“Ăn có no không?”
Thanh Phạm cười híp mắt nhìn Bạch Ly, nhìn nàng vừa ăn vừa trả lời,
chẳng qua là thanh âm mơ hồ, còn mang theo chút oán khí, “Ô, còn, còn
chưa no bụng, một chút cũng không no! Cháo dưa muối, sao có thể ăn đủ
no!”
Cũng không biết Thanh Phạm lấy chiếc quạt ở đâu ra, gõ nhẹ hai cái lên đầu Bạch Ly, “Không sợ ăn thành tiểu heo mập à!” Mễ
Đa nghe thấy lập tức bất mãn phun lửa. Trước đó vài ngày Khổng Tước
Thanh Loan cùng Thanh Phạm kiên quyết mang theo một pháp bảo tránh lửa,
giờ phút này ngăn ở trước mặt Thanh Phạm, đầu chim ngẩng cao, hết sức
đắc ý, hận không thể đem cái đuôi cũng vểnh lên trời.
“Sư phụ!” Mộc Bạch Ly lại một lần nữa ăn hết sạch bát thứ ba, ngẩng đầu
nhìn Thanh Phạm với đôi mắt mong chờ, “Sư phụ, ta còn muốn. . . . . .”
“Không được!”
“Tại sao vậy! Không no bụng không no bụng!” Không có cách nào khác, làm nũng cũng không được, Mộc Bạch Ly chỉ có ăn vạ, hai cái chân trên mặt đất mò mẫm đá đạp lung tung, “Còn muốn nữa, muốn nữa, chưa no bụng chưa no
bụng!”
Lại thấy Thanh Phạm chìa hai tay ra, cười đến hết sức ranh mãnh, “Không còn bạc nữa, sư phụ không có thói quen mang bạc
nha!” Sau đó sờ soạng nửa ngày từ trong lồng ngực lấy ra mấy đồng tiền
đưa cho chủ quán, “Đi!” Đưa tay nhẹ nhàng lau hạt cơm dính trên mặt Mộc
Bạch Ly, đột nhiên liền sưng mặt lên, “Lời vi sư nói, ngươi không nghe
sao?”
Hắn kéo Bạch Ly mang khuôn mặt nhăn nhó, cũng mặc
kệ nàng nuốt nước miếng quay đầu lại nhìn móng heo đang được nấu, trực
tiếp kéo nàng cách thật xa quán ăn mới buông tay ra, xoay người lại nhìn Bạch Ly trề môi. Lập tức Thanh Phạm nghiêm trang từ trong tay áo lấy
ra một món đồ, lại cẩn thận che giấu, rồi lại khoa tay múa chân hai
cái, làm cho Bạch Ly mê mẩn không thôi.
Vừa đúng lúc đó, Thanh Phạm lấy gì đó trong tay treo lên cái môi đang chu ra của Mộc
Bạch Ly, nhìn thấy rất rõ ràng, khi nó rớt xuống, cũng may Bạch Ly nhanh tay lẹ mắt, lập tức tiếp được, “Ai nha, vòng ngọc của ta!”
Mộc Bạch Ly dùng tay áo cẩn thận lau chùi vòng tay xanh biếc kia, “Sư phụ, người cầm về giúp ta khi nào vậy?”
“Lúc ngươi đang ngủ!”
“Cảm ơn sư phụ! Chỉ là vừa rồi tại sao người ném loạn như vậy, nếu rơi xuống vỡ mất thì làm sao bây giờ?” Mộc Bạch Ly trong lúc mừng rỡ có một chút
bất mãn nhỏ nhỏ, lại thấy sư phụ nhà mình rất nghiêm chỉnh khom xuống,
dùng ngón tay ấn hai cái xuống môi nàng, “Ngươi xem chỗ này cong như
vậy, nhất định có thể treo lên nha!”
Dã man, sư phụ à,
người muốn đùa giỡn cũng không sao, nhưng nguời không nên nghiêm chỉnh
như vậy, được không ? Cái trán Mộc Bạch Ly đã rỉ ra vài giọt mồ hôi
lạnh, bất đắc dĩ lắc đầu, mắt lại liếc thấy khóe miệng sư phụ ẩn
nhẫn nụ cười đáng đánh đòn, lại bị trêu đùa rồi, Mộc Bạch Ly rốt cuộc
cũng hiểu, thói quen là tốt rồi!
“Sư phụ. Vậy buổi tối
chúng ta ở chỗ nào?” Rõ ràng sư phụ nhà mình không có tiền, khó trách
ban đầu cũng không chuẩn bị ít bạc cho mình. Vì vậy Mộc Bạch Ly rất lo
lắng hỏi, chẳng lẽ lại phải ngủ ngoài trời. Như vậy mấy ngày rồi, nàng
rất tưởng nhớ đến chiếc giường ấm áp nha, ô. . . . . . Nhưng không còn
cách nào khác, vẫn phải ngủ ngoài trời!
“Khách điếm !” Thanh Phạm thuận miệng đáp.
“Nhưng không phải chúng ta không có tiền sao?”
“Khụ!” Thanh Phạm đột nhiên bị sặc. Ho khan mãnh liệt, trên mặt không có vẻ gì là biến đổi thành lúc đỏ lúc trắng, nhìn đến ánh mắt chân thành tha
thiết của Bạch Ly, lời nói đến khóe miệng lại nuốt vào, vốn là muốn nói : Sư phụ không mang theo bạc, nhưng sư phụ mang vàng nha, suy nghĩ một
chút lại đổi thành, “Đúng nha, thiếu chút nữa quên mất, lúc trước trên
đường tới đây ta phát hiện có một dòng suối nhỏ, buổi tối chúng ta ngủ ở chỗ đó đi!”
“Ồ!”
Đi theo sư phụ đến nơi mà hắn nói, Bạch Ly không khỏi choáng váng, nơi này, chẳng lẽ là hậu
hoa viên của một gia đình nào đó? Dòng suối tụ thành thác nước nho nhỏ như dòng tơ mịn, rót thành một hồ nước xanh. Mà dọc theo hồ nước là
những đóa sen rải rác, lá sen xanh xanh, những bọt nước trong suốt từ nụ hoa rơi xuống nước, có vẻ tươi mới ướt át, bờ hồ liễu rủ lất phất. Nếu
không phải ở nơi giữa núi rừng này, Mộc Bạch Ly nhất định cho rằng đây
là vườn hoa của gia đình phú quý nào rồi. Sư phụ a, sao lại có thể phát
hiện ra nơi có phong cảnh xinh đẹp như vậy chứ?
“Tiểu tượng đất!”
“Dạ? Gọi ta?
Lúc phản ứng kịp, Mộc Bạch Ly đã bị ôm lấy, chỉ nhìn thấy sư phụ nhà mình
mỉm cười, thân thể mình liền bay ra xa, rơi vào trong hồ nước, từng mảng bọt nước lớn văng lên, bởi vì chưa kịp chuẩn bị đã bị quăng xuống nên
nàng bị sặc vài ngụm nước. Khi trồi lên mặt nước, hận đến nhe răng, “Sư
phụ, người…!”
“Nhanh tắm rửa đi, sư phụ chuẩn bị giường
chiếu cho ngươi!” Nói xong Thanh Phạm đem cây quạt xoạt một tiếng mở ra, che kín trước mặt mình, rồi lại ở trong nháy mắt đem quạt kéo xuống chỉ lộ ra đôi mắt, ánh mắt hơi có chút hẹp dài giờ phút này thật nhanh
chớp chớp hai cái, nhìn bộ dạng Mộc Bạch Ly tức giận, đôi môi phía sau
cây quạt nhẹ nhàng nhếch lên.
“Sư phụ, không phải là
người chuẩn bị giường chiếu cho ta sao?” Hai tay Mộc Bạch Ly đánh mặt
nước, bọt nước cũng văng lên trên mặt đất, làm cho Khổng Tước cách đó
không xa thét chói tai, Thanh Phạm nghe vậy xoay người rời đi, chỉ còn
thấy một bóng lưng vội vàng trước mặt Bạch Ly.
Mộc Bạch
Ly tắm rửa xong, Mễ Đa mang tới một bộ quần áo, hẳn là do sư phụ chuẩn
bị, nàng thay xong sau đó liền theo Mễ Đa đến chỗ sư phụ. Lúc vừa mới
tới, mắt nàng choáng váng, dưới tàng cây liễu, hiện ra một chiếc giường
nhỏ màu hồng tinh xảo, mà sư phụ nhà mình nằm nghiêng ở trên giường, nửa hí mắt, tóc dài cứ lười biếng tùy ý xõa ra, vài lọn tóc đen không an
phận theo chiếc quạt tung bay, thanh thản lại có ý cảnh. Mộc Bạch Ly há
to miệng, “Sư phụ, giường người kiếm ở đâu ra vậy?”
Lại
thấy Thanh Phạm tùy ý xùy một tiếng, mắt cũng không nâng lên, “Lúc sư
phụ ngươi xuống núi rèn luyện, luôn có lúc phải ngủ ngoài trời, tại sao
có thể không có giường! Cái này là pháp bảo thiết yếu, năm đó là pháp
bảo đầu tiên mà sư phụ tự mình luyện chế a!” Vẻ mặt kia, giọng nói kia, giống như để một cái giường trong túi Càn Khôn là chuyện hợp tình hợp
lý cỡ nào.
“Này, này, cái này. . . . . .” Mộc Bạch Ly
nhất thời cứng họng, chỉ cảm thấy trán nổi lên vài sợi hắc tuyến, nhưng
hết lần này tới lần khác vẫn không phản bác được. Đúng vậy, sư phụ là
người thích sạch sẽ như vậy, còn có còn có, còn rất tự kỷ, mang một
chiếc giường lớn cũng không phải là rất kỳ quái nha. Chỉ là, chỉ là, tại sao từ đầu tới cuối lại là màu hồng chứ? Đây không phải là rất quái dị
sao?
“Giường này trước kia là màu lam nhạt !” Trong nháy mắt Thanh Phạm từ trên giường di chuyển đến trước mặt Mộc Bạch Ly, lại
dùng cây quạt gõ gõ nàng, “Nhưng mà ta cố ý đổi vì ngươi!”
Mộc Bạch Ly hoàn toàn không thể nói gì, càng kỳ quái hơn chính là Thanh
Phạm mặc kệ đồ đệ của mình giờ phút này trên mặt chuyển thành màu xanh,
cái trán đổ mồ hôi lạnh, còn rất nghiêm chỉnh nói, “Nếu không, pháp bảo
yêu quý nhất của sư phu, tặng cho ngươi đi! Ngươi nhất định phải đối xử
với nó thật tốt!”
Thanh Phạm liên tục cường điều mấy
lần, “Bạch Ly, pháp bảo yêu quý nhất của sư phụ, ngươi nhất định phải
giữ gìn cẩn thận đấy . . . . .”
“Này!” Một cây quạt ở
trước mặt Mộc Bạch Ly quơ quơ, Mộc Bạch Ly đang ngây ngốc đứng ở đó hơi giật mình rốt cục lấy lại tinh thần, nhìn thấy sư phụ cười đến hả hê,
nước mắt của nàng, lại được gột sạch lần nữa!
Chỉ là, bị sư phụ trêu đùa, những ký ức khổ sở kia, cũng không còn có thời gian để mà suy nghĩ đến nữa. Mộc Bạch Ly nằm chết dí trên pháp bảo màu hồng,
lông mày khóe mắt đều có ý cười nhàn nhạt, thật ấm áp, thật ấm áp. . . . . .
Nhắm mắt lại, không cách nào khắc chế được cơn buồn ngủ, ý thức dần dần mơ hồ, là ai ở bên tai nhẹ nhàng nói, ngươi đâu
phải chỉ có một mình. . . . . .