Những lời này Trịnh Xá
nói không ngắn không dài, trước sau cũng chỉ mất khoảng một giờ đồng hồ. Trong quãng thời gian này trạng thái yếu ớt của Trương Hằng đã sớm
thuyên giảm, nhưng không rõ vì sao hắn vẫn cứ thế ngủ say. Theo cách nói của Trịnh Xá, do trước đó lực sinh mệnh của hắn đã bị tiêu hao quá
nhiều nên hiện tại đang bồi bổ lại theo bản năng.
Vì vậy chỉ có
một mình Sở Hạo ngồi nghe hết tất cả mọi thứ, nhưng cũng nhờ thế mà cuộc nói chuyện này không kéo dài ra mấy tiếng đồng hồ... Mặc dù không muốn
nói xấu đồng đội mình, nhưng nghĩ đến bản chất tấu hài của Trương Hằng,
Sở Hạo thực hy vọng hắn có thể vĩnh viễn ngủ say trong những lúc bàn bạc chuyện quan trọng.
"Nếu nói là giết chết các thành viên vô tội
của tiểu đội Luân Hồi, quả thực đúng là như vậy, khi đó... tôi đã hủy
diệt toàn bộ thế hệ thứ hai". Trịnh Xá có chút bất lực nói.
"Trùng tộc chúa à?" Sở Hạo có hơi ngẩn ra, hắn lặp lại một từ mà Trịnh Xá đã nói.
"Đúng vậy, đó là một hình thái sinh mạng so với trong tưởng tượng của chúng
ta, thậm chí là mô tả của khoa huyễn, ma huyễn gì đó đều không giống. Nó giống một loại bệnh truyền nhiễm nào đó hơn, nhưng khi đó tôi lại không phát hiện ra bất cứ loại virus hay tế bào đặc biệt nào cũng như nguyên
nhân lây nhiễm. Các nhà khoa học của thế giới đó thì lắm người nhiều ý,
người thì nói là do tế bào vi khuẩn mà con người vẫn chưa phát hiện được làm lây lan, người lại cho là do một loại phóng xạ, năng lượng không ổn định thậm chí là khái niệm trong tư duy đã gây ra tất cả. Hơn nữa nơi
trùng tộc chúa cư ngụ không liên quan gì đến nhận thức về "nơi chốn"
trong thường thức của chúng ta, đó là một địa điểm được gọi là thời
không loạn lưu, được rồi, nói địa điểm cũng không đúng. Tóm lại, nó
giống một thế giới nửa giả tưởng trong mộng hay tưởng tượng hơn, không
thể dùng lời để hình dung. Khi ấy tôi và một số tiểu đội Luân Hồi khác
đã triệu tập gần như tất cả các nhà khoa học của thế giới đó lại để ngăn chặn sự ăn mòn của trùng tộc, trong đó có một số nhà toán học dùng công thức và chữ số để tiến hành giải thích. Đương nhiên tôi không có cách
nào thuật lại lời nói của bọn họ được, cậu chỉ cần biết vậy là được
rồi."
"Nói chung, thế giới kỳ quái đó đã bị thủng một lỗ hổng
nhỏ, vì vậy mà tạo thành trận chiến cuối cùng của thế hệ thứ hai. Thực
chất nhiệm vụ của chủ thần cũng đã nói rất rõ rồi, hoặc là toàn bộ chết
hết, hoặc là kết thúc tất cả, chỉ tiếc là bọn họ đã hiểu sai, cho rằng
chỉ khi giết được tôi thì tất cả mới kết thúc, kỳ thực... người bị lây
nhiễm, lại là bọn họ."
Trịnh Xá có chút khổ sở hồi tưởng lại:
"Hầu như tôi đã dùng hết mọi cách, ngoại trừ hai người Lâm Tuấn Thiên mà tôi lúc nào cũng bảo vệ, cùng với EVA, La Cam Đạo đã mở được trạng thái của thần và Hạo Thiên mà hắn bảo vệ ra, những người còn lại đều... Hơn
nữa theo số lượng bị lây nhiễm càng nhiều, những người biến đổi càng
nhiều, hiển hiện của trùng tộc chúa trong Vị Diện đó cũng rõ ràng hơn,
sức mạnh đã sắp vượt qua trình độ tôi có thể địch nổi, vì vậy... Sau
cùng tôi chỉ có thể đẩy mặt trăng va vào trái đất, thêm vào đó, để đề
phòng những sinh vật như vi khuẩn còn sót lại, tôi không thể không ở lại trong thế giới đó hết mấy tháng, đẩy trái đất về phía mặt trời..."
"Ặc..." Sở Hạo vốn mặt mũi nặng nề, nghe xong câu cuối cùng của Trịnh Xá sắc
mặt của hắn liền biến thành quái dị, nhưng hắn vẫn hít một hơi thật sâu
nói: "Chuyện lúc trước cứ nói đến đây thôi, tôi cũng hiểu được chút về
chuyện của Trương Hằng... Anh chắc chắn bất kể là tướng mạo hay bản chất linh hồn đều giống với Trương Hằng trong ký ức của anh?"
Trịnh
Xá lập tức gật đầu: "Tướng mạo tuyệt đối là một, bản chất linh hồn có
phần hoàn toàn giống, nhưng cũng có một phần khác với Trương Hằng trong
đội ngũ của tôi. Đương nhiên nếu là chuyển thế đầu thai, tôi nghĩ điểm
không giống này cũng có thể hiểu được."
"Vậy còn tính cách thì sao?" Sở Hạo bất mãn hỏi một câu.
Trịnh Xá nhất thời để lộ ra một vẻ mặt đầy lúng túng nói: "Lúc nãy tôi có
nghe cậu nói qua sơ sơ... Cậu thực sự chắc chắn tính cách của Trương
Hằng y hệt như trong phim The Mask ư? Được rồi, nhìn qua thì bình
thường, nhưng mà... hắn sẽ không chọc cười đến mức đó chứ?"
Sở
Hạo khó ở liếc Trịnh Xá một cái: "Nói nhảm, nếu không anh nghĩ tôi đang
phiền não vì cái gì chứ? Tính cách chân thực của hắn con mẹ nó đúng là
như vậy! Anh biết trong phim cũng như trong hoạt hình, chiếc mặt nạ này
chỉ phóng đại dục vọng sâu trong nội tâm hoặc bản chất thực sự của một
con người còn gì, nói cách khác, đây chính là biểu hiện chân thực nhất
của đáy nội tâm hắn có hiểu không!"
Trịnh Xá nhất thời một cái
đầu to hết phần hai cái, Trương Hằng trong ký ức của hắn, thời kỳ đầu
không nói, từ giữa trở về sau thì là một người anh em, đồng đội đáng để
dựa lưng, một người đàn ông đáng tin cậy. Có thể nói thế này, trước khi
Sở Hiên rơi lệ trong trận chiến cuối cùng, Trịnh Xá thậm chí còn tin
tưởng Trương Hằng hơn cả Sở Hiên... không, nói một cách chuẩn xác, bất
cứ ai trong đội hắn cũng đều tin hơn Sở Hiên...
Một chiến hữu như vậy thì tấu hài ở chỗ nào! Nếu tấu hài thì phải nói đến cái tên ngu si háo sắc nào đó có hiểu không!
Vì vậy trong lúc nhất thời Trịnh Xá không nói năng gì, cũng không biết nên nói gì cho phải, nhưng Sở Hạo lại thở dài: “Thôi bỏ đi, dù sao thì tôi
cũng sẽ thuật lại những gì anh vừa nói cho Trương Hằng nghe. Hắn cũng
đang khổ sở tìm kiếm lai lịch của mình, mặc dù giữa hai chuyện này có
chút khác biệt nhưng tuyệt đối vẫn là trường hợp có khả năng nhất với
hắn rồi. Tôi nghĩ nếu hắn thực sự là Trương Hằng mà anh biết kia, đợi
đến khi hắn hồi phục lại ký ức, nhất định sẽ rất cảm kích vì mọi thứ anh đã làm cho hắn."
Trịnh Xá thở dài, lại cẩn thận nhìn Trương Hằng một chút, trong lòng hắn quả thực là cảm xúc lẫn lộn. Nói thật, việc
nhìn thấy Trương Hằng khiến tâm tình hắn chấn động, vừa hồi tưởng lại dĩ vãng, hắn nhất thời không biết phải nói gì, trong lòng không khỏi hoài
niệm lẫn cảm động. Vốn dĩ tưởng rằng không biết sau bao nhiêu năm mới có được một tia hy vọng hồi sinh đồng đội, hiện tại lại bước một bước thấy một người, đột nhiên xuất hiện thêm một người, vậy người còn lại xem ra cũng sẽ không ở cách đó quá xa nhỉ?
Nghĩ đến đây, Trịnh Xá lại
thở dài một hơi. Không nói đến gã bạn Trương Hằng đã chết, Lâm Tuấn
Thiên và Lưu Úc hiện tại vẫn chưa rõ tung tích, đương nhiên khả năng bọn họ chết là không lớn, dẫu sao dây thừng vua hải tặc vẫn chưa quay về.
Chỉ cần dây thừng của họ không trở lại, Trịnh Xá vẫn còn một tia hy
vọng.
Nhất là bây giờ Sở Hạo miễn cưỡng cũng coi như là đã đứng
về phía bọn họ, cùng một người rất có khả năng là thể chuyển thế của
Trương Hằng, vậy thì cơ hội cứu hai người Lâm Tuấn Thiên lại càng lớn
hơn...
"... Tiếp theo tôi liền đến đỉnh Olympus, sau đó hả, cậu
cũng biết rồi, tôi đánh sập cả ngọn núi nhưng đám thần linh này lại bỏ
chạy rồi..."
Trịnh Xá kể ra một chút tình hình khi hắn ở núi Olympus, hy vọng Sở Hạo có thể giúp hắn tìm ra cách giải quyết.
Sở Hạo sau khi nghe Trịnh Xá nói xong thì ngẫm nghĩ hết nửa ngày, lúc này
mới lên tiếng: "Anh nói, anh trực tiếp hạ xuống nơi quái vật biển xuất
hiện à? Sau đó anh không đợi vòng bảo hộ của chủ thần mở đã gõ vỡ nó
chạy ra tấn công con quái vật đó? Vì vậy mới khiến hai người bạn của anh bị các vị thần ra tay bắt đi?"
"Đúng vậy!" Trịnh Xá gật đầu
khẳng định: "Nhất định là thần linh... Điều này giải thích ra có hơi
phức tạp, tóm lại là, nói đơn giản chút thì thực lực của tôi đã đủ mạnh, có thể phân biệt được các loại hình năng lượng cơ bản từ những điểm nhỏ nhặt nhất, ví dụ như động năng, phóng xạ, thần lực, lực tín ngưỡng,
chân nguyên lực, ma lực... Mà chính lúc đó tôi đã cảm nhận được thần lực và lực tín ngưỡng còn sót lại. Đây là thần linh tín ngưỡng, đặc biệt là vị thần tín ngưỡng đã trói buộc được một Vị Diện mới có sự đặc thù đó,
vì vậy tôi dám khẳng định, chắc chắn là các vị thần đỉnh Olympus đã ra
tay."
Thấy Trịnh Xá nói chắc chắn như vậy, Sở Hạo cũng hoàn toàn
tin tưởng cách nói này của Trịnh Xá, dẫu sao thì thực lực của hắn cũng
còn kém, ít nhất so với Trịnh Xá thì vẫn yếu hơn nhiều. Trước khi gặp
đối phương, bản thân lại có được Thần Cách, hắn vốn tưởng rằng thực lực
của mình đã là long trời lở đất, tuy không nhất định là đối thủ của đội
Trung Châu nhưng muốn quần nhau một hai lượt thì vẫn đủ sức. Có điều sau khi nhìn thấy Trịnh Xá treo Zeus lên đánh như thế nào, hắn đã cảm nhận
được một cách thấm thía sự chênh lệch khổng lồ giữa khoảng cách thực lực của hai bên, nó không còn nằm trong phạm vi định lượng nữa mà thuộc về
phạm trù năng lượng rồi. Sự chênh lệch này như một que diêm so với một
quả bom nguyên tử, thậm chí là que diêm so với mặt trời, vì vậy hắn
không có cách nào phán đoán việc cảm nhận được sự sai biệt nhỏ nhất về
năng lượng mà Trịnh Xá giải thích là giả hay thật. Hiện tại hắn chỉ có
thể coi mọi thứ là thật để có thể bắt tay vào giải quyết.
"Nói
cách khác, chắc chắn là toàn bộ các vị thần hoặc một bộ phận trong đó
làm ra chuyện này, mà sau khi anh uy hiếp Zeus và những vị thần kia, bọn họ vẫn chỉ thừa nhận bắt mỗi mình tôi, không động đến các bạn của anh
ư?" Sở Hạo lại hỏi thêm một câu, mà câu này cũng thu về sự xác nhận của
Trịnh Xá như cũ.
"Ra là như vậy..."
Sở Hạo cân nhắc một
chút, lúc này mới nói: "Trong số chư thần Olympus đúng là có một vị
không ở trên đỉnh Olympus, hơn nữa khả năng hắn lùng bắt bạn của anh
cũng cực lớn, chỉ là... Tôi có chút không rõ, vì sao hắn lại làm như
vậy, rõ ràng đã nhìn thấy thực lực của anh cùng cái chết thảm của quái
vật biển, hắn vẫn dám tập kích anh, bắt đi hai đồng đội của anh. Hắn...
chẳng lẽ chán sống rồi à?"
Trịnh Xá đang định hỏi gì đó, Sở Hạo
lại lập tức lắc đầu nói: "Dù thế nào, chung quy chúng ta vẫn phải đi đến đó. Bất kể là để cứu bạn anh về hay là hồi sinh đồng đội của tôi, chúng ta đều nhất định phải đi. Minh Giới, chúng ta bắt buộc phải..."
Đột nhiên, chính vào lúc này, một cảm giác kỳ quái rất nhạt, rất nhạt, như
có như không truyền đến. Sở Hạo cũng chỉ là hơi cảm giác được, nhưng sắc mặt Trịnh Xá lại khẽ biến đổi, tiếp đến hắn liền nói với Sở Hạo: "Bọn
họ đã chặt đứt Minh Hà..."
"Minh Giới bị phong tỏa, nó đã thoát ly khỏi khu vực của mình ở Vị Diện này, rơi xuống địa ngục Minh Giới thực sự rồi."