ trang điểm Phạm rất tốt, nếu đổi thành cô Lý đã sớm
giơ chân, thuần thục trang điểm sơ lại: "Đi nhanh đi. Cứ như vậy đi, dù
sao cách khá xa, chắc không thấy rõ. Nhưng không tránh khỏi giữa chừng
có thể gặp phiền toái!"
Trần Tư Dĩnh soi gương làm mặt quỷ: "Cậu không được nói cho người khác biết! Cậu xem cậu dám nói, tớ sẽ trở mặt với cậu."
Hai người vội vàng ra phía sau sân khấu. Mặc dù vành mắt đã khóc nên hồng
hồng, nhưng cũng may bóng mắt cũng là màu đỏ sậm, hòa làm một thể không
nhìn ra nguyên do gì.
Chạy đến trước sân khấu, không riêng gì cô
Lý chủ nhiệm Hàn chen chúc giơ chân, ngay cả Lâm Kha mặt đều đen rồi,
nhìn thấy Doãn Manh tới đây vội vàng níu lại: "Cậu đi đâu thế! Sắp lên
sân khấu rồi mà còn chạy lung tung! Không thể đàng hoàng một chút sao!"
Lời nói này thật nặng, Lâm Kha chớp mắt một cái nhìn thấy vành mắt Doãn
Manh hơi sưng đỏ, có chút sững sờ, ngay sau đó bốc lên lửa giận: "Cậu
khóc? Ai ức hiếp cậu?"
Lâm Kha nhất quyết không tha: "Không thể nào, tôi còn có thể không nhìn ra
bóng mắt hay là khóc sao! Cậu đừng trái phải bao che cho hắn ta!"
Doãn Manh phẩy tay áo ra: "Phấn hóa trang bóng mắt bay vào trong mắt thôi! Cậu mò mẫm gấp gáp làm gì!"
Lâm Kha hoài nghi nhìn nhìn Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh, lặp lại nhiều lần cũng không buông tay ra.
Doãn Manh: "Cậu đoán mò cái gì vậy! Hiện tại phía sau sân khấu có mấy người? Ai còn có thể ức hiếp tôi? Sắp lên sân khấu rồi đừng kéo tay áo tôi!"
Lời này trái lại rất có đạo lý, diễn viên biểu diễn hết tiết mục đều rút
lui, nơi đó chỉ còn lại người chủ trì thôi. Thực hiện nghi lễ bế mạc
xong liền kết thúc.
Chủ nhiệm Hàn lại qua thúc giục, trên sân khấu đoàn múa múa xong, Lâm Kha không đi không được đến bên kia hậu trường.
Chờ cậu ta đi rồi, Doãn Manh mới chớp mắt mấy cái với Trần Tư Dĩnh, để cho cô ấy yên tâm.
Màn che kéo ra: "Hồi tưởng màn biểu diễn vô cùng đặc sắc trong đầu, trong
giọng đọc âm vang diễn cảm dâng trào; vũ đạo mềm mại phiêu dật, dư âm
tiếng hát lôi cuốn vờn quanh tai."
"Đêm nay là một đêm khó quên,
chúng ta cùng sum họp trong một hội trường. Thời gian dần trôi qua, lưu
lại bao nhiêu bài văn không thể phai mờ trí nhớ."