Trường Sinh Đảo, hay còn gọi là tập đoàn IMI hiện tại có ba vị Queen. Chuẩn xác mà nói, là ba vị Fake Queen.
Tại sao nói là Fake Queen!? Bởi vì tình hình của bọn họ hiện tại rất lúng túng.
Vốn dĩ Queen của Trường Sinh Đảo là một nhân hình phụ trợ cho King, kế thừa hệ số của Kiều Nguyệt Nga, sản phẩm nhân tạo lai giữa tiên – long để
trở thành một cường lực tay đấm, nghe hắn chỉ huy. Đồng thời hộ vệ cho
hắn những lúc cần thiết, là một cái bia đỡ đạn cao cấp.
Trường
Sinh Đảo là tâm huyết phục hưng của Long Tộc, người kế thừa nó như King
không thể tùy tiện chết rơi mất, nên an toàn tính mạng của hắn được cân
nhắc lên hàng đầu. Chế tạo ra Queen, chính là để cấp cho hắn một siêu vệ sĩ kiêm thư ký, kiêm bảo mẫu.
Hết lần này đến lần khác, có được
siêu cấp hệ thống như Chân lý, King có thể tự giải quyết tất tần tật
những việc dù lớn dù nhỏ thông qua giao tiếp bằng sóng não lượng tử. Vậy nên chức năng thư ký – xem như phế bỏ. Còn chức năng vệ sĩ và tay đấm!? Haha, hắn là Giới Hoàng, thường chỉ có hắn treo lên đánh người khác,
chứ chẳng có mấy ai uy hiếp được tính mạng của hắn.
Bởi vậy thẳng thắn mà nói, Trường Sinh Đảo chỉ cần có King là đủ, thậm chí trong toàn bộ tiểu thế giới này, chỉ có duy nhất một người là hắn, mọi thứ vẫn sẽ
đều vận hành ổn định. Hoàn cảnh của các Fake Queen cũng vì vậy mà trở
lên lúng túng.
Chính vì trở thành "không nhất thiết phải tồn
tại", bởi vậy sự khống chế của Trường Sinh Đảo hay của King với các Fake Queen đều rất lỏng lẻo, mệnh lệnh không có, trách nhiệm không có, hoàn
toàn là trạng thái để mặc cho họ tự phát triển. Kết quả là những cỗ máy
giúp việc này đã sinh ra ý thức tự chủ của riêng mình, thậm chí còn tồn
tại ý thức bản ngã rất rõ ràng.
Theo thời gian tồn tại càng lâu
dài, chuỗi ý thức độc lập tự chủ này đã hoàn toàn được giải phóng, trở
thành chân chính một cá thể, thoát ly khỏi sự khống chế của Trường Sinh
Đảo. Thậm chí sự phục tùng với King cũng rất lỏng lẻo, chỉ còn đọng lại
một chút ám thị hướng tới hắn với thái độ thiện cảm.
Mặc dù không hề có áp lực gì trong việc phục tùng hắn, nhưng phát triển nhân cách
cũng đồng nghĩa với có được nhân tính. Nhân tính là một thứ rất phiền
toái, mang theo bản năng xu lợi tránh hại, cũng kèm theo khát vọng muốn
được khẳng định sự tồn tại hoặc được công nhận.
Thái độ của King
đối với các Fake Queen giống như xem bọn họ tựa không khí, hoàn toàn là
dạng có cũng được, không có cũng không sao. Tốt xấu gì cũng là ba mỹ nữ. Chiến lực nhìn khắp Lục Đạo cũng là hạng nhất lưu, trong người dù ít dù nhiều cũng có chút ngạo khí, bị hắn xem như mấy con ruồi, phẩy tay đuổi đi cũng lười như vậy, ai có thể nhẫn!?
Quan hệ của bốn người
hiện tại rơi vào trạng thái vô cùng rắc rối, King muốn giải phóng Kiểu
Nguyệt Nga ( hay đúng hơn là những phần còn sót lại của cô ta) khỏi sự
khống chế của Trường Sinh Đảo, cho bọn họ có được sự tự do nhất có thể.
Ba người thì lại không hề muốn thoát ly khỏi sự ràng buộc với hắn hay
Trường Sinh Đảo, đều muốn bằng cách nào đó khẳng định sự tồn tại của
mình.
Chúng ta cũng không phải mấy con ruồi, ngươi đừng tùy tiện phiền chán rồi phẩy tay gạt đi như vậy có được hay không!?
Nền tảng tâm tình là như vậy, nhưng theo thời gian ở chung, dù vô tâm hay
hữu ý, sự ràng buộc của mấy người vẫn không thể đơn giản mà tháo gỡ
được.
Chưa nói đến việc thoát ly Trường Sinh Đảo sẽ bị mất đi
phần lớn nguồn năng lượng cung ứng cho ba chủng siêu năng lực mà nó trợ
cấp, quyền lực mà nó đem lại ở nhân giới cũng không phải nhỏ bé gì. Muốn sống thoải mái mà không có quyền lực và sức mạnh, thì làm sao mà còn
được tự do với thoải mái. Điểm này người không có cảm xúc, tam quan biến dị như King sẽ rất khó lý giải. Hơn thế nữa, hắn còn từng đỡ cho Ren
một kiếm của Orochi, bày ra thái độ phù hợp với tam quan của Shaorin,
hay tùy tiện dung túng cho Stellar làm bậy.
Ba người đối với King, đã sớm không thể bỏ mặc.
Nếu nói đến người ít có ràng buộc với King nhất, chỉ có Shaorin (thái độ
với hắn chỉ dừng ở mức có thể chấp nhận). Nhưng chị gái mà em gái đều
đang dính hắn, cô biết phải làm sao.
Bất kể là King hay các Fake Queen đều đã xem Trường Sinh Đảo như mái nhà của mình, mặc dù nó là
nguồn cơn của rất nhiều sự rắc rối phức tạp trong Lục Đạo, là một mớ
bòng bong không hơn không kém, bốn người vẫn chưa từng có ý định rời
khỏi đây.
Những nhân cách được sinh ra từ Trường Sinh Đảo đối với lẫn nhau đều có ý thức bảo hộ mãnh liệt, dù sao tồn tại như bọn họ,
trên thế giới có lẽ cũng chỉ có bốn người như vậy thôi. Đều là những cỗ
máy được sinh ra vì mục đích nào đó rồi lại bị bỏ mặc, cho dù sinh ra ý
thức bản ngã và có thể độc lập tự do hoạt động, trong thâm tâm sâu thẳm
nhất vẫn luôn hướng về nơi này.
Đối với King của Trường Sinh Đảo, là trung tâm của mái nhà này, dù không muốn nghĩ đến, nhưng mong muốn
bảo hộ hắn vẫn luôn vô thức được khắc trong tâm khảm.
Nếu hắn có mệnh lệnh, ba người thật sự là vẫn rất vui vẻ đi làm đấy.
...
Khi Shaorin bước vào phòng chỉ huy, chỉ thấy được một dãy những màn hình
lập thể hiện cảnh báo đỏ chót đến khó chịu đang lấp lóe liên tục, giữa
khung cảnh gấp gáp ấy, một gã thiếu niên ngồi đọc sách với vẻ mặt bình
thản đến lạ, khóe miệng còn khẽ nhếch lên, lộ ra điệu cười thú vị.
"Tôi đến theo lệnh triệu tập." Shaorin bắt gặp hắn ngẩng đầu nhìn mình, cúi đầu khẽ nói.
"Ah, đừng câu nệ quá, về mặt danh hiệu thì chúng ta ngang hàng đấy." Thiếu
niên gấp quyển tiểu thuyết trên tay lại, nháy mắt nói.
Shaorin
liếc nhìn tựa đề quyển sách "God in the dream" hắn vừa đặt xuống, lông
mày khẽ nhíu lại. Đây là quyển sách mà Stellar rất thích, nói về một đám người bất hạnh bị một tiến sĩ bất lương sử dụng vào những thí nghiệm
hủy hoại tinh thần với mục đích tạo ra vị thần giả tao trong mơ, đánh
lừa lấy tri thức của thượng đế. Sau cùng một trong số bọn họ phát hiện
ra âm mưu này, tạo ra một cuộc nổi loạn phản kháng, bức tử tiến sĩ, rồi
kế thừa những gì còn sót lại của ông ta và tổ chức ấy, du hành vòng
quanh thế giới và sửa chữa những sai lầm ông ta mắc phải.
Ba con
người, vốn chỉ là ba thí nghiệm phẩm, ba thứ công cụ, cuối cùng trở
thành một gia đình nhỏ bé, lữ hành khắp nơi. Đối với hoàn cảnh của King
và các Fake Queen, có rất nhiều điểm tương đồng. Stellar thích quyển
sách này, đại khái cũng là muốn thông qua nó tìm thấy một chút hi vọng
cho quan hệ sau này của bọn họ chứ!?
Chỉ là thiếu niên trước mắt, đánh giá thế nào về điều này!?
King bắt gặp ánh mắt của Shaorin nhìn chăm chú vào quyển sách, bật cười nói:
"Quyển sách không tệ, tôi rất thích."
"Chúng ta và những người trong đó, có tương lai nào như vậy không!?" Shaorin đột nhiên hỏi.
King nhún vai, nghĩ nghĩ rồi nói:
"Không biết nữa, Trường Sinh Đảo to lắm, không thể vác tôi và mấy người chạy
đông chạy tây được. Vả lại, tôi cũng không muốn giết Long thần, mặc dù
đúng là ông ta đã sử dụng chúng ta. Nhưng tôi không ghét bỏ gì ông ấy
cả."
"Hay đúng hơn, là anh không có bất cứ cảm giác gì cả!?" Shaorin nói.
King không đáp, chỉ chăm chú nhìn lại, mỉm cười.
"Với mọi chuyện, đúng không!?" Shaorin lại hỏi.
Hắn thở nhẹ ra một hơi, thấp giọng nói với vẻ khen ngợi: "Ánh mắt rất tốt.
Từ sau khi đột phá đến Sâm La Vạn Tượng, không cần phải nhắm mắt cả ngày nữa đúng không!? Dù sao đôi mắt đẹp như vậy, lúc nào cũng nhắm vào,
thật lãng phí."
Tuy nói sang chuyện khác, nhưng thực ra hắn cũng đã ngầm thừa nhận. Shaorin cũng chẳng muốn truy hỏi cặn kẽ, chỉ gật đầu nói:
"Tôi cũng thích nhìn thế giới bằng đôi mắt này hơn là qua trực cảm."
King đứng dậy, vươn vai một cái, cười đáp:
"Đúng vậy, đôi khi quá rõ ràng mọi thứ, sẽ rất nhàm chán. Sự vật đẹp nhất khi chúng đơn giản."
Shaorin muốn hỏi thêm gì đó, nhưng những màn hình giả lập chạy đầy báo động đỏ
xung quanh lúc này đã vỡ nát ra đồng loạt, tiếng cảnh báo chói tai vang
lên liên hồi cắt đứt đối thoại của hai người.
King gãi gãi đầu, bất đắc dĩ nói:
"Hừm, tiến độ phá giải phong tỏa cũng thật là nhanh, không hổ là người ở sau
cánh cửa. Cứ như thế này cậu ta sẽ tẩu tán thành công mọi thứ mất."
"Hả!?" Shaorin nghiêng đầu, không hiểu gì cả.
"Tôi vừa có một trận đánh cược với Hans, nói rằng nếu trước khi cô đến mà
cậu ta có thể đột phá phong tỏa an nình với địa điểm kia, thì có thể tùy ý mang tất cả thí nghiệm phẩm chỗ đó đi."
"Rất tiếc, cậu thua rồi, đúng không!? Hans."
"Chết tiệt, cho tôi thêm 3 phút nữa thì..." Bên trong vách tường vang lên một giọng nói gấp gáp bực bội.
"À, đừng hòng kích hoạt hệ thống tự hủy của chiến hạm liên quân để đánh lạc hướng tôi. Tất cả mã nguồn đều đã thay đổi lại một lần rồi." King ngẩng đầu, cười lạnh đáp.
"Móa, làm sao kịp!? Cậu ở ngoài cánh cửa,
còn tôi ở bên trong cơ mà!? Tốc độ sử dụng chân lý của chúng ta phải
chênh lệch rất nhiều mới đúng."
"Sai lầm rồi, Hans. Cho dù có ở
bên trong cánh cửa, đối với vương quốc của Chân lý, cậu cũng chỉ là một
cư dân cao cấp ở đó. Còn tôi, dù không ở trong đó, nhưng vẫn là vua."
Hắn nhướng mày, cười nhạt đáp: "Chúng ta ngay từ đầu đã không ở cùng một cấp độ."
Sau đó hắn quay đầu nói với Shaorin: "Đi thôi."
"Hả!? Ế!?" Shaorin vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, chỉ bị động cầm lấy
địa chỉ tọa độ hắn đưa cho, vô thức vận dụng trảm nguyệt, tạo ra một
bóng trăng thông đạo không gian, trực tiếp dịch chuyển đến.
Vừa dịch chuyển đến nơi, Shaorin liền đổ một giọt mồ hôi lạnh, thoáng có chút bị dọa hết hồn.
Xung quanh bọn họ, đứng thành vòng vây vài ngàn thiếu nữ, tất cả đều có
khuôn mặt giống Ren, Stellar, thậm chí là Shaorin như đúc.
Và khí tức của tất cả đều ở trạng thái đến ngưỡng 20% cube, thực lực chạm nóc trái đất.
Tọa độ dịch chuyển là một khu công trường thuộc Nam phi, xung quanh đầy
những ánh nắng vàng oi ả, mặt trời chiếu rọi khắp nơi, tuyên cáo nơi đây thuộc về trái đất, dưới sự bảo hộ của cube.
Cho dù là Cận Giới
Hoàng, chiến đấu ở đây cũng phải vô cùng kềm chế, nếu không sẽ dẫn đến
cube phản kích bằng thế giới lực, trực tiếp tiêu diệt.
Với đội quân thiếu nữ này, hoàn toàn có thể quét ngang trái đất.
"Đây là!?"
"Sản phẩm của dự án Fake Queen, lượng sản nữ chiến binh mang nhân tố Kiều
Nguyệt Nga, tất nhiên chỉ là bản mô phỏng thôi. Nhân tố gốc, chỉ có Linh và ba người sở hữu." King đều giọng giải thích.
"Mà chúng ta, ở đây là để khẳng định bản quyền, dọn dẹp hàng nhái."
***
Hồi mới viết 1 ngày thậm chí có thể viết được 2 chap. Ý tưởng dào dạt bất
tận, chỉ hận không thể spam hết ra trong những câu chữ vắn tắt. Viết
được càng nhiều nội dung càng tốt, câu cú và ngữ pháp chẳng quan trọng.
Sau này già đi, trưởng thành lên, đi nhiều hơn, đọc nhiều hơn, khẩu vị tăng cao, những tưởng vì thế mà kho tàng tri thức trong mình cũng sẽ đầy đủ
lên, viết ra càng dễ, nội dung cũng sẽ càng hay hơn.
Nhưng không, tôi chỉ nhận ra rằng những thứ mình cho là ý tưởng sáng tạo ấy,
đã có rất nhiều người làm rồi, rất nhiều người viết ra rồi. Như vậy việc sáng tạo của bản thân còn có ý nghĩa gì nữa!?
Viết lại những nội dung đã có, những ý tưởng đã có, có tính là sao chép không!? Hay chỉ là vay mượn!?
Cho dù là vay mượn, bản thân tôi cũng rất kháng cự việc này.
Tốc độ viết càng chậm, tầm mắt cao lên, nhìn được xa hơn, nhìn được rõ ràng những con đường mình mới khám phá ra đã ngập tràn vết xe đổ. Cứ tiếp
tục đi tới, liệu chính mình cũng sẽ trở thành một trong số đó hay
không!?
Nhưng có những người vẫn đọc được những gì tôi
viết, họ vẫn hối thúc tôi ra chương, không có cách nào, tôi đành bỏ qua
cái khẩu vị ngày càng đắng ngắt của mình, cưỡng ép mình viết ra thứ gì
đó, là để đáp lại bọn họ, cũng là để mình không quên mất cách viết.
Viết trong tình trạng như vậy chỉ có thể dễ ràng tạo ra rác rưởi. Lời chê
rất nhiều, lời khen cũng có. Nhưng nói thật tôi chỉ cảm thấy trống rỗng.
Mặc kệ vậy, dẫu sao cũng đã đi được rất dài rồi. Cứ thử đi đến cuối đường xem.
Cho dù một tháng mới bước được một bước nhé =))))))))