Kỳ thi mùa xuân ba năm khảo thí một lần, từ
khi qua hết năm, kỳ thi mùa xuân liền biến thành đề tài câu chuyện lớn
nhất trong miệng quan dân kinh thành, trong nhà có thí sinh cử nhân thì
khỏi cần nói, không có cũng nhiệt tình xem náo nhiệt, tân khoa trạng
nguyên, bảng nhãn, thám hoa giục ngựa dạo phố ngày hôm đó, kinh thành
muôn người đều đổ xô ra đường, khỏi phải nói có bao nhiêu náo nhiệt.
Trong không khí như vậy, ai cũng không ngờ tới, Tuyên Đức Đế lại đột
nhiên hạ chỉ tuyển tú.
Tuyển tú, vì Hoàng Đế, vì dòng họ mà chọn lựa nữ nhân.
Có người xem tuyển tú thành nấc thang thăng quan tấn chức, quan viên
nhỏ hi vọng sau khi kết làm quan hệ thông gia với Thiên gia, quý nhân có thể dẫn dắt mình, quan lớn thì nghĩ xa hơn, vạn nhất nữ nhi đi theo
Vương Gia tương lai ngồi lên ghế rồng, nhà mình khẳng định cũng sẽ thăng chức rất nhanh, một bộ phận quan viên khác, không nỡ để nữ nhi vào
cung, đối với tuyển tú thì tồn đọng tâm tư mâu thuẫn.
Nếu là chọn lựa tú nữ trong quan viên khắp Đại Chu, quan viên xa kinh thành nếu không muốn nữ nhi tiến cung, có thể thừa dịp trước khi chiếu
thư của Hoàng Đế đến địa phương vội vàng định ra hôn sự cho nữ nhi.
Nhưng lần tuyển tú này, căn bản không có chuyện của quan viên địa
phương, Tuyên Đức Đế dùng lý do năm trước biên cương có chiến sự, không
muốn huy động nhân lực, giới hạn tú nữ ở bên trong kinh thành. Kinh
thành quan viên ít ỏi, vì để cho Thọ vương, Cung Vương có thật nhiều lựa chọn, thì đương nhiên toàn bộ quan viên có phẩm cấp đều phải đưa ra nữ
nhi vừa độ tuổi chưa gả.
Dưới chân thiên tử, tảo triều tuyên ý chỉ, sau khi tan triều, đám
công công chịu trách nhiệm công việc tuyển tú liền nhanh chóng xuất
cung, trước tới tất cả phủ lập danh sách ghi danh các tiểu thư chưa xuất giá, ba ngày sau thì các quan viên tự đưa nữ nhi nhà mình đến ngoài cửa Hoàng Thành, chờ sơ tuyển.
Vệ Quốc Công phủ không hề chuẩn bị, khi Cao công công đi tới tuyên
chỉ, Tống Gia Ninh đang ở hậu viện nhảy dây với đệ đệ, hai tỷ muội chơi
thật vui vẻ, Thu Nguyệt bỗng nhiên vội vàng hấp tấp chạy tới, gọi nàng
đi Tiền viện nghe chỉ. Tống Gia Ninh mạc danh kỳ diệu [1], dắt đệ đệ còn chưa chơi bàn đu dây đủ đi chính viện Quốc Công Phủ.
[1] mạc danh kì diệu: không hiểu ra sao cả, không sao nói rõ được, quái lạ.
Lâm thị tới nhanh nhất, Thái phu nhân, Nhị phu nhân, Tam phu nhân chậm một lát mới đến.
Người đã đông đủ, Cao công công cao giọng tuyên cáo ý chỉ tuyển tú.
Lâm thị trong lòng khẽ động, cố nén mới không quay đầu lại, nhìn nữ nhi quỳ ở phía sau.
Thái phu nhân đôi mắt đang cụp xuống giật giật, nhưng ý chỉ tới quá
nhanh, căn bản không cho mấy người các bà thời gian lo liệu cho tiểu tôn nữ.
"Xin hỏi lão thái quân, ba vị cô nương trong phủ có hôn phối chưa?"
Cao công công chăm chú nhìn ba vị cô nương Quách gia, cười hỏi Thái phu
nhân.
Thái phu nhân chỉ có thể ăn ngay nói thật, chỉ vào Lan Phương, Vân
Phương nói: "Hai đứa này cũng đã đính hôn, một đứa thì tháng nữa sẽ xuất giá, một đứa thì hôn kỳ định ở tháng chín." Ánh mắt rơi xuống trên
người Tống Gia Ninh, thấy tiểu tôn nữ còn đang kinh ngạc, trong lòng
Thái phu nhân thở dài, bất đắc dĩ nói: "Còn lại một đứa thì không nỡ hứa gả ra ngoài."
Cao công công kỹ càng tường tận xem xét Tống Gia Ninh một phen, thành tâm nịnh nọt nói: "Tứ cô nương xinh đẹp, nhất định là có đại phúc khí."
Thái phu nhân cười cười, trơ mắt nhìn Cao công công ghi tạc tên cháu gái nhà mình lên trên danh sách.
Cao công công xong việc rời đi, một viện toàn nữ quyến hai mặt nhìn nhau.
Nhị phu nhân nhìn sắc mặt trở nên trắng bệch của Lâm thị, biết rõ Lâm thị không có tâm tư trèo cao, liền đi tới, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Chị
dâu đừng nóng vội, buổi tối thương lượng một chút với đại ca, cố gắng có thể miễn đi tuyển tú của An An."
Tam phu nhân cũng đi theo khuyên: "Đúng đấy đúng đấy, hơn nữa,
thanh danh ham ăn của An An sớm truyền ra ngoài, năm ấy Hoàng Thượng còn cho An An văn phòng tứ bảo, cho dù An An tiến cung tham tuyển, Hoàng
Thượng hẳn cũng không sẽ chọn nàng."
Lời nói này, Thái phu nhân khẽ nhíu mày, không vui nhìn Tam nhi tức.
Con dâu lớn không muốn tiểu tôn nữ trúng cử là một chuyện, nhưng Tam nhi tức ám chỉ quý nhân trong nội cung không nhìn trúng tiểu tôn nữ, người
làm mẹ nào thích nghe?
Lâm thị quả thật là không thích nghe, nhưng tuyển tú mới là chuyện
quan trọng nhất trong lòng bà, không lòng dạ nào múa mép khua môi với
Tam phu nhân, Lâm thị trấn định bình tĩnh nói với hai chị em dâu: "Có
thể vào cung tuyển tú là may mắn của An An, mặc dù không trúng tuyển,
nhưng có thể đi va chạm việc đời cũng tốt. Chỉ là ta chưa có kinh nghiệm về việc này, các đệ muội đi về trước đi, ta xin mẫu thân ít kinh nghiệm đã."
Nhị phu nhân gật gật đầu, dắt Lan Phương đi trước.
Tam phu nhân nhìn nhìn Tống Gia Ninh hoang mang lo sợ, cũng dẫn nữ
nhi Vân Phương đi về hướng tam phòng. Tam phu nhân căn bản không tin
Tống Gia Ninh sẽ được chọn làm Vương Phi, chỉ xem chuyện này là trò
cười, ánh mắt Vân Phương tất nhiên đảo qua Thọ vương phủ bên cạnh,
trong lòng bỗng nhiên toát ra một ý niệm trong đầu, cả kinh nói: "Nương, Tam điện hạ và Tứ muội muội có chút sâu xa, hắn sẽ không. . ."
Tam phu nhân quay đầu nhìn nữ nhi, ngoài ý muốn hỏi: "Bọn họ có gì sâu xa?"
Vân Phương cẩn thận nhớ lại một phen, kể lại Tống Gia Ninh và Thọ
vương lập đội đoán đố đèn, lúc Thọ vương vừa dời đến Vương Phủ trách cứ
Đoan Tuệ công chúa bảo vệ Tống Gia Ninh, nói xong, Vân Phương càng nghĩ
càng thấy Tứ muội muội có khả năng lên làm Thọ vương phi, nhíu mày
nói: "Tứ muội muội mặc dù có chút mập, nhưng nàng. . ."
Gương mặt lớn lên thật tốt, nàng và hai tỷ tỷ con vợ cả, luận dung mạo, không có một người nào vượt qua được Tứ muội muội.
Không biết vì sao, nghĩ đến Tứ muội muội có khả năng sẽ trở thành
Vương Phi, ngực Vân Phương có chút không thoải mái. Từ lúc Sở Vương, Duệ Vương chọn phi, Vân Phương liền nhận định Vương Phi nhất định đều là
xuất thân tiểu môn tiểu hộ, bởi vậy cho tới bây giờ chưa bao giờ nghĩ
tới sẽ trở thành Vương Phi cho bất luận một vị Vương Gia. Hôm nay Tuyên
Đức đế tạm thời sửa lại quy củ, Tứ muội muội trở thành tú nữ, đã có cơ
hội làm Vương Phi, nàng ta không khỏi không thích.
Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ gả cũng tốt hơn nàng ta, một khi Tứ muội muội
thành Vương Phi, đừng nhìn Thọ vương là cà lăm, cà lăm cũng là Vương
Gia, vừa đứng ở đó, nam nhân của ba tỷ muội các nàng đều phải quỳ lạy
hành lễ với hắn, kết quả cuối cùng sắp xếp xuống dưới, thì nàng gả là
không được như ý nhất.
"Không có khả năng." Tam phu nhân trầm mặc cả một đoạn đường, bỗng
nhiên chém đinh chặt sắt mà nói, ra hiệu bọn nha hoàn sau lưng cách xa
một chút, bà ta thấp giọng phân tích cho nữ nhi: "Đầu tiên, chọn phi là
Hoàng thượng hoàng hậu làm chủ, các vương gia không cần đề cập tới, Hiền phi nếu như còn sống, sẽ cố gắng giúp Tam điện hạ tính toán một chút.
Còn nữa, thanh danh Tứ muội muội con sớm đã hư mất rồi, đầu tiên là tham ăn, lại bị Lỗ Trấn ghét bỏ. . ."
Vân Phương chu chu mỏ: "Người ngoài lại không biết, đều cười nhạo Lỗ
Trấn đần." Tức chết nàng ta, rõ ràng là Lỗ Trấn nhìn ra nàng ta tốt hơn
Tứ muội muội.
Tam phu nhân không tranh luận điều nay với nữ nhi, nói tiếp về Tống
Gia Ninh: "Dù sao Hoàng Thượng tuyệt không cho Tứ muội muội con làm
chánh phi như vậy đâu, Trắc Phi, có lẽ còn có thể."
Trắc Phi còn không phải là thiếp?
Vân Phương rốt cuộc dễ chịu một chút, chỉ cần Tứ muội muội đừng làm
Vương Phi, Trắc Phi hoặc là không trúng tuyển, nàng ta đều có thể tiếp
nhận.
~
Hoán Nguyệt Cư, Lâm thị lo lắng xin mẹ chồng giúp đỡ: "Nương, An An
là người nhìn nó lớn lên, tính tình của con bé không đảm đương nổi Vương Phi cũng làm không tốt Trắc Phi, hết lần này tới lần khác lớn lên. . .
Nương, chúng ta có thể nghĩ biện pháp miễn cho An An đi chọn tú không?"
Hiện tại Lâm thị chỉ hận nữ nhi sinh ra quá đẹp, nếu là xấu một chút, cộng thêm thanh danh tham ăn, bà cũng không cần lo lắng.
Thái phu nhân thở dài, ôm Tống Gia Ninh nãy giờ vẫn không lên tiếng
nói: "Nếu là sớm nhận được tin tức, chúng ta còn có thể an bài An An giả bộ bệnh né đi, nhưng vừa vặn Cao công công cũng đã nhìn thấy, An An nào có một chút gì của bộ dạng sinh bệnh chứ? Vừa nghe nói tuyển tú liền
lập tức sinh bệnh, mặc cho ai cũng sẽ không tin, chỉ biết không công đắc tội Hoàng Thượng."
Lâm thị trong lòng cảm giác nặng nề.
Thu Nguyệt hỗ trợ nghĩ kế, nhỏ giọng nói: "Phu nhân, nghe nói tiền
triều trong cung tuyển tú, có tú nữ không muốn trúng cử, liền cố ý ăn
chút gì đó khiến giọng nói khó nghe, hoặc là ở dưới nách động động tay
chân. . ."
Còn chưa nói xong, đã bị Thái phu nhân bác bỏ: "An An vào cung, trong cung các quý nhân cũng đều đã từng khen quá bộ dáng con bé tốt, những
thứ biện pháp này quá dễ dàng bị phơi bày." Chính là bởi vì cháu gái lớn lên tốt, hai năm qua trong cung có yến hội, bà mới không có gọi cháu
gái đi, các hoàng tử ngược lại còn tốt, Thái phu nhân còn sợ cháu gái bị Hoàng Thượng tuổi gần năm mươi tuổi nhìn trúng.
Chủ tớ thương nghị hồi lâu, cuối cùng lại phát hiện, căn bản là không có cách ngăn cản Tống Gia Ninh tiến cung tham tuyển.
Nhìn khuôn mặt lo lắng trùng trùng của mẫu thân, Tống Gia Ninh có
chút muốn cười lấy lại tinh thần, kéo tay mẫu thân nói: "Nương, Hoàng
Thượng cho các vương gia chọn Vương Phi, con khẳng định không được chọn, người đừng lo lắng." Thọ vương, Cung Vương, một là Hoàng Thượng tương
lai, một người cũng là Vương Gia nghiêm túc, Vương Phi làm sao có thể
đến phiên nàng một Tứ cô nương từ bên ngoài đến của Quách gia?
Tống Gia Ninh thật sự không có chút lo lắng nào.
Nữ nhi giọng nói nhẹ nhàng, như thể "việc chắc chắn nhất định không
được trúng tuyển" là chuyện đáng để kiêu ngạo, trên mặt Lâm thị gượng
cười, trong lòng càng bất an. Đứa nhỏ ngốc này, cũng bởi vì không phải
cô nương con vợ cả Quách gia, luôn tự coi nhẹ mình, mới có thể vô cùng
cao hứng khi được gả cho Lỗ Trấn, không chút nào nghĩ tới, chỉ bằng
gương mặt đó của con bé, đừng nói Vương Phi, cung phi. . .
Nghĩ đến nơi này, sắc mặt Lâm thị đại biến, đầu tiên bà sợ nhất là nữ nhi bởi vì tư sắc bị chỉ làm Trắc Phi của Vương gia nào đó, sau khi vào phủ bị chủ mẫu tương lai khi dễ, hiện giờ lại nghĩ đến nữ nhi có khả
năng sẽ bị Tuyên Đức Đế tuổi gần năm mươi vừa ý, Lâm thị đâu chỉ là sợ
hãi, lòng bà cũng sắp vỡ vụn rồi, hoảng sợ nhìn Thái phu nhân.
Mẹ chồng nàng dâu hiểu rõ lòng dạ của nhau, nhưng nhìn Tống Gia Ninh
phi thường "Tự tin", hai người cũng không có biểu hiện ra ngoài, trước
đuổi Tống Gia Ninh dẫn Mậu Ca Nhi ra phía sau viện chơi, mẹ chồng nàng
dâu lại tiếp tục suy nghĩ biện pháp.
Nắng chiều chưa xuống, Quách Kiêu trở về phủ trước Quách Bá Ngôn một
bước, quan phục cũng không có đổi, đã đi thẳng đến Lâm Vân Đường.
"Mẫu thân, trên đường ta nghe dân chúng nói, trong cung muốn tuyển tú nữ?" Hành lễ xong, Quách Kiêu vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Con riêng không có tình cảm gì với bà, Lâm thị đoán không ra tâm tư
của con riêng, nên cũng không có lộ ra lo nghĩ của mình, cười yếu ớt
nói: "Đúng vậy, tên của Tứ muội muội con đã ghi lên rồi, ba ngày sau
liền phải tiến cung. Thế tử ngồi đi, uống một ngụm trà."
Quách Kiêu gật gật đầu, ngồi xuống ở dưới tay trái Lâm thị, uống hết
trà, hắn nhìn ngoài cửa, trêu ghẹo nói: "Sao không thấy Tứ muội muội? Có phải xấu hổ trốn đi rồi hay không?"
Nữ nhi làm sao mà xấu hổ, rõ ràng là không tim không phổi vô lo vô nghĩ, nhưng Lâm thị lại chỉ có thể im lặng ngầm thừa nhận.
Trong đầu bỗng dưng hiển hiện một màn vào tết Trung Nguyên năm trước
kế muội bị Thọ vương ôm vào trong ngực kia, Quách Kiêu siết chặc chén
trà.
Nhưng vào lúc này, Quách Bá Ngôn đã trở về.
Trong thính đường hai mẹ con cũng đứng lên, nhìn thấy trượng phu, Lâm thị rốt cuộc không che giấu được lo âu trong lòng, khuôn mặt hiện lên u sầu.
Quách Bá Ngôn liếc mắt một cái liền nhìn ra, dăm ba câu đuổi con trưởng chướng mắt đi, ông kéo tay Lâm thị đi vào nội thất.
"Thiếp không muốn An An tiến cung." Phu thê một chỗ, Lâm thị dựa vào
trong ngực nam nhân, mẹ chồng không giúp được gì, bà chỉ có trông chờ
vào trượng phu.
Quách Bá Ngôn đã sớm cân nhắc qua việc này, cười nói: "Yên tâm đi,
nếu như ta không đoán sai, thì Hoàng Thượng bảo nữ nhi của quan lớn tham tuyển chỉ là vì góp cho đủ số, một người cũng sẽ không chọn, bằng không thì Duệ Vương hẳn là nên suy nghĩ nhiều."
Thọ vương là thân đệ Sở Vương, cho Thọ vương chọn thê tộc đắc lực,
liền tương đương với nâng Sở Vương lên. Đồng thời chọn phi, bên này chọn nữ nhi của quan lớn cho Thọ vương, Tứ hoàng tử Cung Vương tự nhiên cũng phải chỉ cho một người không sai biệt lắm, kể từ đó, bốn Vương gia, chỉ có thê tộc của Duệ Vương là thấp, Hoàng Thượng xưa nay công bằng, tuyệt sẽ không cho phép loại chuyện này phát sinh.
"Vậy, Hoàng Thượng sẽ không sẽ. . ." Lâm thị cắn cắn bờ môi, câu nói kế tiếp có chút khó mà mở miệng.
Quách Bá Ngôn nhìn chằm chằm vào bờ môi hồng hồng của bà, sững sờ
chốc lát mới phản ứng tới thê tử là đang hoài nghi Tuyên Đức Đế tham lam nhan sắc của kế nữ, nhất thời nở nụ cười, giống như trừng phạt nhéo hai cái lên eo nhỏ mảnh khảnh của Lâm thị: "An An chỉ lớn hơn Đoan Tuệ một
tuổi, Hoàng Thượng làm sao lại vừa ý biểu tỷ muội của nữ nhi mình? Có
thời gian quan tâm bậy bạ, không bằng suy nghĩ một chút hầu hạ ta như
thế nào đi."
Nói xong ôm ngang Lâm thị lên, đi đến màn trướng. Mấy ngày hôm trước
nguyệt sự của thê tử đến, ông sáng nay đã bắt đầu nhớ thương rồi.
Lâm thị đứng ngồi không yên cả ngày, Quách Bá Ngôn vậy mà chỉ muốn khoái hoạt, bà bực bội, lại vừa không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Bà tin tưởng Quách Bá Ngôn, nếu như ông khẳng định như vậy, chuyến đi vào nội cung ba ngày sau của nữ nhi, nhất định sẽ bình an vô sự.
Tác giả có lời muốn nói: Tuyên Đức Đế: nghe nói ngươi hiểu trẫm rất rõ?
Quách Bá Ngôn: chẳng lẽ không phải?
Tuyên Đức Đế: ngươi đoán đi.
Quách Bá Ngôn: . . . Ta về nhà ôm vợ ngủ thôi.
Hắc hắc, nếu như các ngươi nhiệt tình một chút, đêm nay khả năng sẽ tứ hôn a ~