Người gặp phải hoàn cảnh nguy cấp, có đôi khi sẽ ngỡ ngàng luống cuống, có khi sẽ phản ứng nhanh chóng, khác hẳn với
bình thường.
Tống Gia Ninh rất may mắn bản thân thuộc loại phản ứng rất nhanh,
quét mắt sách dạy nấu ăn trong tay Quách Kiêu, nàng bất đắc dĩ nói:
"Được rồi, nhưng đây là bản đơn lẻ, đại ca cẩn thận một chút, đừng làm
hư."
Quách Kiêu thật sâu liếc nhìn nàng một cái, mặt không đổi ừ một tiếng.
Tống Gia Ninh cười cười, dẫn đệ đệ, cước bộ thoải mái rời đi.
Quách Kiêu đứng tại chỗ, đôi mắt đuổi theo thân ảnh nhắn xinh xắn
kia, nhưng tay thả ở sau lưng càng nắm càng chặt. Đợi tỷ đệ Tống Gia
Ninh đi xa, Quách Kiêu một lần nữa mở sách dạy nấu ăn ra, nhìn bức họa
chỉ vừa mới liếc qua một chút kia. Nhìn một chút, khóe miệng nam nhân
hiển hiện một tia cười lạnh, Lương Thiệu này, quả nhiên trong lòng bất
chính.
Bước chân vừa chuyển, Quách Kiêu trực tiếp trở về Di Hòa Hiên của mình.
Lâm Vân Đường, Tống Gia Ninh đã ăn cơm trưa nằm ở trên giường, âm
thầm suy nghĩ chút nữa gặp Quách Kiêu, nên ứng đối ra sao. Nàng mang Mậu Ca Nhi, Song nhi cùng nhau đi, Quách Kiêu tuyệt không dám làm cái gì
với nàng, thân thể không có gặp nguy hiểm, vậy cũng chỉ còn làm sao giải thích về bức họa kia thôi. Bức họa kia. . . Nghĩ đến một biện pháp,
Tống Gia Ninh đột nhiên cảm thấy châm chọc.
Kiếp trước, Lương Thiệu đưa nàng cho Quách Kiêu, hi vọng Quách Kiêu
trợ giúp hắn thẳng lên mây xanh. Đời này, nàng không có ý định lợi dụng
Quách Kiêu đối phó Lương Thiệu, nhưng nếu như Quách Kiêu nhất định muốn
tham gia, thì nàng cũng không cần quấy rầy mẫu thân kế phụ, dứt khoát để con đường làm quan của Lương Thiệu, cắt đứt ở trong tay Quách Kiêu. Như thế, có tính là nhân quả báo ứng không?
Nghĩ đến hai đời ân oán, Tống Gia Ninh không buồn ngủ chút nào, chỉ
khi Song nhi đi vào gọi nàng rời giường, nàng mới giả vờ giả vịt nhắm
mắt lại.
Rửa mặt thay quần áo, Tống Gia Ninh trước đi chỗ mẫu thân đón đệ đệ,
Lâm thị nghe nữ nhi muốn đi Di Hòa Hiên lấy sách, cũng không có suy nghĩ nhiều.
Buổi trưa nay, Tống Gia Ninh tốt xấu gì cũng nằm trên giường nửa canh giờ, nhưng Quách Kiêu căn bản không ngủ, vẫn ngồi ở thư phòng. Nghe tỷ
đệ Tống Gia Ninh đã đến, hắn nhặt sách dạy nấu ăn lên, từ thư phòng đi
ra, đi phòng khách gặp hai tỷ muội.
"Đại ca!" Mậu Ca Nhi vui vẻ chạy tới huynh trưởng.
Quách Kiêu ôm lấy đệ đệ, gật gật đầu với kế muội đang hành lễ với
hắn, sau đó ngồi trên chủ vị, tạm thời không có nói tới chuyện sách dạy
nấu ăn, chỉ gọi bọn nha hoàn dâng bánh ngọt lên. Bánh mứt táo củ từ thơm ngào ngạt, Mậu Ca Nhi ngồi ở trong ngực huynh trưởng liên tục ăn mấy
khối, Tống Gia Ninh tuy rằng thèm ăn, nhưng duy chỉ có đồ ăn của Quách
Kiêu tặng thì nàng lại không thèm, mà chỉ bưng chén trà chậm rãi thổi.
Đợi Mậu Ca Nhi ăn đủ rồi, Tống Gia Ninh cười nói với Quách Kiêu: "Đại ca không nên để muội mở miệng chứ, sẽ không phải thật sự thèm muốn sách dạy nấu ăn của muội chứ?"
Quách Kiêu sờ sờ đầu Mậu Ca Nhi, khóe môi khẽ nhếch. Hắn đã từng cho
rằng kế muội tâm tư đơn thuần, cái gì cũng viết ở trong mắt, nhưng trải
qua việc té ngã trên dốc ngoài ý muốn, hắn đã được lĩnh giáo bản lãnh
che giấu gần như không có dấu vết của kế muội, Quách Kiêu không dám tiếp tục dễ dàng tin tưởng bất kỳ lời nói nào của kế muội nữa. Nha đầu kia,
lúc thuần túy thì thuần túy, còn lúc phức tạp, hắn cũng nhìn không thấu.
"Ta có lời muốn thương lượng với Tứ cô nương, ngươi mang Mậu Ca Nhi
đi ra sân chơi đi." Quách Kiêu buông đệ đệ ra, dặn dò Song nhi.
Song nhi nhìn chủ tử nhà mình.
Tống Gia Ninh quét mắt nhìn cửa phòng khách rộng mở, biết rõ Quách
Kiêu muốn nói tới bức họa kia, liền gật gật đầu, cười nói: "Chơi ở bên
cạnh nơi này, đừng đi xa quá." Đến cùng vẫn phải đề phòng Quách Kiêu.
Song nhi cười dỗ dành Mậu Ca Nhi đi theo nàng ra ngoài. Nàng vốn là
nhị đẳng nha hoàn bên cạnh Thái phu nhân, thường ngày đại cô nương chưa
xuất giá, Thế tử cũng sẽ đơn độc nói chuyện với đại cô nương, bởi vậy
cũng không cảm thấy hiện tại Thế tử và Tứ cô nương ở chung một chỗ có gì không ổn.
Sau khi Song nhi rời khỏi, A Thuận cũng thối lui đến mái hiên bên
ngoài, chỉ có giọng nói non nớt của Mậu Ca Nhi thỉnh thoảng truyền vào.
Tống Gia Ninh quay đầu, nghi ngờ hỏi Quách Kiêu: "Đại ca có chuyện gì sao?"
Quách Kiêu liếc nhìn nàng một cái, đặt sách dạy nấu ăn lên trên bàn phía bên nàng, bình tĩnh nói: "Tự muội nhìn đi."
Tống Gia Ninh mờ mịt nháy mắt mấy cái, nhặt sách dạy nấu ăn lên, nho
nhã mở ra tờ thứ nhất, tư thái nhã nhặn lịch sự giống như ở khuê phòng
mình đọc sách. Ánh mắt Quách Kiêu tập trung trên mặt nàng, thấy nàng lại có thể lật từng tờ sách dạy nấu ăn ra xem, ngón trỏ hắn gõ hai cái lên
đầu gối, rốt cuộc nhắc nhở: "Trong sách có kẹp gì đó."
Tống Gia Ninh kinh hãi, rất nhanh lật lên, rất nhanh liền thấy bức
họa kia. Thấy rõ, Tống Gia Ninh ngơ ngác hé miệng, sau nửa ngày mới
nghiêng đầu qua, không hiểu hỏi Quách Kiêu: "Đại ca, nữ nhân trên bức
tranh này, sao có vẻ giống muội vậy? Còn hàng thơ này là có ý gì?"
Giống như một tiểu cô nương đơn thuần chưa thông suốt tình cảm nam nữ.
Quách Kiêu bán tín bán nghi, nhìn chằm chằm vào nàng nói: "Thư sinh
thích nhất dùng thi họa tỏ tình, Lương Thiệu công khai tặng muội sách
dạy nấu ăn, nhưng thật ra là tặng bức họa hắn tự tay vẽ. Còn câu thơ
kia, hắn là nói, bởi vì muội đóa hoa phù dung này nở quá đẹp, hắn mới
không có lòng dạ nào đọc sách, mới đi ra ngoài tìm hương thơm."
Tống Gia Ninh không nghĩ tới Quách Kiêu sẽ trắng trợn nói ra như vậy, sự ngạc nhiên trong mắt ngược lại rất phù hợp với một cô nương ngạc
nhiên khi biết được mình bị nam nhân dùng thơ văn tỏ tình. Sau khi kinh
ngạc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Gia Ninh trầm xuống, nhất thời ném
sách dạy nấu ăn lên trên bàn, thở phì phò nói: "Ta, ta vốn biết không
biết trong sách cất giấu cái này, bằng không thì tuyệt sẽ không nhận!"
Quách Kiêu vẫn không tin nàng thật sự không biết rõ tình hình, nhưng
hắn đã có thể xác định, kế muội quả thật là vô ý với Lương Thiệu.
Như vậy là đủ rồi.
Nhặt lên bức họa rơi ở trên mặt đất, Quách Kiêu nhét trở về trong
sách, đứng lên nói: "Hắn tâm thuật bất chánh, nếu là người ngoài, ta
chắc chắn trục hắn xuất phủ, làm chủ cho muội. Nhưng hắn là cháu trai
dòng chính duy nhất của nhà mẹ đẻ tổ mẫu, chuyện này vừa liên lụy danh
dự muội, An An, ta chỉ có thể bảo đảm hắn sẽ không quấy rầy muội nữa,
chờ hắn chấm dứt kỳ thi mùa xuân, ta sẽ nghĩ biện pháp điều hắn rời
kinh, mà đời này không có duyên làm quan ở kinh thành."
Đây cũng chính là điều Tống Gia Ninh muốn, Lương Thiệu khát vọng một
bước lên mây, đời này lại chỉ có thể làm quan địa phương, đối với Lương
Thiệu loại quan viên dã tâm bừng bừng này, âu sầu thất bại quả thực so
với muốn mệnh hắn còn khó chịu hơn.
"Đa tạ đại ca." Tống Gia Ninh cúi đầu, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Quách Kiêu nhìn hai má trắng nõn oánh nhuận của nàng, nắm nắm tay,
cuối cùng vẫn không thể nói ra, chỉ thấp giọng nói: "Ta là đại ca muội,
chiếu cố muội là việc cần phải làm."
Tống Gia Ninh không biết nên cảm nhận như thế nào, nhưng vào lúc này, Mậu Ca Nhi đã chạy trở về, chê trong viện không có gì vui. Tống Gia
Ninh thừa cơ cáo từ, Quách Kiêu không cách nào giữ lại, cầm lấy sách dạy nấu ăn cùng đi ra với nàng, đồng hành một đoạn, tỷ đệ Tống Gia Ninh trở về Lâm Vân Đường, còn Quách Kiêu rẽ hướng, đi tìm Lương Thiệu.
Lương Thiệu đang nằm trên giường đọc sách, biết được Quách Kiêu đến,
hắn lập tức để sách xuống, bật dậy, nhanh chóng mang giày xong, vừa muốn đứng lên, thì thoáng thấy một bóng người cao lớn bước vào cửa, nhưng
điều Lương Thiệu nhìn thấy trước hết, lại là quyển sách dạy nấu ăn hắn
vô cùng quen thuộc ở trong tay nam nhân. Ngắn ngủn một cái chớp mắt, máu huyết toàn thân Lương Thiệu giống như đều đọng lại, cứng đờ ngồi ở bên
giường, không cách nào phản ứng.
Quyển sách dạy nấu ăn này, sao lại chạy tới trong tay Quách Kiêu?
"Lui ra." Quách Kiêu đi đến trước mặt Lương Thiệu, âm thanh lạnh lùng nói.
Khí thế của hắn khiếp người, gã sai vặt của Lương Thiệu cuống lên không kịp đi ra ngoài.
Trong lòng bàn tay Lương Thiệu tất cả đều là mồ hôi, còn chưa nghĩ ra cớ để cứu vãn, Quách Kiêu đã hành động trước, hắn lấy bức họa trong
sách dạy nấu ăn ra, sau đó vô cùng tùy ý mà ném sách dạy nấu ăn vào
trong ngực Lương Thiệu, giọng nói so với tầng băng ngưng kết trên mặt hồ ở Quốc Công Phủ còn lạnh hơn: "Kỳ thi mùa xuân gần tới rồi, biểu đệ tốt nhất đóng cửa đọc sách, nếu như lại để ta nghe nói biểu đệ rảnh rỗi đi
hoa viên đi dạo. . ."
"Thế tử yên tâm, ta hồ đồ một lần, tuyệt không dám hồ đồ lần thứ
hai." Lương Thiệu nghiêm mặt đứng dậy, cúi đầu xoay người, giống như
người hầu làm một đại lễ với Quách Kiêu: "Chỉ cầu Thế tử cho ta cơ hội
sửa đổi làm lại cuộc đời, không cần thiết báo cho cô tổ mẫu biết, nếu để cho cô tổ mẫu thất vọng tức giận, ta tuy là trăm chết cũng khó mà thứ
tội."
Quách Kiêu xùy một tiếng, khinh thường nghe loại ngữ điệu đường hoàng này, xoay người lại rời đi.
Nhìn đạo thân ảnh cao cao tại thượng kia biến mất tại cửa ra vào,
chân Lương Thiệu mềm nhũn, ngã ngồi xuống, cả người đều là mồ hôi lạnh.
Loại tâm tình ảo não hối hận sợ hãi kiêng kị nhanh chóng xẹt qua trong
lòng, sau một hồi lâu, ánh mắt Lương Thiệu chậm rãi rơi xuống quyển sách dạy nấu ăn rơi trên mặt đất kia. Mưu đồ mấy tháng hủy hoại chỉ trong
chốc lát, Lương Thiệu giận dữ, nhặt sách dạy nấu ăn muốn xé bỏ, bên gáy
sách đã tách ra, trong lòng Lương Thiệu chợt hơi động.
Chân dung của nàng. . .
Nghĩ đến khuôn mặt tuyệt sắc quyến rũ động lòng người của Tống Gia
Ninh, Lương Thiệu vẫn lại lưu luyến, lật ra trang sách, muốn cất kỹ bức
họa, nhưng mà tới tới lui lui lật mấy lần, bên giường phụ cận cũng đã
tìm, cũng không tìm được bức họa kia. Lương Thiệu khó hiểu, cẩn thận nhớ lại, lúc này mới nhớ lại, là Quách Kiêu mang đi bức họa của hắn ta.
Quách Kiêu, là lường trước hắn sẽ một mình cất giữ sao?
Lương Thiệu cười khổ, không hổ là Thế tử Quốc Công Phủ, quả nhiên thận trọng.
Di Hòa Hiên, thư phòng u tĩnh yên lặng, Quách Kiêu đứng ở trước bàn
sách, cẩn thận từng li từng tí lấy ra bức họa giấu trong tay áo kia. Nữ
nhân trong bức họa, lông mày giống như trăng non, mắt hạnh linh động,
yêu kiều xinh đẹp đứng ở đằng kia, mỉm cười nhìn sang, thấy bức họa như
gặp người. Giống như đúc, Quách Kiêu phải thừa nhận rằng, Lương Thiệu ra vẻ đạo mạo thư sinh này, khi múa búa hành văn, thật là có chút bản
lãnh.
Lấy cái kéo, Quách Kiêu cắt hai câu thơ Lương Thiệu viết cho nàng ra, chỉ chừa bức họa. Câu thơ ném vào cái sọt trúc bên bàn đọc sách, bức
họa . . .
Quách Kiêu giương mắt, sau đó đi đến trước kệ sách, từ tầng cao nhất
gỡ xuống một quyển binh thư, tiếp tục nhìn chằm chằm vào bức họa trọn
vẹn một phút đồng hồ, nam nhân rốt cuộc bỏ bức họa vào trang sách, kẹp
xong, lại thả quyển binh thư vừa dày vừa nặng lại chỗ cũ.
Quách Kiêu và Lương Thiệu nói gì với nhau, Tống Gia Ninh hoàn toàn
không biết gì cả, nhưng sau hơn một tháng, nàng không còn gặp được Lương Thiệu, theo Lục nhi nói, Lương Thiệu lần này là thật sự vùi đầu khổ
đọc, ngay cả chỗ Thái phu nhân cũng tuỳ tiện không đi. Tống Gia Ninh vừa được giải hận, lại vừa mơ hồ lo lắng, kiếp trước nàng thành thành thật
thật bị Quách Kiêu chiếm lấy làm của riêng, chưa bao giờ lĩnh giáo qua
thủ đoạn xử sự của Quách Kiêu, bây giờ nhìn lại, Quách Kiêu làm cái gì
cũng giống như con người của hắn, vừa lạnh vừa tàn nhẫn.
Ngộ nhỡ ngày nào đó Quách Kiêu không muốn làm đại ca. . .
Tống Gia Ninh run cầm cập, không dám nghĩ thêm nữa.
Sau một trận tuyết rơi như lông ngỗng bay lả tả, kinh thành lại đón
một lần giao thừa, vẫn là vãng lai xã giao nối liền không dứt, tiệc rượu tiếp theo tiệc rượu, đầy bàn đều là thịt cá. Vệ Quốc Công phủ mọi người bận rộn đi dự tiệc thường niên, Lương Thiệu một người đóng cửa không
ra, mùng chín tháng hai, liền bắt đầu trận đầu kỳ thi mùa xuân của hắn.
Thái phu nhân thay cháu trai toát mồ hôi dầm dề, Tống Gia Ninh tâm lặng như nước, biết rõ Lương Thiệu có thể thi đậu Tiến sĩ.
Nhưng mà yết bảng kỳ thi mùa xuân cuối tháng ba, Lương Thiệu tài văn chương hơn người, lại có thể thi rớt!
Tống Gia Ninh cực kỳ khiếp sợ, sau khi kinh sợ thì lại cao hứng ăn
nhiều hơn một chén cơm, thi rớt càng tốt hơn, khiến hắn ngay cả Tri
huyện địa phương cũng làm không được.
Nếu như không có thi đậu, Lương Thiệu không có lý do tiếp tục lưu lại kinh thành, yết bảng ngày đó liền gặp Thái phu nhân chào từ giã, Thái
phu nhân khuyên can mãi hắn mới ở lại một đêm. Sáng sớm hôm sau, Tống
Gia Ninh đi theo mẫu thân cùng đi tiễn Lương Thiệu, nhìn khuôn mặt gượng cười của Lương Thiệu, Tống Gia Ninh đời này lần đầu tiên nếm được mùi
vị hãnh diện.
Lương Thiệu vừa đi, Tống Gia Ninh lại ăn nhiều hơn một chén cơm,
không đợi chén cơm này biến thành thịt trên ngực nàng, trong cung bỗng
nhiên truyền xuống một đạo chỉ ý, gọi cô nương nhà quan ở kinh thành từ
Cửu Phẩm chưa kết hôn từ mười ba đến mười bảy tuổi tiến cung, nhằm mục
đích tuyển phi cho Tam hoàng tử Thọ vương, Tứ hoàng tử Cung Vương!