Kiều Hạnh nhìn thấy Tứ di nương liền yếu ớt đi tới chỗ nàng, mặt mũi ảm
đạm nói: "Từ nay về sau, ta và ngươi xem như châu chấu buộc trên cùng
một sợi dây, chỉ là, cái dây kia bị người khác tóm lấy rồi." Hôm nay
nàng quỳ trong phòng Trần thị hết nửa ngày, hai chân đã sớm giống như
không phải là của mình, may là thân thể nàng khỏe mạnh nên mới có thể
miễn cưỡng nhịn đến hiện tại, nhưng nhìn thấy Tứ di nương liền nhịn
không được.
Tứ di nương vội vàng đỡ nàng, khóc không ra nước mắt: "Nàng đều biết?"
Kiều Hạnh nói: "Nàng bảo ta truyền lời cho ngươi, biết than biết phận, bình an vô sự." Đây là cảnh cáo, cũng là cầu hòa.
Tứ di nương ôm đầu. Không có thiên lý! Sao nàng lại xui xẻo như vậy? Mới vừa lấy được một chút chỗ tốt thì liền lại mất đi nhiều hơn? Có điểm
yếu này rơi vào tay Trần thị, có thể tưởng tượng được, về sau nàng rốt
cuộc cũng không thể đấu lại Trần thị nữa.
Trải qua sự việc này, Thái phủ rốt cuộc cũng thanh tĩnh. Mỗi người đều
an phận ở vị trí của mình, Trần thị chuyên tâm dưỡng thai, Thái Quốc
Đống vẫn luôn xã giao ở bên ngoài, Thái Quang Nghi cụp đuôi khiêm tốn
làm người, di nương tự biết thân biết phận. Minh Bội một thân một mình ở viện Quỳnh Hoa, không có ai cãi vã giận dỗi với nàng, tính tình giống
như trầm tĩnh hơn rất nhiều.
Minh Phỉ lần nữa trở lại giúp đỡ việc quản gia (*). Dưới đề nghị của
nàng, Trần thị ngầm cho phép nàng phân công cho Minh Bội cùng Minh Ngọc
làm một vài chuyện nhỏ không có quá nhiều ảnh hưởng. Lúc này, Thái phủ
đạt đến một thời kì hài hòa hiếm thấy, dường như tất cả đều trở nên gọn
gàng ngăn nắp.
(*) Từ “quản gia” ở đây có ý chỉ việc quản lí những công việc trong gia
đình, không phải từ gọi tắt của người giữ chức vụ quản gia.
Gần đây, công việc của Minh Phỉ tăng thêm một việc, mỗi ngày nàng đều
lôi kéo Minh Ngọc đưa hai con chó đi tuần tra tất cả các viện, huấn
luyện hai con chó tiếp- nhặt đồ vật. Mặc dù Hỉ Phúc thông minh, lại trời sinh không thể làm chuyện này, luôn bỏ dở nửa chừng, mà con chó tên Kim Sa Sa kia lại còn quá nhỏ, vì vậy tất cả mọi người đều cảm thấy Minh
Phỉ nhàn rỗi không có việc gì làm. Trần thị đã hỏi hai lần, nàng đều nói muốn đứa bé phải vẫn động nhiều mới được, cho nên Trần thị cũng không
can thiệp vào nữa.
Minh Phỉ vô cùng có kiên nhẫn, không sợ người khác làm phiền, tự mình
đến tắm rửa, chải lông, cho Hỉ Phúc ăn, còn bắt Minh Ngọc cũng làm như
vậy. Nàng không trông cậy vào việc hai con chó này có bao nhiêu tiền đồ, chỉ hy vọng thời khắc mấu chốt, chúng nó có thể làm việc gì đó cho
nàng, có một chút tác dụng.
Kể từ sau khi xảy ra chuyện, nàng chưa từng truy cứu lí do tại sao chiếc yếm đặt ở đáy rương của mình lại rơi vào tay người khác, lại dùng cách
nào để cắt vụn rồi bỏ vào trong con búp bê hình trẻ con kia, bởi vì nàng biết hỏi cũng vô ích. Nàng không thể đổi tất cả người trong viện nàng
thành người nàng thích, vì vậy nên khi cần giả bộ hồ đồ thì vẫn phải giả bộ.
Chỉ cần Thái Quốc Đống không ngã xuống, Thái Quang Đình không chịu thua
kém, Trần thị không ghét nàng, nàng cũng sẽ không đến nông nỗi như Minh
Tư.
Cho nên, lúc nàng nên hưởng phúc liền hưởng phúc, lúc nên bảo dưỡng thì
liền bảo dưỡng. Nàng không cho là bề ngoài xinh đẹp chính là ưu thế
tuyệt đối, nhưng không thể phủ nhận, người có bộ dạng xinh xắn, biết ăn
mặc khéo léo thì luôn sẽ đạt được nhiều lợi lộc hơn một chút. Giả sử như Trần thị là một mỹ nữ hiếm thấy, lão Thái còn có thể đối với nàng như
vậy sao? Dù là háo sắc thành tính, lấy thủ đoạn của Trần thị mà nói, dù
sao cũng sẽ quan tâm một chút đi?
Thời gian thì cử ngày càng đến gần, Thái Quang Đình cùng Lý Bích cũng
ngày càng vội vàng hơn, thường thắp đèn đọc sách đến tận đêm khuya. Trần thị cố ý phân phó phòng bếp làm đồ ăn bồi bổ cho hai người họ, ban đêm
thêm lại bữa ăn khuya, dùng than tốt nhất, y phục cũng nhất định phải
giữ cho ấm, cần phải bảo đảm hai người này không chịu bất kỳ ảnh hưởng
gì, giữ được trạng thái tinh thần tốt nhất trong giai đoạn chạy nước rút này.
Minh Phỉ làm người giúp đỡ việc quản gia, thân muội muội (*) của Thái
Quang Đình, dĩ nhiên là phải giữ trách nhiệm trong việc chăm sóc Thái
Quang Đình trên người. Mỗi ngày, vào lúc nhàn hạ, nàng nấp trong phòng
vắt óc để suy nghĩ, xem làm thế nào thì mới có thể làm ra những thức ăn
có dinh dưỡng phong phú trong trời đông khuyết thiếu rau dưa, hoa quả
này, dùng nhiều cách để thay đổi hương vị thức ăn cùng canh cho từng
bữa, để Thái Quang Đình cùng Lý Bích ăn nhiều hơn một chút.
Lớn như một bữa cơm, nhỏ như một đĩa bánh ngọt, không chỗ nào mà nàng
không phải là tỉ mỉ phối hợp, vắt hết óc. Sau khi làm xong mỗi bữa còn
phải cầm đi cho Trần thị xem trước một chút, hỏi Trần thị có muốn ăn hay không, nếu Trần thị muốn ăn, liền lưu phần vốn dành cho mình lại để
tặng cho Trần thị. Chỉ là đa số thời điểm Trần thị đều cự tuyệt. Từ khi
mang thai tới nay, nàng gần như chỉ ăn đồ mà Dư ma ma chuẩn bị cho nàng.
Thật ra thì Minh Phỉ cũng rất hiểu suy nghĩ của nàng. Đứa bé này có quan hệ tới tương lai cùng cả đời Trần thị, Trần thị cẩn thận một chút cũng
không sai. Trong mối quan hệ kế tử kế nữ cùng kế mẫu (*), Minh Phỉ còn
không tin tưởng Trần thị, cho nên chuyện Trần thị không tin tưởng nàng
thì có gì kỳ lạ?
(*) Kế tử, kế nữ: con trai, con gái của vợ trước, giống như kiểu một
người đàn ông đã có vợ có con mà vợ người này lại đã mất, người này cưới vợ mới, thì con của người đàn ông này sẽ được gọi là “kế tử, kế nữ” đối với người vợ thứ hai| Kế mẫu: mẹ kế.
Buổi trưa một ngày kia, Minh Phỉ xử lý xong việc nhà thuộc phạm vi công
việc của mình, Kiều Đào liền cười hì hì chào đón: "Tam tiểu thư, Đại
công tử cho người tới hỏi, hôm nay ngài chuẩn bị làm đồ ăn ngon gì?"
Ở thời đại này, mọi người mỗi ngày chỉ ăn hai bữa cơm, giống như Minh
Phỉ cùng các vị công tử, tiểu thư vào thường dùng điểm tâm vào buổi trưa hoặc dùng một chút đồ ăn vặt, nhưng đối với những người đang ở độ tuổi
phát triển mạnh lại phải khổ sở đọc sách mỗi ngày như Thái Quang Đình
cùng Lý Bích mà nói, bữa trưa tương đương với bữa ăn chính. Nhưng mấy
ngày nay bọn hắn thường cũng chỉ là Minh Phỉ đưa cái gì liền ăn cái đó,
chưa bao giờ chủ động cho người tới hỏi. Minh Phỉ liền hỏi: "Thật ra là
hắn muốn ăn cái gì?"
Kiều Đào vội nói: "Không phải, là Đại công tử Cung gia tới, nghe nói
ngài chuẩn bị cơm canh rất mới mẻ, liền ồn ào rằng cũng muốn nếm thử một chút. Đại công tử nói, xin ngài tốn nhiều điểm tâm, làm nhiều hơn một
chút, làm xong thì cho ngài ấy ăn một chút."
Minh Phỉ cười nói: "Chẳng lẽ hắn cảm thấy đồ ăn ta chuẩn bị lúc trước ăn không ngon, không đủ ăn sao? Đưa ý kiến sớm một chút, vậy ta cũng tiện
đổi nha."
Kiều Đào nói: "Đó cũng không phải. Đây không phải là đã rất lâu rồi Cung Đại công tử không tới cho nên Đại công tử mới nghĩ rằng phải chiêu đãi
hắn thật tốt sao? Huống chi, nếu ngài và Lục tiểu thư làm tốt, Đại công
tử liền muốn khoe khoang một phen."
Tính tình của Thái Quang Đình chính là như vậy, chỉ sợ người ta không
nhận ra hai muội muội này của hắn xuất chúng như thế nào, tốt đẹp như
thế nào, vừa có cơ hội liền khoe khoang một phen. Đã như vậy, vậy liền
tác thành cho hắn, Minh Phỉ cười: "Vậy trưa hôm nay liền ăn hoành thánh
(*) đi."
(*) QT dịch là “thịt tươi lòng đỏ trứng vằn thắn”, tiếng Trung là 肉蛋黄馄饨, mình tra trên GG thì thấy có hoành thánh là hợp với
mấy phần miêu tả ở dưới nhất nên mới ghi như vậy, nếu sai thì mọi người
báo mình để mình sửa nha ^^
Kiều Đào sửng sốt: "Thật đúng là chưa từng ăn loại đồ ăn này."
Minh Phỉ nói: "Đợi lát nữa ta làm nhiều một chút, giữ cho ngươi một chén."
Minh Phỉ đi tới phòng bếp nhỏ, trước hết cho nữ đầu bếp đánh trứng cán
mì làm da, chọn thịt thăn (*) tươi mới rồi băm nhỏ, lại dùng gậy gỗ nện
vào, thêm muối vào, trộn đều các loại gia vị, sau đó lấy mấy quả trứng
muối ra, loại bỏ lòng trắng trứng, lấy lòng đỏ trứng cắt thành mảnh cho
vào nhân bánh. Nấu xong liền vớt hoành thánh lên bỏ vào tô, cho canh
loãng và gia vị vào, vẩy rau thơm đã được cắt nhỏ lên, liền có thể tính
là đã xong. Minh Phỉ sai người bỏ cả bốn chén hoành thánh vào trong hộp
cơm, bảo Đan Hà nói với Bạch Lộ, chủ tớ ba người một đường đi tới viện
của Thái Quang Đình.
(*) Bản dịch vốn ghi là heo lí tích nhục (thịt ở phần lưng của heo). Ở
miền Bắc, các hang thịt cũng thường lọc riêng khúc thịt này, nó cũng khá nạc nên cũng được gọi là thịt thăn.
Mới đến bên ngoài, chỉ nghe thấy Cung Viễn Hòa đang nói cười, người cả
phòng cũng đều cười vui vẻ, trong đó còn nghe thấy giọng nói thanh thúy
uyển chuyển của Kim Quế: "Cung công tử, ngài cũng thật biết nói chuyện.
Ngài vừa đến, trên mặt công tử nhà chúng ta liền cười tươi như hoa rồi,
về sau ngài cần tới nhiều hơn nha. . . . . ."
Chậc chậc, tiếng "nha" kia kéo thật dài, còn nói liên tiếp mấy lần,
khiến Minh Phỉ không nhịn được rùng mình một cái. Gã sai vặt giữ cửa
thấy nàng, cười hành lễ, chạy đi thông báo một tiếng, Kim Quế lập tức
vén rèm ra đón, mặt mũi tràn đầy tươi cười mà nói: "Tam tiểu thư, lại
làm phiền ngài tự mình đưa tới. . . . . ."
Minh Phỉ không để ý tới nàng, trực tiếp lướt qua nàng mà đi vào trong,
Bạch Lộ liếc mắt về phía Kim Quế, nói: "Lời này cũng đến phiên ngươi nói với tiểu thư của chúng ta? Nhìn lại thân phận của người đi!"
Mắt Kim Quế lập tức đỏ lên, ỉu xìu xuôi tay đứng bất động ở cửa.
Minh Phỉ vào phòng, chỉ thấy Cung Viễn Hòa giống như cả người không có
xương mà ngồi phịch trên chiếc ghế dựa hắn thích nhất, cười đến mặt mày
tỏa sáng rực rỡ, vô tâm vô phế (*). Hắn thấy nàng đi vào, liền khoa
trương nhắm mắt lại, nặng nề hít một hơi, khoa trương nói: "Thơm quá,
thơm quá, nước miếng của ta đều đã rớt ra ngoài rồi."
Minh Phỉ cười nói: "Ta lại vẫn sợ ngươi sẽ thất vọng đấy." Nàng lại bị
một thân phục sức khoa trương, rực rỡ của Cung Viễn Hòa làm lóa mắt.
Hôm nay Cung Viễn Hòa mặc một bộ y phục cổ tròn làm bằng gấm màu trắng
bạc có in hoa văn chìm, ống tay còn dùng ngọc bích làm nút áo, bên hông
là đai lưng bằng gấm tím quý giá, ngay giữa đai lưng có khảm một viên đá quý to bằng đốt ngón tay, bên trong là ngọc bích, bốn phía còn đúc bốn viên Đông Châu mượt mà như hạt đậu nành cùng bốn viên hồng ngọc (ruby)
bảo thạch làm nền, dưới chân đi giày da hươu, trên ghế dựa còn đắp một
cái áo khoác lông chồn.
Minh Phỉ tính qua một chút, cả thân phục sức này của hắn, chỉ sợ cũng đã tiêu tốn đến ngàn lượng bạc. Cho dù phối vào thật sự rất hợp, nhưng
không cần phải khoa trương như vậy chứ? Hắn là sợ người ta không biết
rằng nhà hắn rất có tiền sao? Nếu là cướp, nàng liền chuyên chọn hắn để
xuống tay.
Lý Bích đã đứng dậy, đi tới đón lấy hộp đựng thức ăn trong tay Bạch Lộ,
cười nói: "Mỗi ngày ta đều chỉ chờ đồ ăn Tam muội muội mang tới. Chỉ là, khiến ngươi nhọc tâm, có chút ngượng ngùng." Càng tiếp xúc, hắn càng
thấy Minh Phỉ quả nhiên giống với lời nói của Thái Quang Đình, tuy còn
nhỏ tuổi nhưng rất giỏi giang, quan trọng nhất là, nàng đối đãi với hắn
thật giống hệt như Thái Quang Đình. Phàm là thứ Thái Quang Đình có, hắn
nhất định cũng sẽ có.
Minh Phỉ cười nói: "Ta cũng không phải vất vả gì, chỉ phải mở miệng, ở
một bên xem người khác làm mà thôi." Một bên còn gọi người múc nước tới
mấy cho mấy người Thái Quang Đình rửa tay dùng cơm, ai ngờ kêu hai tiếng cũng không có ai đáp lại.
Lại nhìn một cái, Kim Quế đang đỏ mắt, nước mắt muốn rơi lại chưa rơi mà đứng ở bên rèm làm bộ tội nghiệp nhìn sang bên này, mà Kiều Đào cũng
không thấy đâu. Minh Phỉ thấy liền ghê tởm, muốn mắng Kim Quế đôi câu,
lại bởi vì nàng là người trong viện của Thái Quang Đình, còn đang ở
trước mặt người ngoài, nàng thật sự không tiện mở miệng, không thể làm
gì khác hơn là phân phó Đan Hà đi làm.
Thái Quang Đình bình tĩnh nói: "Không cần, chúng ta cứ ăn đi, để lâu
cũng không tốt." Cuối cùng cũng không hỏi Kim Quế một tiếng. Kim Quế
đứng một chỗ nửa ngày, cảm thấy không có gì hay, chậm rãi đi ra ngoài.
Cung Viễn Hòa vừa thấy chén hoành thánh trong hộp cơm, liền nở nụ cười: "Chén lớn như vậy?"
Minh Phỉ biết bọn họ đều rất để ý vì bình thường họ đều dùng chén nhỏ từ từ ăn, chỉ sợ dáng vẻ không văn nhã. Nhưng nàng nghĩ tới bọn Thái Quang Đình là cần ăn uống đầy đủ, huống chi đây là hoành thánh, không dùng
chán lớn thì dùng cái gì? Nàng khẽ mỉm cười: "Là ta quên, ta vẫn thường
lười biếng, thường dùng chén lớn đựng cơm cho ca ca cùng biểu ca, bọn họ cũng không nói gì. Khiến Cung đại ca ca chê cười, ta sẽ bảo các nàng
tìm chén nhỏ."
Cung Viễn Hòa cười ha ha: "Ai nói ta muốn dùng chén nhỏ? Ý ta là, ăn như vậy mới được tận hứng." Sau đó liền bưng chén lên nếm trước, híp mắt
làm bộ, nửa buổi không nói lời nào. Đợi đến khi tất cả mọi người hỏi thế nào, hắn mới nói: "Thật sự là, quá, quá, quá khó. . . . . ."
Minh Phỉ kinh hãi, quá khó ăn? Không thể nào? Nàng rõ ràng dùng qua,
chẳng lẽ là gia vị trong chén của hắn vừa lúc không được khuấy đều?
Lại nghe Cung Viễn Hòa kéo giọng, tiếp tục nói: "Muốn tìm được một món
ăn ngon như này thật sự quá khó nha. Ta quyết định, về sau, mỗi ngày ta
đều tới nhà ngươi đọc sách cùng các ngươi, thuận tiện kiếm cơm."