Bỗng nhiên tỉnh giấc, gió mát thổi trên làn da, Bạch Ly mơ màng mở mắt ra. Trăng sao sáng tỏ, giờ phút này vầng trăng kia giống như treo trên đỉnh đầu, nhìn nhìn,
ánh mắt nàng híp lại, chóp mũi lành lạnh, đôi môi cũng có chút khô,
dùng đầu lưỡi liếm liếm, mơ hồ cảm thấy môi có vết nứt. Nàng thử điều
động một chút chân khí, vẫn trống rỗng như cũ, hẳn là ngày mai có thể
khôi phục lại.
Nằm ở trên giường, hai tay Mộc Bạch Ly
tựa vào sau gáy, “Nước, nước a. . . . . .” Trong lòng không ngừng lẩm
nhẩm, nước, nước a, trong túi Càn Khôn cũng không có nước chuẩn bị
sẵn, Mộc Bạch Ly lại không muốn nhúc nhích, nhưng cũng không dám sai sư phụ đưa tới đây nha, rối rắm quá, rất là rối rắm. . . . . .
Một người ở trên giường lăn qua lộn lại, nghĩ đến nhiều quá, lỗ tai liền
nghe thấy tiếng nước chảy. Thác nước rất nhỏ, hơi nước tỏa ra bốn phía,
tạo thành một màn sương mù màu trắng dày đặc, thỉnh thoảng mới có vài
giọt nước ngưng kết rơi trên đá, phát ra tiếng vang tí tách.
Giờ phút này nước vẫn chảy, vểnh tai cẩn thận nghe, là thanh âm ào ào kéo
dài. Mộc Bạch Ly lại càng hiếu kỳ, lập tức đem sự lười biếng của mình áp chế xuống, hơn nữa nhanh chóng biến thành hành động. Chỉ thấy nàng rón
ra rón rén, đi như mèo, lén đi thẳng tới chỗ đó. Kỳ thật ngay từ ban đầu nàng cũng đã có ý định làm trộm rồi, nếu sư phụ đang tắm, à ừm,
chính là y phục sẽ để trên bờ nha, vì ngày hôm qua bị trêu đùa nhiều
lần, nếu có thể trộm y phục trên bờ của sư phụ thì…, trong đầu hiện ra
bộ dạng sư phụ tức giận hổn hển, cặp mắt nàng tự nhiên sáng lên, suy
nghĩ thôi cũng thấy thật là sung sướng.
Mộc Bạch Ly lần
mò đi đến bên cạnh hồ nước, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên cầm vài nhánh
cây sum xuê lá che trước mặt, xuyên thấu qua tầng tầng kẽ lá, nương
nhờ ánh trăng, mặc dù tầm nhìn mông lung, nhưng vẫn thấy rõ đường cong!
A, a, a! Nàng tưởng rằng sư phụ sẽ ngâm mình ở trong nước chỉ lộ đầu ra,
tại sao lại biến thành cái bộ dáng này. Hít một hơi khí lạnh, một tay
cầm nhánh cây, còn một tay khác gắt gao che mắt, nhưng cũng chỉ trong
chốc lát, sau đó ngón tay đóng chặt chậm rãi mở ra, lộ ra gần một nửa
con mắt.
Ánh trăng trắng bạc chiếu trên mặt nước, mang
theo những đốm trắng nho nhỏ, hơn nữa ánh trăng còn chiếu trên người sư phụ, khiến cho quanh thân như bao phủ bởi một tầng ánh trăng ôn nhuận
nhu hòa như ngọc, lại có vẻ hết sức mông lung giống như thần tiên trên
mặt nước.
Mặc dù chỉ là tấm lưng trần, nhưng cũng khiến
cho Mộc Bạch Ly đỏ mặt. Tóc đen ướt nhẹp dính trên lưng, nhưng không
cách nào hoàn toàn che đậy kín đường cong tuyệt đẹp đó. Tóc đen làm tăng lên phần da thịt trắng nõn, càng lộ vẻ óng ánh như ngọc, hiện lên một
tầng ánh sáng khiến Bạch Ly có chút hoa mắt. Tim của nàng đột nhiên liền bịch bịch bịch kịch liệt đập mạnh, giống như sấm nổ. Nhắm mắt lại,
chính là bức tranh óng ánh như ngọc cùng tóc dài đen nhánh, làm thế nào
cũng không xóa đi được, mặt nàng đỏ hồng giống như tôm luộc. Nàng, nàng, không ngờ lại đi nhìn lén thân thể nam tử, hơn nữa, nam tử này lại là
sư phụ mình!
Thật không đúng mực. Này, đây thật ra là
mộng, đúng, là mộng, chẳng qua là tại sao cái mũi lại ươn ướt? Hít hít, lại dùng tay sờ một chút, tay chạm vào cảm thấy ấm áp. Nàng, Mộc Bạch
Ly, vậy mà lại bị chảy máu mũi, bởi vì nhìn lén lưng trần của sư phụ mà
bị chảy máu mũi! Mặc dù chưa trải qua chuyện đời, nhưng những năm ở
trong núi tiểu thuyết nàng đọc cũng không phải là ít, cũng biết một chút chuyện tình cảm xưa đáng thương như vậy. Ví dụ như có chuyện xưa kể về
một người gặp được một vị tiên nữ, trong nháy mắt máu mũi chảy giàn
giụa, cho nên nàng cũng hiểu ít nhiều đó là do nguyên nhân gì, chỉ là,
chỉ là, thật sự là khó có thể chấp nhận được a. . . . . .
Quên đi, không quan tâm, chỉ là cái lưng mà thôi, việc chính vẫn phải làm,
khi nàng đã hạ quyết tâm đang muốn mở mắt, rồi lại cố gắng nhẫn nại
nhưng, không còn dũng khí nữa, có lẽ nên trở về tiếp tục ngủ. Lúc mở
mắt, chuẩn bị lặng yên không một tiếng động lui về dọc theo đường cũ,
lại một lần nữa sững sờ, nhánh cây trong tay cũng vô thức rơi xuống mặt
đất, phát ra tiếng động loạt xoạt!
“Ai?” May là Thanh
Phạm phản ứng nhanh nhẹn, dùng chân đánh mặt nước, trong nháy mắt nổi
lên một tấm rèm nước cao một trượng che lấy hắn. Ngay sau đó với tay ra
xa, quần áo đã được mặc trên người.
Thật ra tiếng động
vừa rồi căn bản không cần hỏi, chờ hắn phản ứng kịp cũng đã biết đó là
ai, cũng chỉ có Bạch Ly mới có thể đến gần hắn khiến cho hắn không hề
chú ý như vậy. Bởi vì chính mình đã quen với sự có mặt của nàng, cho nên mới không sinh ra cảnh giác, nhất thời mới tắm cho thỏa thích, cũng
không hề biết nàng đi tới. Chỉ là, không biết nha đầu kia nhìn thấy được cái gì? Bỗng nhiên khóe miệng liền nở nụ cười, trong ôn nhuận xuất trần mang theo chút mị hoặc, giống như trong tiên khí lại pha thêm một chút yêu dã.
Ánh mắt Thanh Phạm đảo qua, chỉ nhìn thấy nha
đầu Bạch Ly này đang ngây ngốc đứng trong bụi cây nhỏ, hắn cảm thấy
buồn cười, rồi lại cố ý nhíu lông mày, từ mặt nước bắt đầu di chuyển,
mũi chân hạ xuống, điểm chút gợn sóng, cứ như vậy mà rung động, nhộn
nhạo, thẳng tiến trong lòng.
“Bạch Ly, ngươi. . . . . .” Cả người cúi xuống, Thanh Phạm cười như một đứa trẻ còn mang theo vài
phần giảo hoạt, cố ý trêu cợt dừng lại một chút, mang theo thanh âm mê
hoặc, “Bạch Ly, ngươi bơi đêm ư? Tại sao lại ở chỗ này? Hoặc là. . . . . .” Thanh âm đột nhiên đề cao một chút, “Hoặc là, ngươi đang đi ngoài?”
(èo, a Phạm bỉ thế =)) )
Thanh Phạm nghiêm trang tiếp tục hỏi, “Bạch Ly, ngươi không nên, không hề phù hợp, cái đó. . . . . .”
“Cái gì?” Mộc Bạch Ly mới từ trong rung động khôi phục lại như cũ, lúc lấy
lại tinh thần đã phát hiện sư phụ đứng trước mặt từ bao giờ, đang luyên
thuyên nói một tràng dài không bờ bến, “Có ý gì?” Thấy gương mặt phóng
đại của sư phụ càng ngày càng gần, nàng lại sung huyết, thân thể lui về
phía sau một cái, chỉ cảm thấy miệng lưỡi đắng khô, khí huyết dâng trào, lỗ mũi dường như lại ươn ướt.
Chỉ thấy đôi mắt của sư
phụ chớp chớp, ánh mắt dưới ánh trăng tỏa sáng, nàng cảm giác tim của
mình như nhảy lên đến cổ họng, chỉ đành phải hô to một tiếng, “Ta thật
sự là không nhìn thấy gì hết!” Nói xong lấy tay che mắt, đầu còn không
ngừng lắc lắc, “Sư phụ, thật sự cái gì ta cũng không thấy!”
Đúng vậy, mặc dù người đột nhiên từ trong nước đứng lên, nhưng lúc ấy ta
cũng sửng sốt, chỉ thấy một mảnh trắng lóa, thật sự là cái gì cũng không thấy, trong lòng nàng kêu gào, không nhìn thấy, không nhìn thấy!
Xì, chỉ nghe thấy sư phụ khẽ cười, sau đó tay của mình bị kéo ra, trên trán liền bị bắn nhẹ một cái, sau đó thấy sư phụ đứng thẳng người, cười đến
ranh mãnh, “Ừ, thật sự tiểu Bạch Ly cái gì cũng không nhìn thấy!”
Tảng đá trong nội tâm của Mộc Bạch Ly vừa mới rơi xuống đất, liền nghe thấy hắn chuyển đề tài, “Chỉ là . . . . .”
“Sao vậy, sao vậy?” Mộc Bạch Ly giả ngốc, mặc kệ thế nào, đánh chết cũng
không thừa nhận, lập tức giả bộ nhu thuận, ánh mắt còn phát sáng, hai má nâng lên, lộ ra màu hồng nhạt.
“Chỉ là nha, Bạch Ly, máu mũi vẫn còn đang chảy đó!”
Hai dòng máu đỏ thẫm, nếu như không phải Bạch Ly đang ngẩng đầu lên thì máu đã sớm chảy vào trong miệng đi, “Hai cái tay giơ lên!”
“Tại sao?”
“Lập tức máu sẽ không chảy!”
“Thật không?” Mộc Bạch Ly mặc dù có chút hoài nghi lại vẫn làm theo lời sư
phụ, giơ hai tay lên thật cao, đầu cũng ngước nhìn bầu trời, “Sư phụ,
phải giơ bao lâu?”
Thanh Phạm không biết lấy vải từ nơi
nào nhét vào mũi Mộc Bạch Ly, nhìn bộ dáng của nàng lại bắt đầu mỉm
cười, “Bao giờ ngừng chảy thì không giơ nữa!”
“A!” Mắt thấy sư phụ nhẹ nhàng lướt đi, Mộc Bạch Ly duy trì cái tư thế cứng ngắc này.
Đứng một canh giờ, cuối cùng chờ đến lúc máu ngừng chảy, cử động cổ tay cứng ngắc một cái, tay mỏi đến nỗi giống như không phải là của mình. Bỗng
nhiên trong đầu hiện ra vệt sáng, như nghĩ đến cái gì, nàng nhất thời
nổi trận lôi đình, “Sư phụ, không phải là có Chỉ Huyết đan sao?”
(là thuốc cầm máu)
Kêu xong thật muốn khóc, nhưng làm gì còn nước mắt a…