Hội diễn văn nghệ vô cùng thành công, thành phố còn phát bằng khen vinh
dự cho Thất Trung, đề danh biểu dương hiệu trưởng tân nhiệm Thất Trung.
Chỉ có điều những kết quả này đối với Doãn Manh mà nói không có ảnh
hưởng gì.
Sau khi hội diễn hoàn tất, đối mặt chính là kỳ thi cuối kỳ. Chuyện này bản thân nó đã là một chuyện làm người ta khẩn trương,
nhưng khẩn trương đi nữa, cũng hoàn toàn không thể đánh đồng với việc
cao nhị lên cao tam.
Kỳ thi cuối kỳ cao nhị kết thúc, cả đám đều
phát huy bình thường. Lâm Kha tử thủ ghế hạng nhất, mà làm Doãn Manh vui mừng chính là rốt cuộc cô đã được như nguyện, chen vào quần thể học
sinh thi đua khá giỏi đông đảo —— hạng khối nằm trong vòng hai mươi
người đứng đầu.
Mặc dù chỉ là hạng 16, thứ hạng cũng không tiến
bộ quá cao, nhưng cái này đủ khiến Doãn Manh vui mừng. Dù sao ước chừng
đã một năm cô bị kẹt ở cổ chai, thành tích từ trên xuống dưới chưa bao
giờ vượt qua 20 rồi.
Nhưng cũng không thể bởi vì thành tích này
liền buông lỏng, đây hoàn toàn là yên tĩnh trước bình minh, trước lằn
ranh hắc ám, chờ đợi tựu trường lần nữa chính là khởi đầu của một cuộc
chiến dịch.
Nghỉ hè của cao nhị thực ra cũng không phải nghỉ hè
thật sự, tính phỏng trước trước sau sau ngày nghỉ cũng chỉ có hai tuần
lễ, tương đương gấp hai với những kỳ nghỉ ngắn mồng 1 tháng 5 và mồng 1
tháng 10 mà thôi.
Sau khi thi cuối kỳ kết thúc, học sinh cao tam
mới bắt đầu học thêm trước một tháng. Bổ túc sinh vật hóa học chưa có
giảng xong, nội dung cũng giống như ôn tập thi đại học.
Đối với
lớp một ban khoa học tự nhiên thành tích tốt này, trình độ toán lý hóa
tốt hơn ban phổ thông không ít, môn học mang tính quyết định lại biến
thành ngữ văn, Anh ngữ. Bởi vì coi như thành tích khoa học tự nhiên kém
đi nữa, có thể đi vào lớp một số học cũng không thể kém dưới 130, điểm
kém cách xa nhất lớn nhất cũng chỉ chừng 20 điểm, hơn nữa học sinh đứng
đầu Thất Trung am hiểu các môn học khác, cũng sẽ không kém các môn khoa
học tự nhiên quá nhiều điểm. Còn ngữ văn thì không giống vậy, nếu như
kém có thể kém đến 100 điểm trở xuống, thử nghĩ một môn học kéo xuống 50 điểm, những môn học khác tăng thêm sức mạnh, khởi điểm sẽ không giống
nhau.
Mà bệnh chung của các học sinh khá giỏi chính là ngữ văn
Anh ngữ kém, môn học có chút chênh lệch nghiêm trọng. Cho nên Doãn Manh
có thành tích Anh ngữ cùng ngữ văn cực tốt, ngược lại với đa số học sinh khá giỏi khác, cho nên mới có thể lợi dụng sơ hở chen vào vị trí trước
20 khối.
Mặc dù Lâm Kha rất giống học sinh khá giỏi truyền thống, nhưng Anh ngữ thì không cần phải nói có tiếng mẹ đẻ chống đỡ, ngữ văn
kém một chút, nhưng cũng may đầu óc tốt linh hoạt, điểm số từ trước đến
nay đều không dưới 130, khoa học tự nhiên thì không cần phải nói, vì vậy hàng năm mới chiếm vị trí nhất khối.
Từ trên tổng hợp lại, cô Lý càng thêm coi trọng đặt nền móng, ngữ văn cơ bản phải nắm chắc, mỗi
sáng sớm viết chính tả một bài cổ văn. Theo như lời của cô ấy nói, mặc
dù trình độ viết văn mang tính quyết định, nhưng ngữ văn cơ bản quả thật có tác dụng giữ gốc, chỉ cần ngữ văn cơ bản 90 điểm lấy được hơn phân
nửa, thành tích hơn phân nửa sẽ không cản trở nghiêm trọng.
Bài
tập học thêm dần dần nhiều lên, cho dù là Doãn Manh cũng cảm thấy có
chút cố hết sức, mỗi ngày làm đến 10 giờ tối mới có thể nghỉ ngơi nửa
tiếng tắm ngủ. Nhưng loại học tập lặp lại mang tính ôn tập này, thật ra
cũng rất cần thiết, Doãn Manh xem lại sách vỡ cao nhất một lần nữa, mặc
dù cảm thấy đơn giản, nhưng rất nhiều chi tiết đã quên gần hết rồi, cũng may bình thường cô có thói quen ghi bài vở, lấy ra xem lại một chút quả nhiên có thể nhớ lại rất nhiều thứ.
Loại cuộc sống học thêm của
cao tam vừa phong phú vừa khẩn trương kết thúc, ngược lại cũng không làm cho đại đa số người có cảm giác thở phào một hơi. Mỗi môn giáo viên đều để lại đầy bài tập mỗi ngày cho hai tuần lễ nghỉ này, thậm chí chủ
nhiệm lớp cô Lý căn cứ bài tập mỗi ngày của tất cả các môn, đã vẽ xong
bảng kê bài tập mỗi ngày cần phải hoàn thành trong mười bốn ngày, từng
xấp bài thi dầy cộm phát xuống, ngay cả học bá lớp một cũng muốn xỉu.
Tất cả các môn thu xếp xong, phát hiện bài thi còn nặng hơn sách. Ok, kỳ nghỉ này thực sự không nhàn rỗi rồi.
Trên thực tế, gánh nặng thi đại học ép xuống, mặc kệ là học bá hay là học
vụn, ít nhiều cũng cảm thấy mức độ nguy cơ khác nhau, chơi cũng không
thể chơi thực sự. Mẹ Doãn cảm thấy Doãn Manh tự cho mình áp lực quá lớn, khắp nơi lôi kéo đi ra ngoài hóng gió, nhưng trở lại cô liền không đi
chơi, nhốt mình vào trong phòng. Ngay cả bài văn xuất sắc thi tốt nghiệp trung học cũng xem! Còn kiên cường hơn học sinh tiểu học Lô Thiên Hào.
Cho nên rốt cuộc tố chất tâm lý mạnh bao nhiêu, mới có thể đi chơi vào lúc này ah!
Cũng may cuộc sống học tập khô khan, cũng là liều thuốc điều chỉnh tâm trạng.
Tuổi Ích Tà vẫn hoạt bát như cũ, xem cái gì học cái nấy. Lần trước thấy mẹ
Doãn nấu cơm cầm cái này cái nọ, đã ghi vào não nhỏ, nhớ rõ ràng, cửa
vừa mở ra đã giúp nhà họ Doãn gia kéo đồ của hàng xóm về, cái gì mà chân giò hun khói lạp xưởng, cá nhỏ thịt vụn nhà người ta mua, đều đưa tới
trong phòng bếp, vẻ mặt còn tranh công chờ khích lệ, mỗi lần đều chọc
Doãn Manh tức giận đến dở khóc dở cười.
Sau khi Trần Tư Dĩnh đi,
trong vòng nửa tháng cô mới lần lượt nói cho đám người Lý Lộ, Hàn Siêu,
Phùng Linh Khải, Lâm Kha, dẫn đến trong nhóm QQ vừa thành lập xôn xao
một trận.
Không bao lâu sau, Trần Tư Dĩnh gửi bưu thiếp từ Mỹ về
cho Doãn Manh qua đường bưu điện, giao cho Doãn Manh một vài quà tặng,
bảo cô phân cho bọn Hàn Siêu. Thư cô gái nhỏ này gửi về đều than phiền
bên kia toàn là Hamburger thịt bò bít tết, ngay cả một món nghiêm chỉnh
cũng không có, viết rất nhiều chuyện lý thú, chọc cười Doãn Manh mấy
lần.
Mấy lần tụ họp, Doãn Manh còn mang đồ vật tới chia sẻ, đáng
tiếc mọi người đối với chuyện cô ấy đi không báo trước vẫn canh cánh
trong lòng.
"Trần Tư Dĩnh kia đi rồi mới nói cho chúng ta biết,
có phải bạn bè hay không......" Hàn Siêu tìm không ra từ để hình dung
đầu óc ném đi của Trần Tư Dĩnh.
"Nếu cô ấy nói một tiếng, không chừng trước khi đi còn có thể tụ họp một trận......" Lý Lộ nước mắt rào rào, cắn khăn tay nhỏ.
Doãn Manh là người duy nhất trong đám người này có chuẩn bị tâm lý đối với
chuyện này, chỉ có điều mọi người phản ứng quá kịch liệt làm cho cô
không dám nói thật.
Lâm Kha khuyên nhủ: "Chắc Trần Tư Dĩnh đã có
tính toán của bạn ấy, bạn ấy vượt biển gọi điện thoại nói cho chúng ta,
mục đích cũng không phải là vì tuyệt giao với chúng ta. Có lẽ là bởi vì
không muốn ảnh hưởng đến học tập của chúng ta thôi."
Hắc, căn bản là cô ấy không muốn mình khóc đến mười dặm tám thôn đều nghe thấy,
tránh mất thể diện trước mặt bọn họ mà thôi. Doãn Manh buồn nôn trong
lòng.
Dưới tàng cây, khí nóng không tiêu tan, Doãn Manh liếm kem
ly cùng Lâm Kha bước trên đường về nhà: "Cậu đừng đưa tôi về nữa. Dù sao qua đường nhỏ thì đến nhà tôi rồi. Nhà cậu còn ngược hướng."
Lâm Kha híp mắt cười một tiếng: "Cậu vội vã về nhà làm gì vậy. Ngồi với tôi một chút đi." Buổi chiều mùa nóng, chính là lúc nóng nhất, mọi người
rất ít ra ngoài, không mau về nhà mở máy điều hòa cho mát, ngồi cái gì
mà ngồi? Đầu Lâm Kha bị chấn thương sọ não rồi sao?
Cậu ta dùng hành động thực tế giải thích cậu ta không sao.
Lâm Kha kéo cô ngồi xuống ghế đá dưới bóng cây ở công viên bên cạnh, chỗ
này không tệ, đứng ngay đầu gió, có chút gió nhẹ thổi qua, xua đi mấy
phần nóng bức.
Hồ nước như một tấm gương, côn trùng điều trồi lên, thật thoải mái.
Doãn Manh nhìn bầu trời xanh thẳm, híp mắt lại, Lâm Kha cười cười vươn tay gạt sợi tóc bị gió thổi rối của cô ra sau tai.
Doãn Manh quay đầu: "Cậu muốn nói gì phải không?"
Lâm Kha gật đầu một cái, khẽ dựa vào thân cây bên cạnh: "Không phải lúc trước cậu hỏi tôi có xuất ngoại không sao?"
Trong lòng Doãn Manh bỗng chốc lộp bộp, đột nhiên nhớ lại lời trước khi đi
Trần Tư Dĩnh nói với cô. Không phải tất cả mọi người sẽ vì người nào đó
mà vứt bỏ lựa chọn của chính mình.
Có lẽ Lâm Kha đã tự suy nghĩ cẩn thận, muốn bước lên con đường phù hợp với cậu ta rồi.
Trong lúc nhất thời, cô không biết mình nên mừng thay cho cậu ta, hay là khổ sở sắp đối mặt chia lìa.
Trên lý trí mà nói, Doãn Manh vui mừng cậu ta có thể đưa ra lựa chọn, mà không phải một mực tránh né cái vấn đề này.
Sau đó Lâm Kha lần nữa dùng sự thực chứng minh, cậu ta hoàn toàn! Chưa!
Nghĩ! Rõ! Ràng! Trên đây hoàn toàn là tự Doãn Manh mơ mộng thôi!
"Manh Manh." Cậu ta hắng giọng một cái, "Cậu thích tôi không?"
Mẹ nó, sao đột nhiên lại nói tới cái này? Doãn Manh kinh ngạc, đây là đi
theo đường lối bày tỏ cảm xúc làm nền sau đó chuyển ngoặc, cuối cùng ôm
đầu khóc lóc sao?
"Cậu thất thần làm gì? Cái này khó trả lời như vậy sao?" Mặt Lâm Kha lạnh xuống.
Đột nhiên Doãn Manh có một loại cảm giác Lâm Kha là đại cô nương hoàng hoa
khuê nữ, bị cô cường thế chiếm đoạt thân thể, nhưng trong lòng mơ hồ
không vững chắc, vì vậy một khóc hai nháo ba thắt cổ để cô chú ý tới
thôi.
Cũng không phải cô quá mơ mộng, mà kiểu câu hỏi này thường
là do mấy phụ nữ đó hỏi, tại sao lại thuận lý thành chương từ trong
miệng cậu ta đi ra thế? (╯‵□′)╯︵┻━┻
Đối mặt với gương mặt hùng hổ hù dọa người của Lâm Kha, Doãn Manh không sợ chút nào, vô tội chớp mắt: "Sao đột nhiên cậu lại hỏi tới vấn đề này?"
Lâm Kha không có một chút ý tứ đùa giỡn nào, từ từ Doãn Manh cũng nghiêm chỉnh lại.
"Tôi..... Doãn Manh, cậu nói cho tôi biết. Nếu như tôi xuất ngoại, giống như Trần Tư Dĩnh, qua mấy năm, cậu có nhớ đến tôi hay không? Có thể không chịu
nổi, có thể giống như Trần Tư Dĩnh, sau khi khóc xong liền hời hợt, nói
cái gì mà cuộc sống chính là như thế hay không."
Doãn Manh ngây
ngẩn cả người, không ngờ Lâm Kha nghĩ nhiều như vậy. Thực tế tàn khốc,
nhìn như xa thật xa không có tí liên quan nào với những học sinh cao tam bọn họ, nhưng bây giờ cô không thể nói những lời qua quýt không sao cả
đánh nát tâm tư đơn giản của Lâm Kha.
Giọng nói của Lâm Kha giống như bị cái gì đó chèn ép, cổ họng xuất ra một âm thanh như xé rách:
"Cho nên, tôi muốn cậu nói cho tôi biết, cậu có yêu tôi hay không? Có
phải không nỡ bỏ tôi không? Nếu cậu nói không hề gì, ngay bây giờ tôi sẽ lựa chọn con đường tôi muốn đi. Nhưng Doãn Manh, cậu cho tôi chút hi
vọng ah! Cho tôi hi vọng được không?" Âm cuối của cậu ta mang theo chút
run rẩy, giống như con thú đang mệt mỏi tuyệt vọng, hoàn toàn không giãy giụa lẳng lặng chờ đợi tử vong.
Cậu ta không dám nghĩ đặt gánh
nặng lên trên người Doãn Manh, một khi nói ra khỏi miệng, ý nghĩa là
Doãn Manh cô, đã quyết định can dự vào cuộc sống của Lâm Kha, tương lai
nảy sinh ra ảnh hưởng tốt hoặc không tốt gì, cũng đều liên quan đến cô.
Cô hẳn nên nói cho cậu ta biết không yêu, nói cho cậu ta biết cuộc sống
còn rất dài, quyết định sớm như vậy hoàn toàn chính là một chuyện cười.
Hơn nữa quỷ nhát gan giống như cô, từ trước đến giờ không dám đảm đương
trách nhiệm không thuộc về cô, nhưng, nhưng, nhưng mà cô hoàn toàn không có cách nào mở miệng.
Lâm Kha thật sâu nhìn chằm chằm hai mắt
của cô, giọng nói tắc nghẽn: "Cậu nói cho tôi biết, từ trong đáy lòng,
không có một chút yêu thích tôi sao?"
Đôi môi Doãn Manh run lên: "Có." Đợi chút, cô nói cái gì.
Miệng nhanh hơn đầu óc thật là chuyện khổ sở nhất không ai bằng trên thế giới này rồi.
Lâm Kha lấy được câu trả lời khẳng định sắc mặt vui mừng mở rộng từ mặt,
dọc theo người lan tràn đến khắp người: "Cho nên cậu đồng ý làm bạn gái
của tôi rồi sao?"
"Cái gì? Cái này thì có cái gì......" Doãn Manh ha một tiếng.
"Tôi không xuất ngoại. Chờ lên đại học rồi nói." Lâm Kha hài lòng lôi kéo tay của Doãn Manh.
"Cái gì? Cậu kéo tới kéo lui như vậy, có nghĩ đến cuộc sống của chính mình
hay không, cậu cứ thờ ơ như vậy!" Doãn Manh có chút tức giận.
Lâm Kha: "Tôi đã nghĩ xong rồi, cùng cậu thi đại học, đại học năm 3 thì xuất ngoại, như vậy học vị hai bên đều có thể cầm."
Doãn Manh nghẹn lời, lập tức phản ứng kịp, giơ kem ly: "Cậu được đấy! Cậu lại lừa tôi?"
Doãn Manh xùy một tiếng: "Tôi không cần nữa!" Nói xong muốn ném đi, không
ngờ bị Lâm Kha tay mắt lanh lẹ nhận lấy, "Đừng lãng phí ah. Cậu không
cần tôi cần ah!"
Nói xong cậu ta cũng không cần mặt mũi cắn một cái, đặc sánh lại còn rất ngọt.
Doãn Manh nhìn que kem vị vani, đột nhiên nhớ lại cuộc so tài bóng rỗ cao
nhất Lâm Kha một hơi ăn hết hai que kem của cô lúc trước, hồi tưởng lại
vẻ mặt cô nhu hòa xuống.