Mọi người lăn qua lăn lại mệt mỏi, Lâm Kha thì ngược lại rất hăng hái. Làm một con cú, sau mười giờ mới là thời gian tỉnh táo.
"Nào đến đây, nghe Kha thần tặng cho các cậu một ca khúc!" Trần Tư Dĩnh này
dẫn mối tương đối chuyên nghiệp, vừa nhìn hiện tại không ai hát, tay mắt lanh lẹ đưa micro cho Lâm Kha.
Tâm tình Hàn Siêu rất không tốt: "Tại sao còn chưa đến phiên tớ?"
Trần Tư Dĩnh giành nói: "Kha thần người ta còn chưa có hát mà! Trước hết để cho Kha thần hát ~"
Lâm Kha xoa xoa tóc rối bời lúc ngủ, theo bản năng cầm lấy micro.
Doãn Manh vô cùng ân cần, thấy Kha thần muốn hát, chạy như bay đến chỗ máy chọn bài hát ngồi xuống: "Kha thần muốn hát bài gì?"
Lâm Kha hơi tỉnh táo lại, đi tới ngồi ở bên cạnh cô, nhìn đám người kia
chọn ca khúc, chậc chậc đứng lên: "Các cậu chọn những thứ quái quỷ gì
vậy......"
Doãn Manh: "Hả? Đây là cậu chê chúng tôi chọn phong cách không đủ cao? Cậu đi ktv muốn hát ca khúc của Vitas à?"
Lâm Kha liếc mắt nhìn Doãn Manh miệng rộng một cái, thỏa hiệp: "Không có
việc gì, chủ yếu là những thứ này tớ đều không thể nào lĩnh hội
được......"
Như vậy à, nói như vậy coi như là còn rất bình
thường. Lâm Kha nhìn qua cũng không phải là loại người ngày ngày ôm mp3
nghe nhạc, không quen âm nhạc lưu hành rất bình thường.
Lâm Kha chọn chọn lựa lựa chọn một bài hát tiếng Anh Doãn Manh chưa từng nghe qua, hurts silverlining.
Có lẽ là không biết hát thế nào nên chọn một bài tất cả mọi người chưa từng nghe qua đánh lừa người thôi ╮(╯▽╰)╭~
Mở đầu bài hát này là nhịp trống vô cùng rung động, có chút feel của kim
khí, xen lẫn tiếng điện tử hỗn hợp, đúng là ca khúc như kỳ danh, kiềm
nén trước bình minh mang theo khao khát âm trầm.
Mọi người vốn
muốn nghỉ ngơi một chút, một nửa người lập tức bị phần mở đầu hấp dẫn
lực chú ý. Lâm Kha vừa mở miệng liền kéo một nửa lực chú ý còn dư lại.
Giọng của cậu ta hơi khàn khàn, còn có chút trong trẻo trước khi biến thanh,
tương tự với nội dung chính bài hát này, trong sự ngột ngạt kiềm nén lộ
ra giãy giụa đau thương trong sáng. Hơn nữa giọng Anh của cậu ta mang
theo chút kiểu Anh nghiền ngẫm từng chữ một, nhấn rõ trọng âm từng chữ
vô cùng có ý tứ, vận luật cả ca khúc đều mang một luồng thúc ép cứu giúp sinh tử, thật đúng là khiến cho Doãn Manh mới vừa rồi chọc cậu ta "Phá
cách" phải tự vả vào mặt.
Lâm Kha ca hát hoàn toàn làm cho người
ta quên bản thân như thế nào, giọng hát của cậu ta hoàn toàn mang theo
sức quyến rũ không thể nói rõ, làm cho người ta không tự chủ ngừng thở.
Dưới ánh đèn lờ mờ bao phủ khái quát hình dáng, tại lúc Doãn Manh không
biết cậu ta đã bắt đầu có nét nam sinh thành thục.
Kết thúc đoạn
đầu, âm nhạc đột nhiên theo áp lực trong mây đen mù mịt lộ ra một tia
ánh sáng, chưa từng buông tha giãy giụa trong nháy mắt mãnh liệt bừng
sáng lên, ánh sáng giống như là muốn mây đen mù mịt nứt ra, âm điệu rõ
ràng căng thẳng vùng lên lại bị Lâm Kha hát ra tiết tấu lười nhác.
Loại ca khúc trọn vẹn biểu đạt ý tứ cảm xúc xung đột được dung hợp vô cùng
kỳ diệu. Tựa như bản nhân Lâm Kha, không quan hệ nỗ lực cố gắng hay
không, càng không liên quan đến có quan trọng hay không, nhìn như không
thèm để ý, thực ra có thể bay cao, kết quả sau cùng khác xa so với bề
ngoài vĩnh viễn tiến xa mạnh hơn người khác rất nhiều.
Lâm Kha
lười biếng hát xong, Doãn Manh lại rơi vào trầm tư. Mặc dù ngoài miệng
không nói, nhưng từ trước tới nay cô luôn ghen tỵ Lâm Kha, tại sao hai
mắt quét qua, nhìn một lần là có thể thi cao hơn cô thao thức cả đêm;
tại sao cậu ta luôn chơi trò chơi, chưa bao giờ cầu tiến, lại có thể
công thức gì nên biết cũng đều biết. Nhìn bề ngoài mọi người chen lẫn
thành một đoàn, thật ra thì tâm cơ của Doãn Manh nặng hơn mấy thiếu niên cao trung đơn thuần này nhiều, từ trong đáy lòng vẫn đối với Lâm Kha ôm lấy một loại ghen tỵ và suy nghĩ cạnh tranh không điều khiển được đan
xen, thậm chí có lúc không cạnh tranh được không tự chủ lại chê bai cậu
ta.
Cho dù cô đã sớm biết chuyện người và người không giống nhau, cũng không phải tất cả mọi chuyện cố gắng thì nhất định làm tốt hơn
người khác, nhưng loại bỏ ra và nhận được không căng bằng nghiêm trọng
như Lâm Kha này luôn làm cho cô không thể không xuất hiện một chút nhỏ
mọn.
Có lẽ Lâm Kha chậm lụt không cảm giác được những thứ này,
bởi vì Doãn Manh từ đầu chí cuối cũng không có chán ghét cậu ta, thậm
chí xuất phát từ một loại sách lược xử sự khôn khéo "Làm thế nào để làm
tốt các mối quan hệ", quan hệ của hai người bọn họ còn tốt đến nỗi không giải thích được.
Nhưng bây giờ từ trong bài hát của cậu ta đột
nhiên cô cảm nhận được nghị lực đan xen vào, thật ra thì từ trước đến
nay Lâm Kha cũng không có biểu hiện lười nhác, không quan tâm, không có
lòng cầu tiến như vẻ ngoài của cậu ta vậy. Biểu hiện từ trước tới nay
luôn dùng để đánh lừa con mắt của người khác, bản chất của Lâm Kha hoàn
toàn là một người suy nghĩ chính trực.
Bởi vì trong lòng cậu ta
hoàn toàn xem những thứ này thành trò chơi, như thế nào nghĩ đầu tư và
bỏ ra mới lấy được hồi báo căng xứng, bởi vì lấy tư cách của bản thân
cậu ta mà nói, hoàn toàn không cần tốn hao quá nhiều thời gian ở mặt
này.
Đang lúc Doãn Manh suy đoán chí hướng trong đầu của Lâm Kha, Vi Mẫn bên cạnh kích động níu lấy chân của Doãn Manh. Vi Mẫn và Trâu
Chân Phái quan hệ không tệ, bình thường cùng vào cùng ra, học tập tốt
hơn Trâu Chân Phái và Lý Lộ, nhưng không đuổi kịp Doãn Manh và Trần Tư
Dĩnh, loại hình xinh đẹp khả ái, không thể nói là đại mỹ nữ gì, nhưng
thanh thuần động lòng người thì dư dả.
"Cái đó, Manh Manh?"
Doãn Manh hoàn hồn: "Gì?"
Mặt Vi Mẫn có hơi đỏ lên: "Bạn và Lâm Kha quan hệ cũng không tệ lắm phải không?"
Doãn Manh nghẹn lời, đây là muốn làm gì: "Nói tiếp đi."
"Vậy, cậu biết Lâm Kha có cô bạn gái nào không?"
"Phụt!" Doãn Manh uống nước trái cây thiếu chút nữa sặc ra, "Không, không có."
Lý Lộ đột nhiên chạy tới, hắng giọng nói: "Chuyện gì? Chuyện gì? Không phải Vi Mẫn cậu nhìn trúng Lâm Kha đó chứ?"
Vi Mẫn buông tay: "Cũng không có, chỉ là cảm thấy cậu ấy hát thật đẹp trai."Lý Lộ chống cằm tìm tòi: "Đúng thật á, thật sự không nghĩ tới cậu ấy hát tốt như vậy."
Vi Mẫn gật đầu một cái ăn theo nói: "Đúng vậy á, nếu vừa rồi cậu ấy ôm cây đàn ghita nữa tớ thật sự muốn nhào tới rồi."
Đợi đã nào! Đợi chút đây là tiết tấu gì vậy? Suy nghĩ của Doãn Manh chợt
lóe lên không có đuổi kịp suy nghĩ của mấy cô nàng bên cạnh này. Đây là
trồng hoa si với Lâm Kha sao?
Lý Lộ thở dài: "Nếu không phải Kha thần thật sự quá lùn, tớ thật sự cũng có chút ý động rồi."
Đợi một chút, cô gái, không phải cậu đã có Trịnh Gia Thạc rồi sao? Cậu
không thấy có lỗi với bạn trai nhỏ của cậu sao? Trong nháy mắt Doãn Manh cảm thấy mình quá già rồi. Mặc dù cô ở chung một chỗ không thiếu được
thường đâm chọt tử huyệt của Lâm Kha, nhưng không biết có phải cô và Lâm Kha ngồi chung lâu rồi hay không, luôn có loại cảm giác tử huyệt của
mình cũng bị đâm chọt.
Vi Mẫn trái lại rất là dịu dàng: "Tớ cảm thấy không tồi. Dù sao tớ cũng mới 1m 58. Lại nói Lâm Kha rốt cuộc cao bao nhiêu?"
Ý này là? Phù hợp phối với cô nàng?
Doãn Manh nhanh chóng nói tiếp: "1m 69."
Lý Lộ điên cuồng lắc đầu: "Mẹ kiếp, thì ra cậu ấy lùn như thế? Tớ đều cũng 1m 72 rồi! Hoàn toàn không được." Lý Lộ sở trường là vũ đạo, tiêu chuẩn hơi cao.
Ngược lại Vi Mẫn cảm thấy tạm được, nhưng Lý Lộ này chỉ sợ thiên hạ không loạn, lại lập tức nói: "Không được! Cậu suy nghĩ một
chút cậu mang giày cao gót, cậu cũng cao sắp bằng cậu ta! Đến lúc đó có
bao nhiêu lúng túng á."
Này! Các cậu suy nghĩ quá nhiều rồi! Chữ
Bát (八) còn chưa có chổng đít lên đâu, lúc này Doãn Manh không biết lấy
cái gì hình dung tâm tình của mình, có lẽ không rõ cảm giác?
Vi
Mẫn bị Lý Lộ nói do dự: "Đúng thật, so với nam sinh khác có vẻ lùn, nếu
Lâm Kha ăn rồi ăn mập lên thì có vẻ hơn lùn. Tớ vẫn phải suy nghĩ thêm
một chút."
Có loại thuốc bổ như vậy à! Nhất thời Doãn Manh đối
với Lâm Kha tự nhiên sinh ra một loại cảm giác cùng chung mối thù, đám
em gái này thật là hoàn toàn không biết có tiền có quyền lại có học thức chính là vương đạo, tại sao chỉ xem chiều cao thôi vậy?
Lúc này
Vi Mẫn đã cầm micro lên rồi, giọng hát mềm dẻo hát lên bài hôm nay em
phải gả cho anh. Lâm Kha đi vệ sinh xong, trở lại đặt mông ngồi bên cạnh Doãn Manh, liếc nhìn bộ dạng bĩu môi ngu ngốc của Hàn Siêu: "Ha, bộ
dạng ngu ngốc này của anh Siêu, thật là từng phút đồng hồ đều muốn tôi
dạy cậu ta đối nhân xử thế."
Không biết vì sao Doãn Manh nhìn Lâm Kha chạy như điên ở phía trước, trong lòng sinh ra một loại cảm khái
làm mẹ thật chỉ tiếc rèn sắt không thành thép kia, cậu xem một chút bộ
dạng như thằng ngốc này của cậu! Các em gái đều ghét bỏ cậu! Cậu có thể
quật khởi ngược lại, làm cho bọn họ xem một chút người lùn cũng có mặt
tốt á!
Đến lúc đó có thể vung tay áo lên để cho bọn họ thấy theo đuổi cậu khó bao nhiêu á!
Lâm Kha cũng không biết hiện tại Doãn Manh đang thông suốt giác ngộ, quán
tính cầm lấy đồ uống của Doãn Manh uống hết: "Ô, tự giác như vậy. Thật
khó có được ah."
Doãn Manh thiếu chút nữa cắn nát răng phun lên
trên mặt cậu ta, nhưng nhìn bộ dạng ngoan ngoãn uống nước trái cây của
cậu ta, liền nghĩ đến chuyện bị chê lùn, cảm thấy cần phải đối tốt với
cậu ta một chút: "Lâm Kha, thật ra thì lùn một chút cũng không có gì.
Bạn bè nói chơi thôi, cậu ngàn vạn lần đừng quá để ở trong lòng."
Lâm Kha sặc một cái: "Cậu nói cái gì?"
Doãn Manh bỏ qua, cô cảm thấy Lâm Kha quả nhiên chính là Lâm Kha, cho dù
người ta nói xấu cậu ta như thế nào thì suy nghĩ "Tôi là thần tôi
nhất" cũng không phai mờ được: "Thôi, không có việc gì." Cô cũng không
phải là giúp cậu ta đối chọi lại, chuyện vớ vẫn, cô cần gì lại......
Loại cảm giác quỷ dị không thể điều khiển được này...... Đợi chút, tại
sao cô thương hại cậu ta á! Rõ ràng cậu ta học tốt hơn cô, trừ lùn ra
cuộc sống người ta hoàn toàn tốt đẹp có được hay không!
Lâm Kha hoài nghi nhìn Doãn Manh: "Sao vậy, đây là đột nhiên cậu giác ngộ tôi đến cùng có bao nhiêu thói xấu sao?"
Doãn Manh: "...... Im miệng uống nước trái cây của cậu đi." Cô đúng là dỡ
hơi xen vào việc của người khác đầu óc bị nước vào mới cảm thấy Lâm Kha
sẽ vì loại chuyện quỷ quái này mà khổ sở ah.
Trên thực tế, một
học thần như Lâm Kha, suy cho cùng cũng sẽ không cùng người phàm so đo
loại chuyện này, Lâm Kha tương đối có giác ngộ. Doãn Manh cảm thấy cho
dù cậu ta biết cũng sẽ cảm thấy chê cậu ta thì người đó mắt bị mù.
Đúng á! Dù sao đến cuộc thi không phải là thay phiên tới đây quỳ liếm sao! _(:3" ∠)_
Doãn Manh: quq
Suy cho cùng thi giữa kỳ xong có chút thoải mái, một đám người chơi điên
khùng đến 10 giờ rưỡi, lần thứ 7 mẹ Trần Tư Dĩnh gọi điện thoại, tiếng
còi xe bọn họ ở phía dưới ktv cũng có thể nghe thấy, mọi người mới giải
tán.
Cũng may Doãn Manh đã sớm gọi điện thoại cho ba mẹ, nói ở chung một chỗ với các bạn học, mới không có chuyện gì.
Trần Tư Dĩnh đã sớm leo lên xe của mẹ cô nàng, cách cửa sổ vẩy tay chào mọi người.
Còn dư lại vài người không có mấy người thuận đường, Lý Lộ đi theo Trịnh
Gia Thạc và Điền Sản đi về phía Bắc, đã sớm nói tạm biệt. Hàn Siêu và
Phùng Linh Khải ở cùng một tiểu khu, kết nhóm gọi taxi.
Còn lại
Lâm Kha, Vi Mẫn và Doãn Manh. Gần kvt có hai xe điện ngầm, tuyến số 17
và số 2 giao nhau, nhà Doãn Manh lên tuyến số 17, Vi Mẫn và Lâm Kha đều
là tuyến số 2.
Vào xe điện ngầm, Doãn Manh nói tạm biệt với hai
người, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Vi Mẫn đỏ bừng thỉnh thoảng liếc
nhanh về phía Lâm Kha một cái, thật sâu cảm thấy tất cả thiếu nữ đều là
nghĩ một đằng nói một nẽo. Loại bong bóng màu hồng này đã bao lâu cô
không được nhìn thấy ah ≧▽≦! Thật là hoài niệm.
Doãn Manh phất
phất tay, nện bả vai Lâm Kha một cái, nói một câu"Cố gắng lên", dưới
tầm mắt không hiểu gì hết của cậu ta vào xe điện ngầm tuyến số 17.