Cho dù dần dần thoát ly khỏi hàng ngũ trứ danh dựa vào truyền thống, Thất Trung vẫn như trước là một ngôi trường cao trung. Đã là một trường cao trung, nó không thể tránh khỏi,
những buồn vui không thể dự tính trước cứ tới tới lui lui ở trong lòng
của các thiếu niên và thiếu nữ thanh xuân – Họp phụ huynh
Sáng thứ hai, không khí lớp 7 hơi có vẻ mất tinh thần. Hàn Siêu phờ phạc ỉu
xìu ngồi ở trên ghế, quét tất cả giấy vụn, giấy gói đồ ăn, máy chơi game trong hộc bàn vào trong cặp sách.
Doãn Manh chán ghét liếc mắt một cái, cuối cùng vẫn không nói cái gì.
Cô quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Kha, thật may là cậu ta không lôi thôi
giống như Hàn Siêu. Nếu tính cách cậu ta ngày ngày giống như Hàn Siêu,
có lẽ cô sẽ phát điên lên.
Chủ nhiệm lớp – chị Lý cứ theo thường
lệ đạp giày cao gót bước vào, mắt kiếng dưới ánh mặt trời rạng rỡ phát
sáng, phát ra ánh mắt nghiêm nghị, khiến cho tập thể học sinh lớp 7
không rét mà run.
Thực ra như ngồi trên chông cũng không chỉ bởi vì buổi chiều họp phụ huynh, nhiều hơn vẫn là bởi vì buổi sáng sẽ phát bài thi!
Đối với Hàn Siêu loại bạn học thi không tốt này, thời gian ngắn ngủi mà
rườm rà này chính là thời gian chờ đợi một tiếng trước khi dẫn cậu ta
tới pháp trường xử bắn. Đối với Doãn Manh một bạn học tràn đầy mong đợi
đối với cuộc thi này, thì lại như sống giữa hai cuộc hành trình thiên
đường và địa ngục.
Có lẽ chỉ có học thần Lâm Kha hai chân tréo
nguẩy uống sữa tươi như trước, có thể đạt tới cảnh giới "Ai chết ai sống thì mặc kệ, dù sao ông đây cũng đệ nhất thiên hạ".
Chị Lý rất là thông cảm tâm tình khẩn trương của bọn họ, vuốt ve mắt kiếng, cầm xấp
thành tích trên tay giao cho Ủy viên học tập – Doãn Manh. Lúc này, ngay
cả tố chất tâm lý cực cao như Trần Tư Dĩnh cũng thầm nuốt từng ngụm nước bọt.
Doãn Manh lập tức cảm thấy một xấp phiếu điểm nhẹ nhàng
trong tay, trở nên nặng ngàn cân. Sau khi phân cho mấy người phát, cô
gần như là trừng mắt nhìn chăm chú mỗi một tờ phiếu điểm còn lại trong
tay cô.
Nhưng tiếc nuối chính là, phát nửa ngày cũng không có của cô. Cuối cùng chỉ còn một tờ phiếu điểm ở trong tay cô chính là của
Hàn Siêu.
Ngữ văn tiếng Anh loại môn khoa học xã hội này thành
tích hơi thấp, nhưng vật lý hóa sinh đều thuộc loại tốt trở lên, số học
vậy mà thi được 108 điểm ( max 120 điểm), lấy mức độ khó của bài thi
Thất Trung mà nói, được tính là khá cao rồi. Trên dòng xếp hạng năm học
mấy con số sáng long lanh: 222.
Có nghĩa là đứng thứ 222 toàn
khối. Đây cũng thật phù hợp với tính cách của cậu ta, Doãn Manh =w=. Cả
khối cộng lại hơn 400, không tới 500 người, xếp hạng này cũng không tính trước khi thi, cũng không dựa vào sau khi thi, chỉ có thể dựa theo điểm trung bình.
Chỉ có điều, ban thực nghiệm Thất Trung có bốn lớp,
100 người phía trước đều là học bá kim cương. Một chút mánh khoé muốn
chen vào quả thật là vọng tưởng. Nói như vậy, thứ hạng này của Hàn Siêu
không tính là tụt hậu.
Hàn Siêu thấy Doãn Manh chậm rãi đi tới,
nín thở, khi phiếu điểm dừng lại ở trên bàn của cậu ta thì vẻ mặt của
cậu ta gần như hiện lên bốn chữ to "Thấy chết không sờn", làm cho Doãn
Manh vốn cũng đang hồi hộp phì một tiếng nhịn cười không được.
Ánh mắt cậu ta trừng thành chuông đồng lớn, trừng mắt nhìn tờ phiếu điểm
kia, miệng há thành hình chữ O: "Manh Manh, cậu véo tớ một cái!"
Doãn Manh xuy một cái, kéo cái ghế ngồi về vị trí của mình.
"Vậy mà điểm lại cao như vậy! Ai tới đánh tớ một cái!" Hàn Siêu vui mừng
nhảy dựng lên làm một động tác nắm chặt tay hướng lên trên, đưa về phía
trước mặt Doãn Manh.
Phía dưới rối rít hưởng ứng: "Để tớ!"
"Hắc! Anh Siêu để tớ đánh trước cho!"
"Cút đi, ha ha ha ha, để tớ đánh đầu tiên cho!"
Không khí mới vừa dịu xuống một chút, Doãn Manh đã chờ được phiếu điểm của cô.
Dòng cuối cùng một chữ xếp hạng khổng lồ màu đỏ: "78." Cô thi được hạng 78, Doãn Manh cắn môi một cái, có chút ngũ vị tạp trần.
Cô biết ở Thất Trung tung hoành không dễ, nhưng lại không ngờ đúng là vẫn
còn đánh giá cao năng lực của mình. Dùng một thời gian hai tháng ra ý đồ triệt tiêu cố gắng bắt đầu từ năm nhất tiểu học của học bá người ta, đó cũng không phải chuyện dễ dàng.
Chỉ mất mác uể oải một hồi, Doãn Manh tìm về tự tin.
Cô Lý phát xong phiếu điểm gọi đại biểu môn ngữ văn lên phát bài thi ngữ
văn, thoạt nhìn vẻ mặt cô ấy không chút thay đổi, kì thực mắt kiếng đã
ngăn trở vẻ vui mừng tràn ngập ở trong ánh mắt: "Xem ra các em ôn tập
thi giữa kỳ không tồi ah! Thành tích trung bình lớp chúng ta mặc dù
không sánh bằng 4 lớp tôi đang dạy, nhưng điểm cao nhất lại cao hơn 4
lớp, mọi người vỗ tay cho Lâm Kha, đứng thứ 5! Trong đó vật lý và số
học đứng đầu khối."
Lâm Kha được ánh mắt sùng kính của cả lớp rửa tội, không loạn chút nào, hậu tri hậu giác đứng lên nhận lấy phiếu điểm trong tay giáo viên, quơ quơ ngồi về chỗ ngồi, cảm giác giống như là
cậu ta hoàn toàn không để ý đến điểm số này như thế nào.
Doãn Manh: =口 =. Cậu cho rằng cậu là thủ tướng đi diễu hành à ~ thật là ghen tỵ làm sao!
Lâm Kha liếc mắt nhìn điểm số của Doãn Manh ha ha cười một tiếng: "Rất tốt."
Cũng không biết cậu ta có ý gì, nhưng một tiếng này dừng ở trong lỗ tai Doãn Manh chỉ là châm chọc rồi châm chọc, hung hăng đá quả bóng rỗ của cậu
ta về phía sau.
Lâm Kha trợn mắt: "Ê! Bụng dạ hẹp hòi." Nói xong đành phải chạy mấy bước đuổi theo nhặt quả bóng trở về.
Thứ hai là nữ lớp trưởng Vương Thanh Nhã, xếp thứ 24 trong khối. Cái này
rất bình thường, em gái Vương Thanh Nhã bình thường chính là cầm cờ đi
trước, Lâm Kha hơi không chú ý một chút cũng sẽ bị cô nàng chiếm đoạt
ghế thứ nhất.
Người thứ ba chính là hắc mã lần này tuôn ra Trần
Tư Dĩnh, xếp thứ 26 trong khối. Đây thật khiến cho tim Doãn Manh thắt
lại, con nhóc Trần Tư Dĩnh này quả nhiên là nhìn bề ngoài không có trơn
trượt, trên thực tế cái gì cũng đều hiểu, một chút xíu cũng không thể
buông lỏng cảnh giác. Nói chuyện yêu đương liền thi tốt thật sự là ăn
gian quá đi!
Giáo viên phát xong ba vị trí đầu cũng
không nói gì khác, hớn hở ra mặt tổng kết một câu: "Tóm lại, hiện tại
các bạn trong lớp chúng ta rất biết nỗ lực, lần thi này trong ban phổ
thông chúng ta đứng thứ nhất, điểm trung bình so với ban thực nghiệm vẫn còn thiếu một chút nữa, nhưng vẫn có hi vọng nghịch chuyển đấy! Nhất
định phải không ngừng cố gắng, chúng ta cũng không kém gì so với người
ta, không thiếu tay không thiếu chân, cũng không thể để cho danh tiếng
ban thực nghiệm người ta đè ép chúng ta á!"
Chị Lý nói vô cùng
hào hùng, các bạn học phía dưới có thể là bởi vì tổng thể thi đều rất
tốt nhận được khích lệ, từng người từng người vỗ tay.
Doãn Manh thật sâu chấp nhận, xếp hạng ở lớp của cô mới đứng thứ bảy mà thôi.
Điểm tiếng Anh đứng nhất lớp, vật lý lần này thi được 91 điểm ( max 100
điểm), coi như là đứng thứ hai sau Lâm Kha. Ngữ văn bình thường, hóa học mặc dù một thời gian dồn sức nhớ, nhưng khởi sắc cũng không lớn, theo
như thứ hạng khối sắp xếp chỉ coi như là chếch xuống dưới loại trung,
sinh vật bởi vì vừa mới học, cho nên vấn đề không lớn; cản trở nhất
chính là số học rồi......
Chỗ khác biệt giữa Thất Trung và trường cao trung thông thường là ở, độ khó số học quả thực là trên gấp mấy
lần......Một câu thứ ba gần cuối đề thi cũng có thể làm đề thi sau cùng ở trường học khác, lúc thi xong số học Doãn Manh cũng đã biết cân lượng
của mình rồi.
Mới đầu cô còn cảm thấy lần đầu tiên thi học kỳ
trường học sẽ không ra quá khó, kết quả lựa chọn cô mò không ra một
nữa,hai đề điền vào chỗ trống cuối cùng hoàn toàn là vứt điểm. Sáu đề
lớn, không có đề căn bản, không nói ba đề sau, ngay cả ba đề trước cô
cũng không thể bảo đảm hoàn toàn đúng, hai đề cuối cùng hoàn toàn là vứt điểm, viết câu hỏi thứ nhất liền không thể nào xuống tay. Từ trước đến
nay tổ ra đề số học ở Thất Trung xảo trá đến đáng sợ, một cái nút thắt
một cái sáng tạo, Doãn Manh đau đầu nhất chính là không tìm ra được
đường giải đề số học, hoàn toàn không có giới hạn có thể tìm ra. Có thể
nghĩ lần này số học cô thi nát bao nhiêu, chỉ cần một kết quả tốt, quả
thật làm cho lòng cô quặn thắt.
Vấn đề chủ yếu là, bình thường cô đều nghe giảng thật tốt, về còn làm mấy đề ôn tập, chẳng qua là cảm
thấy mới vừa tựu trường trọng điểm hẳn là rơi vào căn bản, trừ một chút
đề tiêu biểu, đề lớn cao siêu khác cũng có thể công phá từng cái một,
mới rơi vào kết quả như bây giờ. Nhưng cô đều như thế, đề như vậy bạn
học khác thực sự chưa phát hiện khó sao?
Lâm Kha được 115 điểm
thật là bình thường, kết cấu trong não khác nhau Doãn Manh đã sớm bỏ qua so sánh, nếu mỗi ngày so với cậu ta, có thể đoán được cô sớm đau tim mà chết rồi. Bài thi như vậy, Hàn Siêu có thể làm được điểm cao như thế,
cũng khá giỏi lắm rồi! Xem ra bất kể là phá phách hay là kết giao bạn
trai mỗi người đều có vài bàn chải ah! Doãn Manh cảm thán thật sâu cuộc
sống không dễ, cô trùng sinh còn như thế, những học sinh không có trùng
sinh thì như thế nào trôi qua được ah......
Doãn Manh cũng không
có nghĩ sâu về vấn đề này, mà là nhanh chóng bắt đầu sắp xếp điều chỉnh
chiến lược như thế nào, đối với các môn trọng điểm nên hoạch định lại
lần nữa.
Đối với cuộc thi số học cô dự liệu đúng, bài thi số học
càng phát xuống dưới, tiếng oán than không ngớt. Trong lúc nghĩ giữa giờ học, Trần Tư Dĩnh cũng quyệt miệng: "Lần đầu tiên tớ thi số học thấp
như thế......"
Doãn Manh thở dài theo nói: "Tớ cũng thế...... Cực thấp."
Lý Lộ chen miệng: "Mẹ kiếp, tớ cũng không đạt tiêu chuẩn, các cậu như thế này mà nói là thấp à?"
Cô Vương dạy số học đi vào cũng không nổi giận với bọn họ, cười khanh
khách nói: "Lớp chúng ta có nửa lớp đều không đạt tiêu chuẩn, nào nào
nào, đạt tiêu chuẩn đến đây lấy cục kẹo, đây là phần thưởng cho các em~"
Cả lớp cũng không bởi vì cô Vương phát kẹo mà vui mừng mấy phần: "Cô ơi
sao mà cô ra khó như vậy á! Đề thi đua cũng đơn giản hơn cái này!"
"Ôi! Chênh lệch khá xa, trình độ giữa các em và đề thi đua hình như hoàn
toàn không thể so sánh!"Cô Vương móc lấy nhấn mạnh, lắc lắc ngón tay,
"Hay là các em muốn tăng thêm một chút~"
Doãn Manh: "......"
"Chỉ có điều, bài thi lần này đúng là ra khó một chút. Kết quả không ngờ các em thi kém như vậy ah, còn nữa ban phổ thông toàn quân bị tiêu diệt.
Toàn ban không có một người trên 100. Lớp chúng ta vẫn không tệ lắm, bạn Lâm Kha này, thi tốt vô cùng. Đứng đầu toàn khối, 115 điểm. Lớp chúng
ta vẫn vô cùng lợi hại á ~" Cô Vương chớp chớp mắt.
Mặt Lâm Kha
một chút vui mừng cũng không có, đoán là từ nhỏ đến lớn được khen ngợi
nhiều, tự nhiên thành thói quen, sau khi cậu ta nghe giáo viên khích lệ
xong, lực chú ý chuyển tới khe hở chỗ góc bàn, chân buông lỏng. Qủa bóng rỗ màu đen của cậu ta xoay tròn lăn đến dưới lòng bàn chân của Doãn
Manh.
Doãn Manh đang nghe cô Vương nói nhập thần, đột nhiên nghe
một tiếng thét chói tai của Hàn Siêu: "Sâu! Doãn Manh phía dưới chân cậu có con sâu kìa!"
Cậu ta từ trên ghế nhảy bật lên, mấy nữ sinh bên cạnh bị dọa đến toàn bộ đứng dậy.
Doãn Manh: Σ(;°д°)!!! Mẹ nó đừng hù dọa cô ah!
Cô Vương thấy thế lập tức ổn định lòng người: "Đừng có nóng vội, ngồi xuống trước đi, đều ngồi xuống."
Có thể ngồi xuống mới là chuyện lạ rồi đấy! Doãn Manh vừa cúi đầu, nhìn
xuống, đột nhiên nhìn thấy trên mặt lăn qua của quả bóng rỗ có một chị
bọ rùa, đang nhìn cô chằm chằm.
Trời đất ơi!!! Mặc dù cô không sợ côn trùng, nhưng cái con này cũng cách cô quá gần! Hơn nữa tại sao lại
lớn như vậy á! Cô chưa bao giờ gặp qua con bọ rùa nào lớn như vậy!
Doãn Manh rất muốn cũng nhảy dựng lên, nhưng vừa nghĩ tới cô nhảy lên sẽ
kinh động chị bọ rùa, lý trí liền vượt lên tình cảm làm cô đành ngồi yên ở tại chỗ.
Nhất thời, trong lớp tiếng thét sợ hãi vang lên thành một chuỗi dài, liên tục không ngừng.