King của Trường Sinh Đảo ngồi vắt chéo chân, tựa lưng vào ghế dựa, thông qua màn ảnh giám sát đặt trong phòng bệnh của Trung Thành, xem một bộ
phim cảm động về cảnh anh em trùng phùng sau nhiều năm xa xứ.
Ánh mắt hắn thản nhiên, chẳng có nhiều biến hóa. Rất nhiều năm ẩn trong
tầng sâu của một ý thức có cái nhìn lạnh băng với nhân thế, hắn cũng
dưỡng được một thói quen điềm tĩnh đến xa cách với mọi việc.
Giống như toàn thế giới này có sụp xuống cũng không liên quan gì đến hắn.
Cho dù trên màn ảnh là một trong những người hiếm hoi có tình cảm với hắn
trên thế giới này, hắn cũng không cảm thấy có gì đặc biệt. Đây là nhân
sinh vặn vẹo quá lâu dẫn đến nhân cách thiếu hụt. Dù có tươi cười nhiều
hơn, về trên bản chất, hắn vẫn là sinh vật không có nhiều cảm tình như
trước. Những chuyện như tình yêu, tình thân vốn chẳng thể nào liên quan
đến hắn.
Tựa như khi phá vỡ một ngọn núi băng, để lộ ra phần lõi bên trong đã kết tinh thành huyền băng, người ta sẽ phát hiện, đây mới
là phần cứng rắn và lạnh lẽo nhất, cho dù lửa thiêu cũng không mảy may
suy chuyển.
Tuy về mặt cảm tình không có mấy gợn sóng, nhưng quan tâm và đối đãi tốt với những người xung quanh vẫn là việc nên làm. Loại tư duy lý tính này có thể thông qua quan sát biểu lộ của đối phương
phỏng đoán tâm tình, rồi chọn lọc ra một phương án ứng xử khiến mọi
người đều vui vẻ, hoặc xoắn xuýt.
Nói đơn giản thì trong mắt của
King lúc này, mọi thứ đều nhạt như nước ốc, thế nhưng nước không có
nhiều, vẫn là nên cẩn thân quý trọng một chút.
Loại thái độ cự
người ngàn dặm của tầng ngoài nhân cách trước đây lộ ra không khỏi có
chút ngu xuẩn. Nhân hình sinh vật là một loại cộng đồng sinh sống trong
tập thể, dị loại tới mức bị đồng loại bài xích sẽ khiến rất nhiều rắc
rối vụn vặn không cần thiết sinh ra.
Từ khi tỉnh lại, hắn vẫn
luôn chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của những người xung quanh
mình. Dù sao cũng không ở lại thế giới này lâu, đối với nhân cách thiếu
hụt kia của mình, tốt nhất vẫn nên chuẩn bị cho hắn một khối không khí
dễ dàng hít thở một chút nha.
Nhưng nghĩ đến, mình vốn là bản
chính, lại tự có giác ngộ của một người qua đường vô tư cống hiến cho
bản phụ, thật có chút kỳ quặc.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa bên
ngoài vọng lại, kiểu đến trước không thông báo qua giấy tờ hay các thiết bị điện tử này thường là của người trong vòng tròn quan hệ gần. Cũng
chẳng cần phỏng đoán nhiều, thông qua trực cảm của một khối thân thể
đỉnh cấp, hắn cũng đã cảm nhận được ở bên ngoài là ai.
Ánh mắt
xẹt qua ánh sáng màu vàng, sóng não lan tỏa ra dễ dàng khống chế những
thiêt bị điện tử xung quanh. Cửa nhẹ nhàng trượt sang một bên, thân ảnh
Bạch Cửu Vĩ, hay còn gọi là Bạch thư ký, mama trông trẻ của Trường Sinh
Đảo hiện ra, vẫy vẫy tay chào với hắn rất không hợp cách.
Thong thả bước vào phòng, Bạch Cửu Vĩ nheo nheo mắt, nhìn gã thiếu niên với bộ dạng nhàn nhã trước mắt, cười nói:
“Thật lâu không gặp rồi, King của ta.”
Hắn nhún vai, cũng cười đáp: “Chỉ là không biết ta có phải người mà ngài muốn gặp không!?”
“Không quan hệ, cùng là một thôi mà.” Bạch Cửu Vĩ lắc đầu nói, thái độ hiển
nhiên không sao cả. “Dẫu sao bộ dáng cũng không thay đổi.”
Khóe
miệng nhếch lên, không biết là mỉa mai hay bị những lời này động chạm,
King chống tay lên cằm, nhoài người về phía trước hỏi:
“Đến gặp ta chắc không phải chỉ để nom xem đứa trẻ ngày xưa mình từng bế hiện tại có bộ dáng như thế nào chứ!?”
Bạch Cửu Vĩ đứng trước bàn làm việc, thân hình cao ngất cũng cúi xuống, gần
đối mặt với hắn, cười nhạt nói: “Thực sự muốn nhìn một chút.”
Khuôn mặt gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ thản nhiên
tới giễu cợt trong mắt đối phương, sau cùng, vẫn là King chủ động nhượng bộ, ngả người lại về sau:
“Quên đi, đã nhiều năm không giao
tiếp, bày ra bộ dáng này trước mắt hồ ly quá xấu hổ rồi. Có chuyện gì
thì phiền nói ra đi, ánh mắt của bà làm ta ngứa ngáy muốn nổi da gà.”
Bạch thư ký mất hứng nói: “Có thể đừng tỏ ra xa cách như vậy được không!?
Đến, gọi một tiếng Tiểu Bạch như trước nào!? Người ta vẫn còn rất trẻ
đấy, ngài có thể trực tiếp gọi chị.”
Một trong những sinh vật cổ
lão nhất Lục Đạo nói như vậy. King của Trường Sinh Đảo không biết nên
dùng từ gì để miêu tả cảnh giới trắng trợn này, hơn là khục khục ho mấy
tiếng: “Vẫn nên là… nói chính sự đi.”
“Gì cơ!?” King nói với vẻ mặt cổ quái. Từ khi hắn tới Trường Sinh Đảo, Bạch Cửu Vĩ vẫn luôn ở đó. Giống như Stellar đã từng nói, khi cô ta mở mắt
ra, nhận thức thế giới, nhận thức Trường Sinh Đảo, liền đã nhận thức
Bạch Cửu Vĩ. Tuy thái độ lồi lõm không mấy tỏ ra thật lòng, nhưng Tiểu
Bạch thư ký này vẫn luôn ở sau lưng bọn họ, âm thầm làm rất nhiều
chuyện. Thậm chí còn khiến cho Trường Sinh Đảo dưới sự cứng ngắc của
King và sự cường thế của Stellar có chút mềm mại, giống như một mái nhà.
Không ai biết Bạch Cửu Vĩ đến từ đâu, tại sao vẫn luôn ở lại Trường Sinh Đảo, dù sao tòa miếu nhỏ này khó mà giữ chân được một vị đại năng cảnh giới
không thấy điểm cuối như thế. Nhưng tất cả đều có cảm giác Bạch Cửu Vĩ
vốn dĩ vẫn luôn ở lại đây, hiện tại và về sau sẽ vĩnh viễn như thế.
Bây giờ người lại muốn đi!?
Ánh mắt thoáng trùng xuống, King hạ giọng hỏi:
“Vì sao!?”
“Nguyên bản trong những hoạch định tương lai của ngài,vốn không có chỗ nào cần
đến ta lên sàn diễn đúng không!?” Bạch thư ký cười đáp.
“Đúng
vậy.” King không phủ nhận. Không chỉ là Tiểu Bạch, bất kể là Stellar,
Shaorin, Ren, hay Linh, hoặc thậm chí là Hans cũng đều không cần thiết
cho trận chiến này.
Từ rất lâu hắn đã chôn đủ loại ám chiêu trên
Tiên Giới, cho dù toàn bộ nhân loại và liên quân thất bại cũng không sao cả. Trong vòng mười năm, tiên giới chiến cũng sẽ kết thúc. Thậm chí cho dù cả hắn có biến mất, chỉ cần đến thời điểm thích hợp, những quả bom
chôn sẵn vẫn sẽ nổ tung khi hết giờ. Tiên giới chiến dưới sự thúc đẩy
của phần đông nhân loại, thực ra cũng chỉ là một cái màn che đậy qua
quýt mà thôi. Không chỉ chính tiên nhân cao tầng không xem trọng nó,
chính hắn cũng như vậy.
Thành sự cũng tốt, mà bại sự, cũng không sao cả.
Những chuyện này, từng nói với Stellar, nhưng người sau không tin, hoặc không muốn tồn tại cảm của mình bị lau đi dễ dàng như thế. Đối với chiến
tranh Tiên giới, cô ta vẫn luôn tích cực làm việc, thậm chí đích thân
chiến đấu với Phi Kiếm đến chút nữa là mất mạng. Nay nói lại với Tiểu
Bạch, thì hoàn toàn đạt được tín nhiệm vô điều kiện.
Có lẽ giống
như nhiều năm trước bức hắn phải lộ mặt trong mạng thực tế ảo Thế Giới
Thứ Hai, Tiểu Bạch mới là người hiểu rõ hắn nhất Trường Sinh Đảo. Dù sao tất cả bọn họ đều là do người phụ nữ này trông nom mà lớn lên.
“Vậy thì tồn tại của ta ở đây cũng đâu có nghĩa lý gì, thậm chí có thể kéo chậm bước chân của ngài nha.”
King lắc đầu đáp:
“Không quan hệ, nếu như trở về Trường Sinh Đảo không thấy được những người nên ở đây, thế giới này với ta đã không còn chút kết dính nào, rất khó
tưởng tượng không bị ràng buộc, nhân cách kia của ta sẽ làm ra những
chuyện hay ho gì đến Lục Đạo đấy.”
“Đúng vậy, nhưng đó là nhân cách kia nha, hiện tại, không phải có ngài rồi sao!?”
Lời này làm King thoáng sửng sốt, hóa ra là như vậy. Mình… đã không cần phải có ai trông nom nữa rồi sao!?
Một phút trầm mặc.
“Có chuyện nhất định phải làm sao!?” King ngẩng đầu hỏi.
“Ở một sơn cốc nhỏ, có trồng một cái đồng hoa, dường như vừa bị tàn phá một chút. Ta muốn về xem xem.”
Đáp án mơ hồ đến chẳng biết được thật giả, King cũng chẳng muốn suy nghĩ
nhiều, nói ra lý do, tức là đối phương đã thực sự muốn đi. Hắn cũng
chẳng giữ được, chỉ có thể nở nụ cười mà tiễn biệt thôi:
“Đồng hoa, nói đến… cái đồng hoa màu tím trải quanh căn cứ này, không phải là do chị Tiểu Bạch đây dạy Shaorin làm chứ!?”
“Đúng vậy!? Đẹp không!? Sâm la vạn tượng, rất thú vị đúng không!?”
Nếu như trước đây, King sẽ nói thẳng rằng, hắn chẳng có cảm giác gì.
Thế nhưng hiện tại:
“Rất đẹp. Ta rất thích.”
Hắn gật đầu, vẻ mặt chân thành đáp.
Tiểu Bạch thư ký mỉm cười, không có vẻ vũ mị quyến rũ như trước, chỉ còn lại sự thản nhiên chân thành:
“Nguyện cuộc sống của ngài, mãi mãi tươi đẹp như vậy.”
“Chúng ta có thể gặp lại không!?” Chân mày của King thoáng nhíu lại, đột nhiên hỏi.
Thời gian của hắn chỉ còn rất ngắn, mười năm Tiên Giới chiến, đã gần trôi
qua quá nửa. Đối với những sinh mạng tồn tại dài đằng đẵng không biết
bao nhiêu năm như Bạch Cửu Vỹ, một cái nháy mắt của đối phương liền bằng một đời của ngươi. Trong những năm tháng ít ỏi còn sót lại, muốn có thể hội kiến, chỉ sợ rất khó.
“Khi ngài cần đến ta, thân già này vẫn rất vui vẻ được vì ngài hiệu lực.”
“Không nói rằng mình trẻ trung có thể làm chị của ta nữa sao!?” King cười đáp, chân mày của hắn thoáng giãn ra một chút.
“Chỉ cần ngài học được cách nhờ cậy đến những người bên cạnh, ta có thể là bất cứ thứ gì của ngài.”
Nháy máy, để lại một nụ cười vũ mị quyến rũ quen thuộc, Bạch thư ký dần dần biến mất trong tầm mắt của hắn.
Căn phòng đột nhiên trống trải đi rất nhiều, thiếu niên nặng nề nhướng ánh mắt, ngẩng đầu lên trời thở dài.
Sau một hồi trầm ngâm nghĩ nghĩ, hắn ra lệnh:
“Hans, chuyển lời, gọi Shaorin đến đây một chút, tôi có việc muốn nhờ.”
Vách tường vang lên tiếng ngạc nhiên:
“Không phải chứ!? Nhanh như vậy đã học nhờ vả rồi!? Mà cậu muốn làm gì!? Tôi có dự cảm không tốt.”
King cười nhạt, chẳng thèm giấu diếm gì hắn, đáp:
“Gọi người đi dỡ cái phòng thí nghiệm của cậu và Lilith.”
Lúc này Hans thật sự giật mình, nếu như thân thể số liệu có thể đổ mồ hôi lạnh, hắn hẳn là đã ướt sũng.