Ngày mùng tám tháng một, Quách gia từ Minh phủ tới Thủy thành phủ, tạm
thời mướn một cái nhà, chuẩn bị nghênh thú (cưới vợ) Cung Nghiên Bích
vào ngày mùng mười.
Bởi vì thân phận của Lý di nương không đủ
cao, Minh Phỉ chỉ đành phải đại biểu nữ quyến Cung gia ra mặt, cùng Cung Trung Tố tới bàn bạc với người Quách gia, thương lượng công việc cụ
thể.
Xe ngựa đến bên ngoài tiểu viện được Quách gia thuê lại,
Cung Trung Tố không khỏi nhíu mày, tiểu viện này, không nói tới sự nhỏ
hẹp cùng vắng vẻ, thì vẫn bẩn thỉu như thế, tựa như chưa từng được quét
dọn.
Thành thân là chuyện lớn, Quách gia cũng quá tiết kiệm rồi.
Trong lòng hắn đã không vui mừng từ trước, nhưng chuyện càng không vui
mừng dành cho hắn vẫn còn ở phía sau.
Sau khi gọi người mở cửa tự giới thiệu, tên đầy tớ giữ cửa cứng nhắc mà mời bọn họ vào phòng khách, trà cũng không dâng, nói là đi mời gia chủ, liền chạy ra ngoài rồi mất
dạng.
Cung Trung Tố cùng Minh Phỉ xơ xác ngồi khoảng hai chung
trà, đại tẩu Bạch thị của tân lang Quách Hoài mới dẫn hai phụ nhân lớn
tuổi, nghe nói là trưởng bối Quách gia tới, mặt mũi tràn đầy tươi cười
bỏ ra ngoài.
Bề ngoài của Bạch thị ước chừng bốn mươi mấy tuổi,
mặc một cái áo nửa mới nửa cũ màu hổ phách phối với cái váy màu hạt đậu, nhìn vô cùng ngột ngạt. Chỗ chết người nhất chính là, nàng cười một
tiếng liền lộ ra hai chiếc răng cửa lớn màu vàng, tựa như một con chuột
hải ly, thấy thế nào cũng rất tức cười.
Chính nàng cũng biết
khuyết điểm chết người này, liền liều mạng muốn che giấu, mỗi lần mở
miệng nói chuyện, đều phải dùng tay áo che miệng. Vừa cười vừa nói, mắt
lại luôn nhìn đối phương, giống như là liếc mắt đưa tình, quăng mị nhãn.
Trước kia Minh Phỉ đã từng quen biết nàng, đã quen thuộc, còn có thể nhịn
được, nhưng Cẩm Hà cùng Vân Cẩm lần đầu theo ra ngoài lại có chút không
nhịn được, sau khi bị Kim Trâm lạnh lùng trợn mắt nhìn, cảm giác bị hù
dọa vì nụ cười kia mới xem như biến mất.
Cung Trung Tố mới nói
hai câu với Bạch thị, thì không chịu nổi, cau mày dùng dáng vẻ của nhạc
phụ tương lai nói: "Sĩ Thành đi đâu rồi? Gọi hắn ra ngoài, ta có lời
muốn nói với hắn."
Bạch thị giấu tay áo cười nói: "Hắn có chút việc, vừa tới liền đi thăm bạn rồi."
Cung Trung Tố không vui, rõ ràng trước khi tới hắn đã từng cho người tới
báo, tên kia biết rõ hắn muốn đến, còn chọn ngay lúc này đi thăm bạn?
Đây là cái đạo lí gì? Nhưng nghĩ tới đã đến tình trạng này, cũng không
thể nổi giận, chỉ đành phải cố nén cơn tức này, trầm mặt nói: "Khi nào
hắn trở lại?"
Bạch thị kéo tay áo, lộ ra nửa khóe miệng: "Không
biết được. Ước chừng là sắp trở về rồi. Lúc trước thông gia phái người
đưa thư tới đây, còn tưởng rằng sẽ tới muộn một chút......" Ngụ ý là
Cung gia đến quá sớm chút, thấy sắc mặt Cung Trung Tố không tốt, vội
nói: "Ông thông gia có chuyện gì, chỉ cần phân phó ta làm là được, ta
nhất định sẽ làm thật thỏa đáng."
Cung Trung Tố liền cho Minh Phỉ ánh mắt: "Ngươi nói cùng đại tẩu." Chính mình bưng trà ngồi hầm hừ sinh hờn dỗi ở đại đường (phòng khách, nhà chính).
Minh Phỉ liền hỏi Bạch thị, có bao nhiêu người của Quách gia tới nghênh thú,
ngày mai là nghỉ tạm một đêm ở đây, hay là trực tiếp lên thuyền về Minh
phủ? Nếu như nghỉ một đêm ở chỗ này, vậy tân phòng ở đâu, sao còn chưa
bố trí.
Bạch thị đáp: "Đã bao xong thuyền, đón người xong liền
trực tiếp lên thuyền, không câu nệ giờ nào, sắp xếp xong đồ cưới liền
rời thuyền, không nghỉ lại đây." Lại cố ý giải thích: "Nếu không phải
vậy thì sẽ không mướn cái viện nhỏ như vậy, uất ức tân nương tử. Viện tử này nhìn khó coi, nhưng chỉ có người nhà ta ở, sẽ không ai so đo, tiết
kiệm được bạc, cũng vì tân phu thê bọn họ."
Nếu tân nhân phải
nghỉ ở chỗ này cả đêm, theo phong tục Thủy thành phủ, ngoại trừ tiền
mướn viện, còn phải cho một khoản tiền khác, cho đối phương mua pháo tới đốt mới được, đó chính là khoản chi tiêu khác. Tuy Quách gia thật sự là vì tiết kiệm bạc, nhưng Bạch thị này nói chuyện coi như dễ nghe, Minh
Phỉ liền cười tâng bốc Bạch thị mấy câu, nói nàng làm việc thỏa đáng
trầm ổn, kính nhờ nàng tương lai chỉ dạy Cung Nghiên Bích cẩn thận vân
vân.
Bạch thị vui mừng, lại hỏi Minh Phỉ rằng người nào trong
Cung gia đi tống thân (đưa dâu), bao nhiêu người đi, định ở lại Minh phủ mấy ngày.
Bên này đã sớm quyết định để Minh Phỉ cùng Cung Viễn
Trật đi tống thân, Minh Phỉ vừa nói mình chính là người tống thân, chỉ
thấy trong mắt Bạch thị thoáng qua một tia kinh ngạc, trong lòng biết
đối phương cảm thấy tuổi mình quá nhỏ, liền cười nói: "Những trưởng bối
khác trong nhà qua đời sớm, ta là đại tẩu......"
Cung gia nhân
khẩu thưa thớt, Bạch thị cũng đã biết, dù gì Minh Phỉ cũng là mệnh phụ
thất phẩm, lại là đường tẩu, mặc dù hơi trẻ tuổi, tiện Cung Nghiên Bích
đi vậy cũng coi là có thể diện. Bạch thị thấu hiểu gật đầu một cái, coi
như là tán thành.
Minh Phỉ cùng Bạch thị bàn bạc rõ ràng, liền nhìn về phía Cung Trung Tố: "Công công, người xem còn có việc gì?"
Cung Trung Tố trầm mặt đứng lên nói: "Không có, ta cũng không muốn đợi hắn
nữa!" Hắn muốn nói, đơn giản chỉ là giao phó nữ tế (con rể) tương lai
chăm sóc Cung Nghiên Bích thật tốt mà thôi, hôm nay không thành, đến lúc đó lại nói cũng được.
Rốt cuộc là chuyện vui, ai không vui cũng
không tiện, lại nói cũng là nhà mình không phải, Bạch thị rất cẩn thận,
có chút ý nịnh nọt tiễn hai người ra ngoài. Đi tới cửa, Cung Trung Tố
đang muốn bước ra ngưỡng cửa, một người xách một hồ lô rượu, khắp người
mùi rượu, lảo đảo nhào tới, đụng vào khiến hắn lảo đảo.
"Tên khốn kiếp từ đâu tới! Không có mắt!" Cung Trung Tố còn chưa đứng vững, thấy
kia người vừa xiêu vẹo lại nghiêng người mà đụng tới Minh Phỉ đang ở một bên, mấy nha hoàn thét lên tiến lên ngăn cản, không khỏi giận sôi gan
sôi ruột, vịn khung cửa đứng vững, cởi một chiếc giày ra, nhảy liền đánh vào con ma men này.Ma men này bị đánh, quay đầu lại, hung tợn nhìn chằm chằm Cung Trung Tố. Hắn lại trẻ tuổi lại cường tráng, trong lòng Cung
Trung Tố có chút rụt rè, nhưng thấy nhi tức mình cùng đám người Kim Trâm bị dọa quá mức, liền ưỡn bộ ngực già, vừa bảo Minh Phỉ mau tới xe ngựa, vừa gọi gã sai vặt theo tới cùng người đánh xe ngựa tới trợ giúp, ngoài mạnh trong yếu mà hỏi một câu: "Ngươi muốn thế nào?"
Ma men này
tựa vào khung cửa, nheo mắt nhìn hai chiếc xe ngựa này một chút, lại
quét một vòng quanh đám người Cung Trung Tố cùng Minh Phỉ, liền đứng bất động. Thấy hắn bất động, Cung Trung Tố cũng không muốn cho đánh người ở trước cửa Quách gia, liền tỏ ra có ý muốn bỏ qua.
Minh Phỉ được
Kim Trâm che chở lên xe ngựa, cách cửa sổ xe quan sát con ma men này,
thấy ma men kia mặc một chiếc nho sam màu xám trắng bẩn thỉu, bộ dạng
ước chừng hai mươi chín tuổi, vóc dáng khoảng 1m75, vóc người cường
tráng, trên mặt dính chút mực nước cùng bụi ngổn ngang, không thấy rõ
diện mạo cụ thể, chỉ là, cặp mắt đỏ bừng kia nhìn hơi doạ người.
Nhớ ban đầu Trần thị từng nói vị tân cô gia Quách gia
này thích rượu, mà vừa rồi bọn họ xảy ra xung đột cùng tên ma men này,
Bạch thị thế nhưng không có lên tiếng...... Minh Phỉ nghĩ đến chỗ này,
vội giương mắt quan sát nét mặt Bạch thị.
Bạch thị níu lấy khăn
đứng ở trong sân, mặt mũi trắng bệch, cũng không đoái hoài tới hai cánh
cửa lớn che trước nàng, đôi môi không ngừng động, cho thấy nàng đang cực kì do dự.
Minh Phỉ suy nghĩ một chút, liền nói: "Công công, thôi vậy. Một người say rượu mà thôi, cũng không đụng vào ta, đừng so đo với hắn, chúng ta về nhà đi."
Cung Trung Tố nghe lời này, được gãi
đúng chỗ ngứa, lại vẫn nặng nề hừ một tiếng, hung thần ác sát trợn mắt
nhìn tên ma men này một cái, nói: "Ban ngày liền uống thành bộ dáng này. Nếu thật sự đụng phải nữ quyến, lão phu tất nhiên sẽ giáo huấn ngươi
một trận ra trò!"
Người nọ nhìn Minh Phỉ một cái, lại nhìn Cung
Trung Tố một cái, đột nhiên đưa tay treo hồ lô rượu ở bên hông, dựa vào
khung cửa sửa sang lại áo, thâm sâu cúi đầu với Cung Trung Tố một cái,
lớn tiếng nói: "Tiểu tế gặp qua nhạc phụ đại nhân!"
Cung Trung Tố trợn mắt há hốc mồm, chỉ vào người nọ, tay run run nói không ra lời,
đôi mắt liều mạng nháy, không dám tin nhìn về phía trong sân. Quách Hoài tới đã từng tới bái, hắn đã gặp, nhưng lúc đó Quách Hoài ăn mặc chỉnh
tề, cử chỉ lễ độ, mặt cũng được lau sạch bóng, đâu phải là dáng vẻ quỷ
quái này!
"Ai nha, tìm đường chết!" Bạch thị giơ khăn lên, che mặt, xoay người chạy.
Vẻ mặt Cung Trung Tố đầu tiên là xanh mét, sau đó nhợt nhạt, tiếp đó lại đỏ.
Lúc này Quách Hoài đã đứng dậy, đứng không vững liền quơ lung tung một cái, lung lay vài giây đã miễn cưỡng giữ được thăng bằng, hắn lại cúi chào
một cái thật sâu về phía xe ngựa của Minh Phỉ: "Không biết vị này xưng
hô như thế nào, vừa rồi đã đắc tội, xin hãy tha lỗi!"
Minh Phỉ tự nhiên sẽ không để ý tới hắn, Kim Trâm nháy mắt mấy cái, nhẹ giọng nói ở bên tai Minh Phỉ: "Người này chính là tân cô gia? Thật là thú vị! Say
thành ra như vậy còn có thể nhớ việc bồi lễ. Trong hoàn cảnh lạ nước lạ
cái như vậy, cũng không biết làm sao tìm được đường trở về. Lúc say nói
chuyện cũng có thứ tự, còn không bị nói ngọng."
Cung Trung Tố run như lá bay trong gió, một hồi lâu liền bi phẫn phát ra một tiếng: "Đi!"
Quách Hoài lung la lung lay mà đứng thẳng lên, tựa vào trên khung cửa, lớn
tiếng nói: "Nhạc phụ đại nhân đi thong thả! Tiểu tế không tiễn!"
Âm thanh kia thật giống như tiếng chuông lớn, Cung Trung Tố đang được gã
sai vặt đỡ lên xe ngựa, nghe vậy bị hù nhảy dựng lên, thiếu chút nữa
trượt chân khỏi ghế nhỏ.
"Ông thông gia, đều là do chúng ta không đúng, ngài đừng đi mà!" Bạch thị đuổi theo.
Cung Trung Tố sao chịu để ý nàng, lớn tiếng phân phó xe ngựa đi nhanh chút.
Về đến nhà, Cung Trung Tố nổi trận lôi đình gầm thét: "Mối hôn không kết
nữa!" Trước kia hắn cũng biết Quách Hoài này thích uống rượu, nhưng nam
nhân có mấy ai không thích vật trong chén, lại nói Quách Hoài này tuy
yêu rượu, nhưng cũng chưa từng nghe nói tới chuyện hắn làm hỏng việc vì
rượu, lễ mừng năm mới tới chúc tết thì chỉ hơi đụng một cái liền đã
buông xuống, vì vậy hắn cũng không thèm để ý. Hôm nay thấy tình hình
này, hắn lại không chịu nổi, tới nghênh thú, biết rõ hắn sắp tới, còn
chạy đi uống thành bộ dáng này, là xem thường hắn, xem thường Cung gia
đúng không?
"Đây là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?" Lý di nương
kinh ngạc nhìn Minh Phỉ. Lúc này nói không kết thân nữa, đó thật đúng là gặp quỷ.
Minh Phỉ khoát khoát tay với Lý di nương, tiến lên đỡ
Cung Trung Tố ngồi xuống, rót ly trà đưa cho Cung Trung Tố: "Công công,
ngài nghỉ ngơi trước một chút, uống ly trà thuận miệng, từ từ lại nói."
Vừa rồi Cung Trung Tố che chở nàng, nàng vẫn còn có chút cảm kích.
Cung Trung Tố nhìn nàng một cái, nhận lấy
trà nặng nề thở dài, khuôn mặt khổ sở. Hắn chỉ là đang la hét xả giận
thôi, sao có thể thật sự thoái hôn vào lúc này? Chỉ là cơn tức này nuốt
không trôi, phải để tiểu tử kia tới nhận lỗi với hắn mới được!
Lý di nương thấy hắn nghiêm mặt không nói lời nào, Minh Phỉ cũng không
nhiều lời, liền nhỏ giọng hỏi Kim Trâm: "Chuyện này rốt cuộc là như thế
nào?"
Kim Trâm chọn việc quan trọng nói cho nàng nghe, Lý di
nương nghe xong chắt lưỡi, tân cô gia này, sao lại không đáng tin như
vậy?