Minh Phỉ thầm nghĩ, xem ra hôm nay Trần thị không làm ra lẽ thì tuyệt đối sẽ không thu tay lại.
Minh Bội và Minh Tư đều không hẹn mà cùng yêu cầu lục soát phòng đối phương, hết lần này tới lần khác có người cố tình chỉa mũi nhọn về phía Thị Tú
Viện, cuối cùng Tứ di nương đề nghị dứt khoát đều lục soát viện của tất
cả mọi người. Hồ ma ma tới thẩm vấn từng người, lại cứ nhẹ nhàng hỏi một câu liền bỏ qua, để lại cho nàng ta thời gian kết thúc, cuối cùng tới
lúc lục soát phòng, đối với Quỳnh Hoa Viện bên kia cũng quyết liệt hơn
Thị Tú Viện bên này nhiều lắm.
Vậy có phải nói rõ, chuyện ngày
hôm nay tất cả mọi người đều có phần hay không? Có lẽ Minh Bội không
phải nhằm vào nàng, mà là nhằm vào Minh Tư, nhưng Minh Tư lại nhất định
là nhằm vào nàng. Chỉ là, có lẽ bọn họ cũng không nghĩ tới, không phải
chỉ có một mình mình thông minh, người ta cũng không đần, càng không có
nghĩ rằng, ngao cò tranh nhau ngư ông đắc lợi, cho Trần thị cơ hội một
lưới bắt hết.
Có lẽ Trần thị không thèm để ý Thái Quốc Đống có
bao nhiêu nữ nhân, nhưng nàng ta tuyệt đối không cho phép có người khiêu chiến quyền lợi và địa vị đương gia chủ mẫu của nàng ta. Chức quản gia. Nàng ta nguyện ý chia một ít cho người khác, đó là người nàng ta coi
trọng, nếu có người nghĩ tới đi tranh chém giết, thậm chí si tâm vọng
tưởng, vậy thì sẽ giết không tha.
Chỉ là Minh Phỉ không nghĩ tới, chuyện nàng giả bộ bệnh cuối cùng cũng bị người lợi dụng vào.
Chuyện còn phải nói đến từ cái hình nộm ghim đầy kim châm trong chậu hoa của
Minh Tư kia, phía trên hình nộm ghim kim châm đó viết chính là tên cùng
ngày sinh tháng đẻ của Minh Phỉ, đầu, bụng, tứ chi, đều cắm kim châm
sáng loáng. Gở hình nộm ra, bên trong nhét tóc và một miếng vải lụa màu
hồng lựu thượng hạng, bên trên miếng vải lụa màu hồng lựu này còn lưu
lại một con cá chép màu vàng, rõ ràng là cắt xuống từ trên một món quần
áo nào đó.
Cái này cũng chưa tính, trong viện hẻo lánh của Nhị Di Nương kia còn tìm ra thêm một xâu hình nộm, trừ bốn mẫu tử bà ta ra,
tất cả người Thái gia đều có, trong đó hình nộm Thái Quốc Đống, Trần
thị, Thái Quang Đình nhìn qua vô cùng thê thảm, nhất là trên bụng của
Trần thị châm cắm không dưới mười cây, chỉ là bên trong chưa có nhét tóc và mảnh vụn y vật (quần áo đồ dùng hàng ngày).
So sánh với cái này mà nói, trong viện của Tứ di nương tìm ra được ngân phiếu tám trăm lượng ngược lại thì tầm thường rồi.
Theo điều tra, bên trong cái hình nộm của Minh Phỉ đó nhét chính là tóc của
nàng, mà miếng vải lụa hồng lựu thì chính là cái yếm nhỏ lúc trước nàng
vẫn còn ở Ngô gia thôn Kiều Đào đã thêu cho nàng kia. Năm gần đây vóc
người nàng bắt đầu tăng vọt, cái yếm nhỏ đó đã sớm cất dưới đáy rương,
chưa từng nghĩ lại bị người trộm cầm đi ra ngoài, còn cắt vụn ra làm
chuyện như vậy.
Trần thị nước mắt lưng tròng, vô cùng xót xa: "Ta nói, đứa nhỏ này thân thể luôn luôn rất tốt, như thế nào đột nhiên liền bị bệnh, đã nói là bệnh nhẹ, nhưng uống thuốc nhiều ngày như vậy cũng
không thấy chuyển biến tốt hơn, cả ngày đổ bệnh triền miên, chưa từng
nghĩ, thế mà lại có chuyện như vậy."
Thái độ Tứ di nương dựa vào
lập công chuộc tội, chua ngoa chỉ ra, những ngày qua Minh Tư ngày ngày
ra vào viện của Thái Quang Nghi và Nhị Di Nương, thì ra chính là vì mưu
đồ chuyện này. Thật sự là dụng tâm ác độc, một lần gia hại không được,
may mắn tránh được, chẳng những không cảm kích lão gia phu nhân khoan
dung nhân từ, còn muốn làm ra loại chuyện bẩn thỉu càng tệ hại hơn, thật sự là làm cho người người căm phẫn.
Minh Tư cũng hoàn toàn ngớ
ra, nàng ta thật sự không ngờ trong phòng nàng ta và Nhị Di Nương vậy mà lại tìm ra loại vật này, có lẽ trong lòng nàng ta nghĩ tới trăm ngàn
lần, biết đâu nàng ta cũng sẽ thật sự làm ra loại chuyện bùa chú này,
nhưng nàng ta biết nặng nhẹ lợi hại, căn bản sẽ không để lại cái đuôi.
Ngược lại trong tính toán của nàng ta chỗ nên giấu loại vật này cũng sẽ
không tìm ra được, đây là tại sao? Trong lúc tình thế cấp bách, nàng ta
cũng chỉ có thể kêu oan uổng, là có người vu khống hãm hại.
Trần
thị cũng không trực tiếp nói nhất định là mấy mẫu tử Nhị Di Nương làm,
chỉ nói trong khoảng thời gian này bởi vì nàng ta có thai, đầu óc mê
mẩn, hỏi Thái Quốc Đống nên làm cái gì.
Tứ di nương liền nói ra
đề nghị, để cho người kiểm tra vải làm hình nộm một chút, người Thái gia dùng vải vóc đều có hạn, chỉ cần điều tra, tất nhiên có thể tra ra chút gì đó, tìm hiểu nguồn gốc, rốt cuộc là ai làm, không phải mọi chuyện rõ ràng rồi sao?
Thái Quốc Đống gọi người liên quan tới hỏi, Minh
Phỉ và Minh Ngọc được loại ra không có liên quan, người trong phòng của
các nàng bình thường không có chuyện gì thì tuyệt đối sẽ không đi loạn,
ai lúc nào tới đâu căn bản đều liệt kê ra được. Huống chi, bản thân Minh Phỉ chính là người bị hại, Minh Ngọc còn nhỏ như vậy.
Minh Bội
chỉ khóc, nói nàng ta cái gì cũng không biết, nàng ta luôn luôn không
hợp với Minh Tư, mặc dù ở trong một cái viện nhưng cũng không đi đến
phòng của Minh Tư, hơn nữa nàng ta ở trong nhà, trừ Minh Tư không thích
nàng ta ra, tình cảm giữa nàng ta và những người khác cũng đều rất tốt.
Minh Tư chỉ kêu oan uổng, rồi lại không nhịn được mắng Trần thị và Minh Phỉ ác độc.
Nhị Di Nương cười lạnh: "Có cái gì tốt mà nói, muốn gán tội cho người thì
sợ gì không có lý do? Người trông chừng ta là người của nàng, người hầu
hạ Minh Tư là người của nàng, người lục soát viện cũng là người của
nàng, nếu quả thật muốn ta chết bọn nhỏ mới được thanh tĩnh, ta treo cổ
xong việc, không cần giằng co. Ta đều nhận tất cả, là một mình ta làm,
cho ta một sợi dây thừng để cho ta chấm dứt đi." Lời này của bà ta có kỷ xảo, coi như một mình bà ta làm, bà ta cũng không thể nào đi ra viện
của Minh Tư chôn đồ trong chậu hoa chứ? Nhiều hình nộm như vậy, dưới con mắt mọi người, bà ta và Minh Tư sao lại có thời gian làm được?
Tứ di nương nói: "Nhị tỷ tỷ chớ vội, ai không biết tỷ nuôi dưỡng được nhi
tử tốt chứ? Phu nhân có thể quản trong nhà, nhưng không xen vào bên
ngoài. Tứ Tiểu Thư quản gia, ngày ngày cùng Tam công tử ở một chỗ, ai
biết sẽ mang những thứ gì đi vào?"
Thái Quốc Đống vốn tức giận tới mức run lên, lúc này ngược lại tỉnh táo lại. Trần thị yên lặng quan sát vẻ mặt của Thái Quốc Đống, lần đầu tiên
tránh đi, bày tỏ không gia nhập cuộc chiến này, gia tra ra thế nào thì
tính thế ấy.
Hai ngày sau Thái Quốc Đống trầm lặng, rồi mới hạ
kết luận: "Không cần tra xét, chuyện này đến đây chấm dứt. Đưa Nhị Di
Nương đến nông thôn dưỡng bệnh đi, Minh Tư cũng đi theo hầu hạ. Phục vụ
không chu toàn, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy."
Không nghi ngờ chút nào, cái kết quả này làm tất cả mọi người rất là ngạc
nhiên. Có người không cam lòng, có người bất bình, chỉ là nghĩ lại, lần
này Thái Quốc Đống làm ra lựa chọn cũng là lần đầu tiên ông ta xử lý
chuyện nhà sáng suốt nhất từ trước đến nay.
Ngay cả người như Tứ
di nương cũng có thể nghĩ ra được tra xét vải làm ra hình nộm, người làm chuyện này như thế nào lại không nghĩ tới? Từ bên ngoài bí mật mang
vào? Làm sao tra? Coi như thật sự tra được, thì phải làm thế nào đây?
Phải báo quan hay là báo cho trong tộc? Lại đuổi mấy đứa con đi ra ngoài à? Đánh chết mấy tiểu thiếp? Kết quả đều là ông ta và tiền đồ của ông
ta không thể tiếp nhận nổi.
Nếu chuyện này cũng có thể nhẹ nhàng
bỏ qua, như vậy chuyện Tứ di nương và Minh Bội tham ô đương nhiên cũng
theo đó mà bỏ qua, trả lại bạc coi như xong chuyện.
Vừa vặn lúc
này còn xảy ra một chuyện, người trông chừng Thái Quang Chính đến báo,
người không thấy, ngay cả từ lúc nào không thấy cũng không biết. Chỉ vì
sau khi Thái Quang Chính đến nông thôn ở, đã từng không ăn cơm theo bữa
ăn, cho nên người hầu hạ của hắn không thấy hắn ăn cơm cũng không cảm
thấy lạ, hai bữa liên tiếp không thấy người ăn cơm, lúc này mới phát
giác có cái gì đó không đúng, chạy đi vào nhìn xem, người đã sớm không
thấy tăm hơi.
Thái Quốc Đống không khỏi giận dữ, chỉ vào lỗ mũi
Trần thị mắng một trận, ý nói, nàng ta không quản tốt hạ nhân, hoặc là
phóng túng hạ nhân chậm trễ. Nhìn xem, ngay cả không ăn cơm, người không thấy, cũng không có người nào biết, cái này còn gọi là quản gia cái gì? Mặc dù ông ta thống hận Thái Quang Chính, nhưng suy cho cùng trong lòng vẫn khổ sở. Có thể tưởng tượng đến Thái Quang Chính dám chạy trốn,
không để ông ta vào trong mắt, lại cảm thấy uy nghiêm của mình bị khiêu
chiến, khó tránh khỏi giận chó đánh mèo.
Trần thị không nói một
lời, sắc mặt trắng bệch ôm bụng trượt xuống dưới đất, Dư ma ma bị dọa sợ đến vừa khóc vừa la, luôn miệng thay Trần thị kêu oan uổng. Cũng không
quản cái gì là kính hay bất kính, liền hỏi Thái Quốc Đống, phu nhân vốn
còn trẻ, không có lớn hơn mấy vị công tử tiểu thư bao nhiêu tuổi, mang
thai càng không có tinh lực lo liệu sinh hoạt sự vụ nhiều người như vậy, vừa nghe sắp xếp của ông ta, mới để cho hai vị tiểu thư đi theo quản
gia, thế nào xảy ra chuyện tất cả đều là lỗi của phu nhân? Lão gia cũng
quá không săn sóc.
Thái Quốc Đống nhìn bộ dạng đáng thương đó của Trần thị, nghĩ đến nhà mình loạn thành một đoàn, lần đầu tiên cảm thấy
thê thiếp con cái đông đảo thật sự là chuyện phiền phức. Không khỏi thở
dài một tiếng, sai người đi mời đại phu cho Trần thị, bản thân ông ta
chạy đến nơi của Tam di nương khéo hiểu lòng người, không gây ồn ào
không nháo loạn tìm Kiều Hạnh nóng hừng hực giải ưu phiền.
Trần
thị nằm ở trên giường, mặt không thay đổi nhìn hình vẽ trăm con trên
đỉnh màn trướng, Dư ma ma khuyên nàng: "Người nghĩ thoáng một chút, lão
gia đây là tức đến hồ đồ rồi, qua đi ông ấy tự nhiên sẽ nhận ra phu nhân tốt."
Trần thị nhàn nhạt nói: "Ta thật không nghĩ tới, thì ra
trong khoảng thời gian này bọn họ tiến hành hai con đường cùng lúc. Rốt
cuộc hắn ta trốn thoát rồi." Nhổ cỏ không trừ đi gốc rễ, gió xuân thổi
vạn vật hồi sinh, lần này Nhị Di Nương và Minh Tư bị đưa đến nông thôn
ở, nếu nàng ta bảo các nàng không thừa cơ, nàng ta sẽ không phải họ
Trần. Còn dư lại một Thái Quang Nghi, chờ đó cho nàng.
Dư ma ma
nháy mắt mấy cái: "Người quá lo lắng. Hắn một người không nguồn không
cội, có thể làm ra được cái gì? Trước đây hắn ăn sung mặc sướng, cứ như
vậy chạy trốn đi, có thể dán chắc miệng đã là tốt lắm rồi."
Trần
thị thở dài nói: "Ngày trước trong tay bà ta đã từng có nhiều tiền tài
như vậy, lục soát ra cũng chỉ có mấy ngàn lượng, nói gì ta cũng không
tin, tiền kia nhất định là rơi vào trong tay Thái Quang Chính. Suy cho
cùng bà ta kinh doanh nhiều năm như vậy, trong tay có mấy mạch người
chúng ta không biết. Bà xem, chuyện lần này không phải đã nói lên tất cả rồi sao?" Có tiền có thể sai khiến ma quỷ, nếu tiền kia rơi vào trong
tay Thái Quang Chính, coi như Thái Quang Chính không thể lấy thân phận
người Thái gia lật người lần nữa, tương lai cũng khó bảo đảm sẽ không
trở thành cái họa. Tay của nàng ta chậm rãi mơn trớn trên bụng, con vẫn
còn nhỏ như thế.
Dư ma ma cũng không phải là ngu xuẩn, cẩn thận
ngẫm lại, đúng là có chuyện như vậy, nhưng ngoài tầm tay với, thì phải
làm thế nào đây? Trong lòng suy nghĩ, trong miệng lại an ủi Trần thị:
"Vì kế hoạch hôm nay, chỉ có thể dựa vào Đại công tử." Trần thị xoa cái
trán: "Lão gia lại đi chỗ Kiều Hạnh rồi hả?"
Dư ma ma ngầm thừa nhận.
Trần thị cũng không thấy tức giận, chỉ nói: "Ngày mai bà gọi Kiều Hạnh tới
cho ta. Tiểu đề tử này thật là một kẻ tàn nhẫn, người khác không biết
vải làm hình nộm là từ đâu tới, nhưng ta biết, những thứ vụn vặt lẻ tẻ
này, không phải là từ trong phòng may vá vơ vét tới sao?"
Dư ma ma có chút không xác định: "Nàng ta không thừa nhận thì sao?" Suy cho cùng cũng không có bằng chứng cụ thể.
Trần thị liếc bà ấy một cái: "Nàng ta không nhận, không phải còn bà nữa sao? Không phải bà vừa nhìn một cái liền nhận ra đó là một mảnh trong cái
yếm hồng lựu Kiều Đào làm cho Minh Phỉ sao? Cái yếm đó, trừ Minh Phỉ,
bà, Kiều Đào, còn có nàng ta ra, có ai nhớ được?"
Có thể đuổi
Minh Tư đi, Tứ di nương coi như hài lòng, nhưng đợi đến khi nàng ta lại
đi tìm Kiều Hạnh – công thần kia thì lại nghe Tam di nương nói, Kiều
Hạnh từ buổi sáng đã bị Trần thị gọi đi, bây giờ còn chưa có trở lại. Tứ di nương bỗng cảm thấy có chút không ổn, thật không dễ dàng vào lúc xế
trưa mới ở trên nửa đường chặn được Kiều Hạnh lại, nhìn thấy Kiều Hạnh
sắc mặt trắng bệch, chân của nàng ta đột nhiên mềm nhũn. Chẳng lẽ sự
việc đã bại lộ rồi sao?