Trịnh Xá giải thích sơ lược về khái niệm Minh Hà một chút. Trên thực tế, khi thực lực đã đạt đến trình độ này rồi hắn mới bắt đầu từ từ hiểu rõ
chứ không hề được truyền thừa một loạt những kiến thức này một cách
chính thống.
Minh Hà mà Trịnh Xá biết, không phải là một địa điểm nào đó thực sự tồn tại, cũng không tồn tại ở một địa điểm đặc thù nào
đó. Nói một cách chính xác, thứ gọi là Minh Hà giống một khái niệm hơn
cả, ví dụ như sống và chết, ai có thể đi hỏi xem sống và chết ở đâu chứ? Ở châu Á, châu Mỹ, hay là trên sao Hỏa? Đây là chuyện không thể nào.
Cũng giống vậy, theo ngôn ngữ và hình dung của Trịnh Xá, cùng với nỗ lực
muốn biểu đạt ý rõ ràng của hắn, Sở Hạo đã ý thức được về loại khái niệm này, cũng có nghĩa bản thân Minh Hà thực chất không phải một loại vật
chất hay địa điểm tồn tại trong thực tế khách quan. Thứ gọi là Minh Hà,
chính là khái niệm về quá trình quy tụ cái chết của sinh mệnh trong toàn bộ đa nguyên vũ trụ, ví dụ như một người khi bị trọng thương trên chiến trường sẽ hình dung xem mình bị thương nhẹ, thương nặng hay trọng
thương chết người, gần tắt thở, trực tiếp kéo lê băng đạn, một loạt hình dung như vậy cũng chính là định nghĩa của Minh Hà.
Thực chất
điều này cũng giải đáp cho một số nghi vấn của Sở Hạo về các thần thoại
trong thế giới thực. Cũng giống những gì Sở Hạo đã nghi ngờ lúc đầu, từ
ngàn năm trước, thậm chí là vài ngàn năm trước, các nền văn minh trên
trái đất vào thời điểm đó không hề có bất cứ mối liên hệ nào, cho dù có
cũng chỉ là những dân du mục di cư ít đến đáng thương. Các vùng văn minh đều tách rời nhau tự phát triển, nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ
quái chính là, trong một số thần thoại tôn giáo của họ đều có những ghi
chép gần như tương tự hoặc tương đồng. Sau khi chết, linh hồn người chết sẽ nhìn thấy hoặc đi qua một dòng sông, đây là một trong những ghi chép như thế.
Bất luận là thần thoại châu Á cổ đại, châu Âu cổ đại
thậm chí là trên một số quần đảo hoặc vùng đất thổ dân đều không hẹn mà
cùng có những miêu tả giống nhau, đó chính là sau khi chết, linh hồn
người chết sẽ nhìn thấy hoặc đi qua một dòng sông. Dòng sông này trong
thần thoại của mỗi một văn minh đều có một tên gọi cụ thể khác nhau,
nhưng về cơ bản có thể gọi chung là Minh Hà.
"Thế giới này cơ hồ
có vô số loại năng lượng nằm ngoài phương thức hiện hóa, sức ảnh hưởng
của tứ đại nguyên tố cơ bản thì không cần nói rồi, đó là sức mạnh mà
tuyệt đại đa số thế giới trong đa nguyên vũ trụ đều có. Còn những cái
khác nữa, ví dụ như đấu khí cũng được tính là một loại năng lượng, ma
pháp của cậu cũng vậy, còn có nội lực, chân khí nữa, hết thảy thực chất
đều là năng lượng. Cao hơn một chút, giống như chân nguyên lực, ma lực
gì đó chẳng qua cũng chỉ là trạng thái năng lượng được ngưng tụ ở một
mức độ cao hơn. Vũ trụ này thực chất là do tứ đại nguyên tố cơ bản, thời gian, không gian, vật chất, năng lượng tạo thành, tôi thì gọi đó là
phong thủy hỏa thổ. Tuy nhiên nói một cách tương đối, thời gian và không gian rất khó để khống chế và sử dụng, cậu có thể coi hai nguyên tố này
là nguyên tố ẩn, còn những nguyên tố hiện thì là vật chất và năng lượng, có thể chuyển đổi lẫn nhau. Điều này đã có căn cứ khoa học ở thế giới
thực rồi, phương trình liên hệ giữa khối lượng và năng lượng đã giải
thích nó."
Khi nói câu này, trong mắt Trịnh Xá thoáng chốc hỗn
độn bùng nổ, đầu tiên là lúc sáng lúc tối, khi ẩn khi hiện, tiếp đến từ
trong tuôn ra phong thủy hỏa thổ, sau đó diễn sinh ra vạn vật. Đúng lúc
Sở Hạo đang chăm chú nghe, trong lúc nhất thời hắn ngây người ra nhìn
cảnh tượng đó, mãi đến khi Trịnh Xá nói hết, gọi một câu hắn mới bừng
tỉnh lại, mà một màn vừa nãy hắn lại thấy bản thân mình tựa nhớ tựa
quên, trong lòng xuất hiện một loại cảm giác thấu suốt khó hình dung
được.
"Đối với một sinh mạng thể, các thuộc tính ẩn của vũ trụ
quá khó để lý giải, quá khó để hình dung cũng như thấu triệt sự chân
thực của nó. Đó cũng là giới hạn của sinh mạng thể, dù sao chúng ta cũng do các nguyên tố trụ cột có tính hiện hình thành, tất cả những yếu tố
cần thiết cho sinh tồn cũng được cung cấp từ đó. Bản thân sinh mệnh thể
vốn là diễn biến của nguyên tố hiện trong đa nguyên vũ trụ, vì vậy đối
với chúng ta, thứ thực sự có thể nắm giữ, hoặc nói ngay từ khi bắt đầu
thứ mà chúng ta nắm giữ được cũng chính là vật chất và năng lượng. Giữa
hai thứ này cũng có sự bất đồng, vật chất có tính trơ, một khi năng
lượng hình thành nên vật chất thì bản thân vật chất đã được định hình,
trừ phi có nguồn năng lượng lớn khác chuyển hóa nó một lần nữa, nếu
không thì vật chất vẫn là vật chất. Năng lượng lại không như vậy, tính
linh hoạt của năng lượng cực lớn, vì vậy chúng ta vẫn thường nói bước
đầu tiên của sự siêu thoát bản thân sinh mệnh thể luôn bắt đầu từ năng
lượng."
Có một số câu nói Sở Hạo lắng nghe hết sức chăm chú, cũng coi như hắn đã nghe ra, Trịnh Xá không chỉ đang giảng giải cho hắn biết về Minh Hà, có một phần lớn trong đó là đang phân tích con đường tăng
cường sức mạnh. Đây là một người siêu mạnh, có những người vĩ đại như
Trịnh Xá đích thân giảng giải, mặc dù không nhất định sẽ thích hợp với
con đường của bản thân Sở Hạo nhưng tuyệt đối vẫn rút ngắn đi không ít
những đoạn rẽ quanh co trong tương lai của hắn. Chuyện này cũng không
thua gì việc truyền đạo trong mấy tiểu thuyết tiên hiệp rồi.
"Đã nói xong rồi". Trịnh Xá cũng không dài dòng, bởi thực lực hiện tại của
Sở Hạo mới chỉ là bậc ba cao cấp, sắp mò tới được mép bậc bốn, nếu tiết
lộ quá nhiều ngược lại sẽ có hại cho hắn, vì vậy Trịnh Xá liền nói: "Lúc nãy cũng đã nhắc qua, năng lượng, bản thân nguyên tố cơ bản này có tính linh hoạt cùng dẻo dai cực lớn, những loại năng lượng được chuyển hóa
ra quả thực là vô cùng tận. Ví dụ như lực tín ngưỡng, tức là trong lòng
cậu tin vào thứ gì, sự tin tưởng của lòng tin này thực chất chính là một loại năng lượng. Đương nhiên, đối với một sinh mệnh thông thường mà
nói, năng lượng của lòng tin cơ hồ ít đến gần như không có, hoặc cực nhỏ giống các loại hạt như nguyên tử và phân tử."
Sở Hạo gật gật
đầu, hắn lại có chút hiểu biết về vấn đề này. Trong thế giới thực, các
nhà khoa học đã tiến hành nghiên cứu về sức mạnh của lòng tin, tín
ngưỡng và tư tưởng. Trong quá trình thí nghiệm, họ đã đóng băng nước
tinh khiết, hơn nữa còn là nước được dán kín hoàn toàn, ngăn cách với
không khí và tác động của ngoại lực, sau đó phân ra thành nhiều nhóm,
trong đó có một số nhóm lần lượt được những người có cảm xúc khác nhau
nhìn. Đúng vậy, ý trên mặt chữ, chính là dùng mắt để nhìn, lượng nước
thí nghiệm sau khi được nhìn trong một khoảng thời gian sẽ đem đi đóng
băng.
Về sau kiểm tra kết quả, trong các nhóm này những khối băng do người có cảm xúc tích cực nhìn sẽ có các vết nứt trên băng vô cùng
đẹp mắt, tương tự như hoa tuyết; nhóm không có bất kì ai nhìn, vết nứt
hình thành cũng hoàng toàn tương đồng, như đúc từ cùng một khuôn. Tuy
nhiên nhóm do những người có tâm trạng không tốt nhìn, hình dạng các vết nứt lại chia năm xẻ bảy vô cùng thê thảm. Trịnh Xá còn nói: "Ở nhiều Vị Diện, hoặc nói đại đa số Vị Diện trong đa nguyên vũ trụ đều sẽ sản sinh ra thần linh, tôi cũng không rõ rốt cuộc bọn họ được sinh ra như thế
nào. Trong số đó có rất nhiều thần tự nhiên, thần động vật, cũng có một
bộ phận là thần linh do loài người hoặc dị tộc sau khi thăng hoa mà
thành. Những vị thần này có chung một đặc điểm, đó chính là bọn họ bị
trói buộc vào với Vị Diện này, không có cách nào đến được Vị Diện khác,
đồng thời, sức mạnh cùng trạng thái sinh tồn của bọn họ được quyết định
bởi số lượng ít nhiều và độ mạnh yếu của tín ngưỡng ở Vị Diện. Nếu Vị
Diện này rơi xuống, bọn họ tất sẽ phải rơi xuống cùng, tôi gọi đó là
thần linh địa phương, thức ăn của bọn họ chính là lực tín ngưỡng."
"Cũng như vậy, nhưng không phải mọi lực tín ngưỡng đều là tín ngưỡng thần
linh, vẫn còn đó rất nhiều lòng tin, tín ngưỡng, tư tưởng được lắng đọng trên khắp đa nguyên vũ trụ, sau đó sinh ra những thứ như vật chất, địa
điểm, sinh vật phù hợp với quan niệm đó. Tôi gọi đó là tồn tại mang tính khái niệm, Minh Hà và địa ngục là hai trong số những tồn tại mang tính
khái niệm mà tôi biết, còn có thế giới hỏa nguyên tố, thế giới thổ
nguyên tố; phong và thủy cũng tương tự, thậm chí bao gồm cả thắng cảnh
quang minh của khái niệm Sùng Thiện... Tất cả đều là những tư tưởng,
khái niệm mà sinh vật của cả đa nguyên vũ trụ tạo ra, vô hạn sinh mệnh
hình thành nên nguồn năng lượng khổng lồ, sau đó hiển hiện ra thành sự
thật."
"Bản thể của Minh Hà tiếp giáp với địa ngục, địa ngục là
một sự tồn tại tối tăm vô tận, sâu thẳm vô cùng, kinh khủng vô hạn. Tôi
chưa từng tiến vào nhưng trong cuộc chiến đánh bại titan tổ tiên tôi đã
dừng lại ở ranh giới giữa hiện thực và địa ngục, đó không phải nơi một
sinh mạng nên tồn tại, cậu có thể tưởng tượng ra bằng sự khủng hoảng và
tồi tệ gấp trăm triệu lần địa ngục trong các thần thoại tôn giáo, đó
chính là địa ngục của thế giới hiện thực. Hơn thế, địa ngục được niêm
phong bởi phong ấn vĩ đại, nội bất xuất, ngoại bất nhập, nói đơn giản
chút, ý tứ đều đã được thể hiện hết trong cái tên của nó, ngục!"
"Thứ duy nhất nối liền địa ngục và đa nguyên vũ trụ chính là Minh Hà, đây là một tồn tại mang tính khái niệm có hình chiếu ở khắp đa nguyên vũ trụ.
Có thể nói đó là một dòng sông, cũng có thể cho rằng đó là ranh giới
được sản sinh do sự dung hợp giữa địa ngục và hiện thực. Sau khi đám
Zeus phá vỡ mối liên kết giữa Vị Diện này và hình chiếu Minh Hà, sức
mạnh to lớn của bản thể Minh Hà sẽ kéo Minh Giới của Vị Diện này rơi
xuống, sau cùng, Minh Giới của thế giới này sẽ nhập vào trong bản thể
Minh Hà, tiếp đến là bị lôi vào địa ngục. Đến lúc đó... đám thần linh
chết chắc, có điều bạn của tôi cũng sẽ chết theo. cho dù là tôi, cũng
tuyệt đối không có cách nào cứu được bọn họ, thế nào cũng phải khai
thiên tích địa thực sự, sáng tạo ra sức mạnh vĩ đại của một vũ trụ mới
có thể đánh vỡ phong ấn địa ngục. Tôi không thể làm được, bất kỳ sinh
mạng thể nào tôi biết cũng không làm được, bao gồm cả titan tổ tiên kia, nếu không tôi đã sớm thoát ra khỏi địa ngục rồi!"
"Cũng giống
thế, Vị Diện này có thể tan vỡ, tôi cho rằng cậu cũng thấy được nó đang
trong quá trình sụp đổ đúng không? Sau khi mất đi một phần bản chất quan trọng như Minh Giới, Vị Diện này sẽ bắt đầu giải thể dần dần, chẳng qua là không sớm thì muộn mà thôi!"
Nói đến đây, Trịnh Xá ánh mắt
sáng quắc nhìn sang Sở Hạo, mà Sở Hạo lại có hơi suy tư, cũng không chậm trễ lập tức gật đầu: "Tôi đã rõ rồi, tôi còn có một người bạn ở địa
ngục, hơn nữa... tôi cũng muốn hồi sinh đồng đội của mình. Nhiệm vụ của
tiểu đội chúng ta là cứu vớt Vị Diện này, vì vậy, chúng ta nhất định
phải ngăn cản không cho Minh Giới bị kéo rơi. Mục tiêu của chúng ta
giống nhau, không cần thiết phải trở thành kẻ thù, nhưng có một thứ tôi
phải nói cho rõ ràng... bởi vì anh quá mạnh, dù anh đã kể cho tôi nghe
về quá khứ của đội Trung Châu, nhưng tôi cũng có những lo lắng của riêng mình. Nếu tôi mù quáng tin tưởng vào anh, hợp tác với anh cứu bạn về,
khi đó tính mạng của tôi và đồng đội toàn bộ đều được quyết định chỉ dựa vào tâm tình của anh. Có lẽ anh cảm thấy bản thân mình tuyệt đối là
người tốt, nhưng tôi không dám khẳng định trăm phần trăm, cũng không hy
vọng sinh mạng của mình và đồng đội phải phụ thuộc vào tâm tình cũng như bản ngã thiện ác trong con người anh. Tôi muốn có được sự ràng buộc,
bảo đảm sau khi thành công anh sẽ không một hơi thổi tắt chúng tôi, vì
vậy tôi mong anh sẽ chỉ tay..."
Sở Hạo vốn định bắt Trịnh Xá lập lời thề trước Minh Hà, đây là cách duy nhất hắn nghĩ ra có lẽ sẽ trói
buộc được Trịnh Xá. Nhưng đang nói giữa chừng hắn bỗng thấy Trịnh Xá có
chút sững sờ, sau đó chợt cắn răng, đưa tay cẩn thận tháo xuống mớ dây
thừng bên cổ tay còn lại, dè dặt từng chút một như đang cầm trên tay báu vật trân quý nhất thế giới, tính chọn ra một, hai sợi, nhưng sau cùng
hắn vẫn cắn chặt răng đưa toàn bộ số dây thừng cho Sở Hạo.
"Đây
là báu vật của tôi, thứ tôi tự nguyện dùng hết tính mạng, dùng hết tín
ngưỡng, dùng hết tất cả những gì tôi có để bảo vệ. Bản thân những sợi
dây thừng này rất yếu ớt, dựa vào ma pháp của cậu, một trái hỏa cầu có
thể thiêu hủy sạch sẽ chúng. Bây giờ tôi đưa lại cho cậu, toàn bộ đều
cho cậu, nếu sau cùng tôi làm trái lời thề và làm hại đến các cậu, cậu
có thể hủy hết chúng đi. Nhưng nếu tôi hoàn thành lời thề hợp tác, hy
vọng cậu sẽ trả chúng lại cho tôi, hơn nữa tôi muốn cậu đảm bảo, cậu sẽ
bảo vệ chúng bằng cả tính mạng của mình!"
Sở Hạo có chút ngơ ngác nhận lấy dây thừng, tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
"Lý do để tôi cố gắng, lý do tôi trở nên mạnh mẽ, lý do khiến tôi bách
chiến bách thắng, giúp tôi đối mặt với vạn vật trong đất trời, đây
là..."
"Dây thừng Vua hải tặc! Niềm tin cuối cùng bạn bè giao phó lại cho tôi!"