Minh Phỉ cẩn thận đỡ Đặng Cửu đã khóc đến mức không còn hơi sức ra quán
trà, nàng ta còn cố gắng chịu đựng để không khiến mọi người chú ý. Vừa
lên xe ngựa, Đặng Cửu lập tức che mặt tuyệt vọng, thầm khóc nức nở.
Minh Phỉ ngồi bên cạnh nàng ta, không biết phải nói gì để an ủi cả, nàng
đành dặn xe ngựa đi một vòng quanh thành thật chậm, không vội về nhà.
Hai nhi tử của Đặng Quan không rơi vào tay quan phủ nhưng lại chết trong tay những kẻ địch ghi hận vì trước đó đôi bên từng tranh đoạt việc làm
ăn với nhau. Không có người trưởng thành thừa kế và chủ trì gia sự, điều đó có nghĩa là Đặng Gia chẳng còn hy vọng, Đặng Cửu và Sơn Nhi đã hoàn
toàn trở nên mồ côi.
Cây đổ bầy khỉ tan*, cho dù còn Song Thọ và đám người tận tâm trung thành luôn đi theo lo liệu cho, nhưng lâu ngày, bọn họ cũng cần phải tìm kế sinh nhai chứ, có năng lực quản hết được
bao nhiêu? Có thể chiếu cố áo cơm chu toàn, giúp đỡ nuôi nấng Sơn Nhi
lớn khôn cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.
*Nguyên văn
là (Thụ đổ Mi hầu tán/thụ đổ hồ tôn tán) – một câu thành ngữ Trung. Hồ
tôn là loại khỉ lông dày, hay còn gọi là khỉ Ma-các, một giống khỉ ở
miền Bắc Trung Quốc.
Xuất xứ: Tống Tào Vịnh dựa vào Tần Cối, làm
quan tới thị lang, vinh quang một thời…Vịnh uy hiếp đủ kiểu, Đức Tư vẫn
bất khuất. Đến khi Tần Cối chết, Đức Tư sai người gửi thư đến Tần Vịnh,
mở thư ra, bên trong viết “Cây đổ bầy khỉ tan” – ý chỉ cây đổ rồi, khỉ ở trên cây liền chạy đi hết. (Theo zhidao.baidu)
Mãi đến khi sắc
trời tối dần, Đặng Cửu mới thôi khóc thút thít. Hai mắt nàng ta sưng đỏ, nhìn Minh Phỉ ngồi đối diện với mình rồi cất giọng khàn khàn: “Đã phiền đến mọi người rồi, phiền muội bảo xe quay về đi.”
Minh Phỉ vén rèm xe lên, báo cho Cung Viễn Hòa vẫn luôn cưỡi ngựa ở bên ngoài biết: “Về nhà thôi.”
Cung Viễn Hòa nhìn về phía nàng để hỏi han, Minh Phỉ chỉ lắc đầu nhẹ nhàng, chàng đành thở dài một hơi.
Sáng sớm ngày thứ hai, Cung Viễn Hòa và Minh Phỉ vừa ngủ dậy, Đặng Cửu đã bế Sơn Nhi tới, nói rằng muốn đi với Song Thọ đến Phủ Minh để lo liệu tro
cốt của hai điệt nhi (cháu). Nàng ta nhờ Minh Phỉ chăm sóc Sơn Nhi thay
mình một chút.
Cung Viễn Hòa cau mày và nói: "Tuy rằng là đại
sự, nhưng bây giờ muội đi thì cũng không thỏa đáng cho lắm. Theo ý của
ta, muội vẫn nên không đi, Song Thọ sẽ làm tốt việc đấy.”
Đặng
Cửu cố chấp mà nói: "Bây giờ cả nhà Đặng gia chỉ có một mình muội ở bên
ngoài, nếu muội không lo liệu cho bọn họ thật thỏa đáng mai này, khi gặp đại ca và đại tẩu rồi, muội cũng không thể nào đối mặt.”
Cung
Viễn Hòa còn định ngăn cản, Minh Phỉ thấy khuôn mặt Đặng Cửu đầy vẻ cố
chấp, xem ra không thể cản nữa rồi, nàng mới vân vê ống tay áo của nàng
ta và cười nói: “Tỷ yên tâm đi, ta nhất định sẽ chăm sóc Sơn Nhi.”
Đặng Cửu gật đầu, xoa đầu Sơn Nhi, nói rất nghiêm túc: “Con và Lưu mụ mụ ở
lại đây, phải nghe lời thúc thúc và thẩm thẩm, nếu không thì khi trở về, ta sẽ đánh mông con đấy.”
Sơn Nhi gật đầu mà sợ sệt, hạ mí mắt nhưng chẳng dám khóc.
Tiểu hài tử cực kỳ mẫn cảm, Sơn Nhi hiểu được cô mẫu không ở bên cạnh mình,
hơn nữa Minh Phỉ và Cung Viễn Hòa lại là người ngoài không quá quen
thuộc nên dường như cái gì nó cũng nghe lời, không ầm ĩ cũng chẳng náo
loạn. Những lúc Minh Phỉ xử lý chuyện nhà, nó rất ngoan ngoãn mà ngồi
với Lưu mụ mụ ở bên cạnh, ôm đồ chơi, yên lặng đến mức giống như không
tồn tại vậy.
Đứa nhỏ càng nghe lời càng khiến người khác thương
yêu. Minh Phỉ xử lý xong chuyện nhà rồi duỗi một tay ra với Sơn Nhi:
“Con có muốn ngắm mấy bé kiến không?”
Sơn Nhi dè dặt, cẩn trọng
mà nhìn qua Lưu mụ mụ. Thấy bà không có ý ngăn cản, nó mới nhoẻn miệng
cười với Minh Phỉ rồi vươn tay ra.
Mùa xuân ở Thủy Thành phủ đến sớm, trong vườn đào hồng liễu xanh, ánh nắng chiếu khắp quang cảnh rực
rỡ, khiến cho ai nấy nhìn thấy đều có tâm trạng tốt hơn hẳn. Minh Phỉ
dắt Sơn Nhi đến dưới gốc liễu và tìm được một ổ kiến, nàng để nó và Bảo
Nhi chơi với nhau, còn mình thì qua bên cạnh tìm Lưu mụ mụ để nói
chuyện.
Minh Phỉ muốn biết rõ ràng, vì sao Đặng Cửu chậm chạp
không chịu xuất giá, chuyện này có liên quan tới vấn đề an trí cho Đặng
Cửu về sau. Đặng Cửu không thể dựa vào hai điệt nhi để tìm nơi nương tử, nàng rất muốn giúp nàng ta và Sơn Nhi tính toán đường đi. Nếu Đặng Cửu
nguyện ý gả, nàng sẽ tìm một nhà tốt cho nàng ta; nhưng nếu không chịu,
nàng cũng sẽ mua một điền trang cho nàng ta và Sơn Nhi. Tóm lại là không thể bảo Đặng Cửu cứ ở đây cả đời.
Trước đó thì Lưu mụ mụ còn nói nói cười cười, nhưng sau khi nghe Minh Phỉ hỏi chuyện của Đặng Cửu,
trong mắt bà liền hiện lên cái nhìn cảnh giác, tuy rằng thái độ vẫn cung kính nhưng cách nói lại lờ mờ: “Trước kia, nô tỳ đi theo bên cạnh phu
nhân để chăm sóc cho tiểu công tử, sau khi gặp chuyện không may mới đi
theo bên cạnh Cửu tiểu thư để hầu hạ. Chuyện của Cửu tiểu thư, nô tỳ
biết không nhiều lắm.”
Minh Phỉ nhìn dáng vẻ của bà là đã biết
hỏi không được gì rồi, nàng đành cười nói: “Mụ mụ đừng căng thẳng. Hôm
qua xảy ra chuyện như vậy, ta và đại gia rất lo cho nàng ấy, có lòng
trấn an, nhưng đại gia và nàng ấy nam nữ khác biệt nên có hơi khó nói;
ta đây lại không quen thuộc với nàng ấy, muốn nói vài câu thân thiết
nhưng lại sợ khiến nàng ấy ác cảm. Nàng ấy quá khách khí và cẩn thận,
chúng ta hỏi gì cũng đáp “được” cả, ta lại lo tiếp đãi không chu đáo,
cho nên mới muốn nói vài lời với mụ mụ. Nếu như Cửu tỷ và Sơn Nhi cần
gì, mụ mụ cứ nói với ta.”
"Nãi nãi khách khí rồi. " Lưu mụ mụ mỉm cười đáp lời, vừa quay mặt đi, khuôn mặt bà lập tức tràn đầy tâm sự
nặng nề, mày cũng nhăn lại.
Cẩm Vân bước tới và bẩm báo: “Nãi nãi, di nãi nãi ở cách vách tới ạ.”
Lý di nương đã thay tấm áo màu đỏ khá nhẹ nhàng. Bà ta cười tủm tỉm, vịn
tay nha hoàn bước tới. Vừa liếc mắt thấy Sơn Nhi, bà ta liền cười và đùa với nó một chút, đồng thời nắm tay Minh Phỉ đi trên con đường mòn đầy
hoa, bước về phía trước: “Đại nãi nãi, ta đây “vô sự bất đăng tam bảo
điện”*. Ngày lành của Nhị tiểu thư là vào mồng mười, phu nhân bệnh nên
không thể trông coi mọi việc, đến lúc đó rất mong nãi nãi sẽ để ý một
hai.”
*Không có việc gì sẽ không tìm đến
Minh Phỉ cười
nói: "Nên làm mà. Mấy ngày nay vẫn sống ổn chứ?” Tuy rằng ba năm nay,
thỉnh thoảng nàng và Cung Viễn Hòa có đến thỉnh an Cung Trung Tố, nhưng
kể từ Đông chí, Cung Trung Tố bị Cung Viễn Hòa chống lại, thái độ của
ông ta với phu thê nàng cũng gượng gạo và lạnh lùng hơn rất nhiều. Hơn
nữa, lần trước nàng lại từ chối hòa giải mâu thuẫn giữa Cung Tĩnh Kỳ và
Cung Nghiên Bích nên thái độ của ông ta càng có vẻ gượng gạo hơn, trước
mặt phu thê nàng, ông ta cứ bày ra bộ mặt đông cứng. Nàng cũng không vừa ý khi nhìn mặt mũi ông ta, sau khi thỉnh an xong là vội vàng cáo từ.
Lý di nương nhăn mày lại, vẻ mặt giống như có gì đó khó nói: “Chẳng phải
vẫn giống lúc trước sao, náo nhiệt tựa như hát hí khúc vậy. Lão gia bạc
tóc cả rồi, chỉ mong sau khi Nhị tiểu thư xuất giá có thể thanh tĩnh một chút.”
Minh Phỉ cười nói: "Không phải lão gia nói sẽ tìm một nhà tốt cho Tam muội muội ư? Đã chọn được người thích hợp hay chưa?”
Lý di nương nói: "Kể từ một năm qua, có mấy mối đến cửa dạm hỏi nhưng lão
gia đều không vừa lòng. À phải, hôm qua ông ấy còn nhắc tới và nói muốn
nhờ nãi nãi với đại gia nghĩ cách.”
Nghĩ ra cách nhưng cũng chưa hẳn là tốt. Nhà người ta tốt thì Cung Tịnh Kỳ không vừa mắt, nhà người
ta không tốt lại chướng mắt Cung Trung Tố, vẫn là không cần lo cho khỏe. Minh Phỉ hỏi bà ta: “Không biết giá y của Nhị muội muội được thêu thế
nào rồi?”
Lý di nương nhịn không được mà cười rộ lên: "Nghe nói
còn thiếu một ống tay áo. Người ta chịu đựng đến mức gầy đi một vòng
đấy! Theo như ta nói, đó chẳng phải là tự làm tự chịu sao? Điển hình là
“thiệt cho người cũng chẳng lợi phần mình”, không làm Tam tiểu thư mất
được miếng thịt nào, lão gia cũng không thể vì vậy mà trừng phạt Tam
tiểu thư nhưng lại chẳng bảo Tam tiểu thư gả cho người, điều đó có nghĩa là gì chứ?”
Minh Phỉ nói: "Cùng lắm chỉ bị kìm nén một hơi thôi.”
Lý di nương thở dài: "Giọng điệu hại chết người đấy.”
Ngày thứ hai, Cung Viễn Hòa trở về nhà và nói với Minh Phỉ: “Chuyện của Chu
gia đã có quyết định, Chu Đồng Tri bị phán lưu đày 2500 dặm. Nàng và ta
đi xem thử, hỏi ý của bọn họ, khi nào về nhà rồi, chúng ta đến tiễn biệt cũng được.”
Minh Phỉ vội thay y phục, đôi phu thê cùng nhau tới Chu gia. Ở bên ấy, Chu gia đã nhận được tin, Chu Tiệm và Tiền tú tài
mời Cung Viễn Hòa vào phòng và dâng trà. Minh Phỉ vào nội viện, từ xa đã nghe thấy tiếng khóc của Chu Thanh.
Chu phu nhân đỏ mắt, mời
Minh Phỉ ngồi xuống và nói: "Đứa nhỏ ngốc này, sắp xuất giá rồi mà còn
khóc như con nít khiến cho người ta chê cười.”
Chu Thanh nằm
trên đầu gối bà, khóc nức nở: “Tất cả mọi người đều đi và bỏ con lại một mình, mọi người bảo con phải làm sao bây giờ?”
Chu phu nhân
gượng cười và nói: "Sao lại còn một mình con chứ? Cả nhà con đều ở đây,
có công công bà bà, có phu quân, sau này con sẽ có con của mình nữa.”
Chu Thanh chỉ có càn quấy: "Mọi người đi rồi, bọn họ khi dễ con thì phải làm sao bây giờ?”
Chu phu nhân nghe vậy thì ngẩn ra, nước mắt chảy xuống từng giọt một. Minh
Phỉ thấy vậy, lập tức bước lên phía trước và kéo Chu Thanh, oán trách:
“Muội đúng là hồ đồ! Cho dù luyến tiếc bá mẫu cũng không được nói năng
lung tung! Nhà bọn họ khi dễ muội hồi nào? Để Tiền tú tài nghe được, hắn sẽ không tha cho muội đâu!”
Nhìn dáng vẻ của Chu phu nhân, Chu
Thanh nhanh chóng nhận ra lời nói của mình cực kỳ bất ổn, nàng ta vội
lau nước mắt, cười nói: “Nương à, con chỉ nói vậy thôi, thật ra bọn họ
đối xử với con rất tốt, nương đừng coi mấy lời lúc nãy là thật nha.”
Chu phu nhân càng khóc dữ dội hơn.
“Sau này cũng không phải là không còn cơ hội gặp mặt.” Minh Phỉ khuyên nhủ
một hồi rồi mới tính đến việc thuyết phục, nàng cười và cam đoan với Chu phu nhân: “Con sẽ chăm sóc muội ấy thật tốt. Mai nay khi mẫu thân con
về cũng sẽ chăm sóc tốt cho muội ấy, không để muội ấy bị người ta khi
dễ.”
Chu phu nhân vịn vai Minh Phỉ, gượng cười và nói: “Đứa trẻ
ngoan, ta giao nó cho con. Nếu nó có làm gì đó không ổn, con thay ta
mắng nó nhiều vào, mắng đến khi nó tỉnh táo mới thôi.”
Minh Phỉ
vội gật đầu: "Con nhất định thay người mắng muội ấy thật hung dữ, bắt
nạt muội ấy như lúc nhỏ muội ấy từng khi dễ con.”
Chu Thanh kìm nén rơi lệ, thổi phù một cái đã cười rộ lên, nàng ta đánh nàng một cái: “Tỷ dám khi dễ ta!”
Bầu không khí trở nên nhẹ nhàng biết mấy, Minh Phỉ nhân cơ hội này để hỏi
dự định của Chu phu nhân: “Bá mẫu, người định thế nào ạ?”
Chu phu nhân thở dài: "Thân thể của bá phụ con không tốt, lần này lại đi tới
nơi yên chướng (chướng khí, khói độc – vùng rừng núi), ta muốn theo để
chăm sóc ông ấy. Cả cuộc đời này, tuy rằng ông ấy đã làm sai rất nhiều
chuyện nhưng lại chưa từng có lỗi với ta. Nửa đời trước, ta theo ông ấy
hưởng phúc, già rồi thì chịu khổ cùng ông ấy thôi.”
Chu Thanh nói: "Nương, thân thể của nương không khỏe.”
Chu phu nhân cười nói: "Có thể ở bên cạnh ông ấy là được, tới đâu tính tới đó.”
Chu Thanh che miệng lại, cố kìm nén tiếng khóc: “Để ca ca đi với hai người đi.”
Chu phu nhân nói rất dứt khoát: “Con không cần nói nữa, ta không cho phép!
Tôn tử của ta không thể sinh ra ở nơi đó! Ca ca con phải về nhà! Nếu nó
không nghe lời ta thì chính là đại bất hiếu, ta và phụ thân con vĩnh
viễn cũng không tha thứ cho nó.”
Chu Thanh không kìm được nữa, tựa vào vai Minh Phỉ và khóc nghẹn ngào.
Rời khỏi Chu gia, trong lòng Minh Phỉ chẳng dễ chịu chút nào: “Chu bá mẫu
muốn đi với Chu bá phụ qua 2500 dặm đường, thậm chí còn không cho Chu
Tiệm đi theo, bắt hắn trở lại nhà, thành thân rồi học hành thật tốt, dạy dỗ tôn tử của bà ấy thật giỏi. Nói đúng hơn là nếu không có vụ việc lần này khiến cho cả nhà Chu gia sụp đổ, một nữ nhân như Chu bá mẫu quả là
rất hiếm gặp.” Từ mẫu, hiền thê, ta làm không được. Ở cổ đại, nữ nhân
như Chu phu nhân vốn đã không nhiều, hiện đại lại càng không nhiều.
Cung Viễn Hòa im lặng một lát, nắm lấy tay nàng và nói: "Nếu đổi lại là ta, ta cũng muốn đi theo.”
Minh Phỉ nghe mà trong lòng cảm thấy ấm áp, bao nhiêu ưu thương bỗng chốc
tan đi, nàng vui đùa với phu quân: “Ta lại không thể làm quan, cũng
chẳng thể phạm pháp, càng không bị lưu đày, chàng còn định truy thê ngàn dặm ư?”
Cung Viễn Hòa ôm lấy nàng: “Nàng rất hiểu ý của ta.”