Thú bí quyết, nếu như học Ngự Thú Quyết không phải có thể liên lạc với Tề
Lăng sao? Hơn nữa chỉ cần thông thạo hiểu rõ khẩu quyết, căn bản không
cần bao nhiêu chân khí. Mộc Bạch ly nghĩ một chút, trong túi Càn Khôn có thẻ tre, bên trong nhất định sẽ ghi lại Ngự Thú Quyết, nhưng làm thế
nào để lừa bọn họ lấy thẻ tre ra nhìn? Chủ yếu nhất chính là con rắn
trên tay luôn giám thị nhất cử nhất động của mình. Mộc Bạch Ly có chút
khổ não, trong chốc lát cũng không nghĩ ra biện pháp, hận không thể ăn
tươi nuốt sống Hồng Duệ. Đúng lúc này, lại nghe đến một tiếng thét kinh
hãi của Bảo Sinh, "Ai nha, con diều màu hồng, chẳng lẽ là thư tình!"
Con diều màu hồng? Sư phụ! Mộc Bạch Ly lập tức đứng lên đưa tay bắt nhưng
chỉ là khoảng không trống rỗng, một vệt sáng hồng thoáng qua, con diều
lập tức bị thiêu đốt. Mộc Bạch Ly cuống quít muốn cứu con diều nhưng
chỉ còn là tro bụi, đang muốn hỏi đến tột cùng là vì sao, thanh âm Bảo
Sinh lại vang lên, "Sư phụ, tại sao ngươi có thể đốt thư tình đi, ngươi
làm như vậy thật không tốt. Ta cũng chưa được xem!" Bảo Sinh bĩu môi,
gương mặt không hài lòng.
Trích Tinh không quay đầu lại, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, "Cũng không phải là thư của ngươi!"
"Không phải của ta, ta cũng có thể nhìn!" Bảo Sinh liếc bóng lưng Trích Tinh
cố gắng bĩu môi, "Lần sau không cho phép đốt nữa, có được hay không? Sư. . . . . . Phụ. . . . . ." Thanh âm thay đổi đột ngột, đơn giản làm cho
bóng lưng Trích Tinh run lên.
"Sư phụ, thư của sư
phụ!" Mộc Bạch Ly nắm tro bụi màu đen trong tay, ngón tay dùng sức, tro
bụi liền từ giữa kẽ tay bay đi, trong lòng cực kỳ chua xót, sư phụ,
người có biết Bạch Ly bị bắt hay không, sư phụ, Bạch Ly rất nhớ người. . . . . .
Mộc Tú Phong ở Thiệu Hoa Sơn, trong núi
nước chảy róc rách, tiếng đàn du dương quanh quẩn, chậm rãi và ấm áp,
tràn đầy vui sướng ngọt ngào cùng tư niệm mịt mờ. Mễ Đa nhàm chán nằm
bên chân Thanh Phạm, vô luận làm cái gì cũng đề không thể hăng hái nổi,
lỗ tai rũ xuống, uể oải yếu ớt hừ hừ hai tiếng, cái đuôi heo vung vung,
cả thân mình cũng gầy một vòng, "Hừ hừ, hừ hừ. . . . . ." Mễ Đa lười
biếng hừ hừ, hôm nay, ngay cả hợp âm cũng bị mất hứng thú a!
"Ba!" Tiếng đàn dừng lại, sao vậy? Lỗ tai heo lập tức dựng lên, một đôi mắt
nhìn về hướng người gảy đàn, sao vậy? Nhìn thấy bộ dạng Thanh Phạm sư
phụ, Mễ Đa có dự cảm xấu. Chẳng lẽ là nhóm Bạch Ly xảy ra chuyện? Hừ hừ. Hừ hừ, Mễ Đa hô to, ta muốn xuống núi!
"Con diều
lại bị đốt?" Thanh Phạm tự lẩm bẩm, "Bạch Ly đã xảy ra chuyện?" Nụ cười
ôn hòa trước sau như một giờ phút này thoạt nhìn có vẻ hết sức ngưng
trọng, lông mày cũng nhăn lại, hơi suy nghĩ một chút, lên xuống mấy cái
thân hình liền biến mất không thấy bóng dáng, Mễ Đa cuống quít đuổi
theo. Con heo bốn chân cũng chạy thật nhanh, thật giống như bay.
"Hướng Bằng!" Giờ phút này Hướng Bằng đang luyện kiếm. Cánh hoa đào bay xuống, kết quả không cẩn thận liền chém vào cành lá rơi rụng, đột nhiên nghe
được Thanh thanh âm của sư phụ động tác trên tay lập tức dừng lại. Nguy rồi, có phải muốn phạt mình hay không, hắn nơm nớp lo sợ quay đầu lại,
thấy rõ sắc mặt sư phụ, hắn càng thêm hoảng hốt. Tại sao sư phụ lại có
dáng vẻ như vậy. Nguy rồi nguy rồi, lần này chết chắc, hắn nhỏ giọng
đáp, "Sư phụ!"
Chỉ thấy Thanh Phạm nhàn nhạt gật
đầu, "Vi sư lập tức muốn xuống núi một chuyến, tu luyện thật tốt, chuyện nơi đây giao do ngươi xử lý! Nếu như có ai hỏi, trực tiếp nói ta xuống
núi rồi, biết chưa!"
"A, sư phụ, yêm biết rồi!" Chỉ
cần không phải xử phạt mình thì cái gì cũng nói, Hướng Bằng vừa định
nhếch môi cười một cái lại thấy vẻ mặt nhẫn nại của Thanh Phạm, đã xảy
ra chuyện gì? Chẳng lẽ là sư muội đã xảy ra chuyện? Suy nghĩ một chút
hắn ngẩng đầu lên muốn hỏi cho rõ, lại phát hiện đã sớm không thấy bóng
dáng sư phụ đâu. Hướng Bằng lại lắc đầu một cái, cầm thanh kiếm, tiện
tay đem phi kiếm ném ra ngoài, đinh một tiếng cắm trên thân cây, kiếm
nhọn đâm vào cây khô, lại một trận mưa cánh hoa đào.
Trên ngọn núi chính của Thiệu Hoa Sơn, chưởng môn Trương Trọng đang muốn tùy ý ném thư trong tay, Mộc Bạch Ly bị bắt đi? Trong lòng có chút lơ đễnh, chờ chút, hắn mở thư nhìn lại, bị người Ma Tông bắt đi? Ma Tông? Bắt
ai không bắt lại bắt nó? Trương Trọng nhất thời nổi lên nghi ngờ, chẳng
lẽ có âm mưu gì?
Năm đó mẫu thân nàng khiến
phái Thiệu Hoa thảm hại như vậy, đến ngày nay vẫn chưa vựng dậy nổi,
Trương Trọng cau mày thầm nghĩ, Mộc Bạch Ly, không về được thì tốt, nếu
trở lại, cũng phải đề phòng cẩn thận! Về phần hai ái đồ của mình, ngàn
vạn lần không thể lỗ mãng làm việc. Trương Trọng lập tức viết thư hồi
âm, cẩn thận không thể hành động thiếu suy nghĩ, vi sư tự có an bài. Sau khi gửi thư, Trương Trọng liền đem chuyện Mộc Bạch Ly bị bắt ném ra
đằng sau, không báo cho bất cứ ai.
Bên này Tề Lăng
và Sênh Ca chờ thư hồi âm tới, "Sư phụ nói thế nào?" Giờ phút này Tề
Lăng đang ngồi xếp bằng tụ khí, thấy con diều bay tới liền hỏi.
"Sư phụ bảo chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ, nói rằng người tự
có an bài!" Sênh Ca đọc nội dung trong thư, rụt dè quan sát sắc mặt Tề
Lăng. Trong thư sư phụ nói là tự có an bài nhưng không có bất kỳ hành
động gì, ngay cả phái một đệ tử xuống núi cũng không có, vẫn chỉ có con
diều truyền tin, xem ra người cũng không quan tâm, không biết sư huynh
sẽ phản ứng như thế nào.
Tề Lăng chỉ thản nhiên đáp
một tiếng, cũng không trả lời, trên mặt không có bất kỳ biểu hiện gì,
lạnh lùng giống như khối băng cứng, tiếp tục ngồi ở đó tụ khí giống như
đã đoán được từ trước.
"Vậy làm sao bây giờ?" Lời
nói mới ra khỏi miệng, Sênh Ca có chút hối hận, bây giờ bọn hắn có thể
làm gì? Thân thể mình suy yếu không nói, ngay cả tình trạng của sư huynh xem ra cũng không thể chịu nổi, chỉ bằng hai người họ, có thể cứu Bạch
Ly từ trong tay Ma Tông sao? Hy vọng mong manh như vậy a!
Một lúc lâu sau, Tề Lăng mới từ trạng thái tĩnh tọa ra ngoài, nhìn sắc mặt
hồng nhuận hơn, Sênh Ca âm thầm ngạc nhiên, không ngờ huynh ấy có thể
khôi phục nhanh như vậy. Đang lúc ngẩn người liền nghe thấy thanh âm
lạnh lùng của Tề Lăng vang lên, "Ta đi trước!" Chỉ thấy hắn bế Viên Thịt đang ngủ, ném Huyền Mặc vẫn chưa khôi phục ý thức vào trong tay áo, đưa lưng về phía Sênh Ca, áo tung bay giống như tùy thời phá không mà đi.
"Sư huynh, huynh đi đâu vậy?"
"Tìm Bạch Ly!"
"Bạch Ly bị bắt đi ta cũng phải có trách nhiệm, ta đi với huynh!"
"Sẽ rất nguy hiểm!" Tề Lăng cũng không dừng lại, vẫn trả lời lạnh như băng.
Đúng vậy, sẽ rất nguy hiểm, nhưng ta sẽ không để cho sư huynh đi một mình,
Sênh Ca nhìn bóng lưng Tề Lăng sinh ra chút cảm khái, trong mắt hắn sư
huynh vẫn cao cao tại thượng giống như thần thánh, sư huynh đối với mọi
chuyện quanh mình đều vô cùng lạnh lùng, trong lòng cũng có lúc nhớ
thương một người a. Làm sao hắn có thể để cho người mình kinh nể sùng
bái nhất đi mạo hiểm một mình chứ.
"Sư
huynh!" Sau khi gọi một tiếng, Sênh Ca lặng lẽ đi theo phía sau Tề Lăng, thấy Tề Lăng nghiêng đầu liếc một cái, khóe miệng Sênh Ca nhẹ nhàng
cong lên, trên mặt tái nhợt có một tia đỏ ửng, "Sư huynh, ta cũng vậy,
không hy vọng Bạch Ly bị thương!" Sư huynh, ta cũng không hy vọng huynh
bị thương!