Bạch Ly đang buồn vì
thư của sư phụ, liền nghe thấy Bảo Sinh vui vẻ kêu lên, thư, lần này là
màu lam nhạt!" Bảo Sinh nhìn con diều từ phía xa càng bay càng gần,
cũng không quên rống lên với Trích Tinh, "Sư phụ, lần này không được đốt nữa!"
Con diều kia quả nhiên an toàn bay tới, Mộc
Bạch Ly cũng có chút kinh ngạc, yêu đồng Trích Tinh Ma Tông làm cho
người ta nghe tin đã sợ mất mật, thật không ngờ lại dung túng đồ đệ của mình?
Bảo Sinh tung người bay lên bắt lấy con diều
kia, con diều màu lam nhạt bắt đầu không ngừng giãy giụa, còn dùng miệng mổ tay Bảo Sinh, mặc dù không đau, cũng làm cho Bảo Sinh có chút tức
giận, "Này, cho cô!"
Bảo Sinh nổi giận đem
con diều đưa cho Bạch Ly, đang lúc nàng muốn nhận lấy trong nháy mắt
Bảo Sinh lại đem tay rụt trở về, "Hì hì, trước tiên là nói về quy định,
cô xem xong rồi đưa cho tôi xem nhé!" Nếu không phải người nhận mở thư
chữ sẽ biến mất thì nàng đã sớm không kềm chế được mở xem ngay rồi. Mộc
Bạch Ly nhìn ánh mắt rút gân của Bảo Sinh mới thản nhiên đáp ứng, "Ừ!"
Bỗng chốc dừng lại rồi nói, "Ánh mắt ngươi rút gân!" Bạch Ly lại cúi đầu đang muốn xem thư giống như cảm giác hoàn cảnh chung quanh có chút khác thường, không khí không đúng lắm, giương mắt vừa nhìn, đập vào mắt
chính là dáng vẻ Bảo Sinh cắn răng nghiến lợi, Mộc Bạch Ly có chút ngạc
nhiên, "Ngươi làm sao vậy?"
"Đồ đầu gỗ, tôi mà lại
là rút gân sao? Đó chính là mị nhãn, mị nhãn, cô chưa từng nghe qua sao, mị nhãn như tơ, chính là phải như vậy. . . . . ." Dứt lời, Bảo Sinh lại làm mẫu một lần, "Như thế nào? Tim có đập rộn lên hay không?"
Mộc Bạch Ly mờ mịt lắc đầu càng thêm chọc giận Bảo Sinh, "Quên đi, quên đi, hay là cô đọc thư trước đi!"
"Ừ!" Mộc Bạch Ly lại cúi đầu, đang muốn mở ra lại ngừng tay.
"Sao vậy?" Bảo Sinh nhìn trông mong, nha đầu chết tiệt kia thật biết cách làm cho người ta sốt ruột.
"Ta có thể viết thư hồi âm không?"
"Đương nhiên!" Bảo Sinh nhìn thấy Mộc Bạch Ly vui mừng, vừa cười hí mắt tiếp
tục nói, "Không được. . . . . ." Vốn tưởng rằng Mộc Bạch Ly sẽ rất bị
thương cúi đầu rũ xuống, trong hốc mắt tràn đầy nước mắt giống như nai
con bị thương, vậy mà nàng không nói một lời chỉ thản nhiên liếc mình
một cái. Sau đó lại cúi đầu, làm cho Bảo Sinh mất mặt, toàn thân đều
không thoải mái.
Mộc Bạch Ly cẩn thận từng li từng
tí cầm con diều trong tay, trước đó một con diều của sư phụ bị thiêu
hủy, trong lòng vẫn rất khó chịu rất không thoải mái, không biết sư phụ
viết những gì? Nắm con diều “may mắn” thật chặt, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve cánh diều, trong đôi mắt toát ra lưu luyến, "Mẫn Chi ca ca. . . . .
."
Tình cảnh này làm Bảo Sinh không nỡ quấy rầy. Mộc Bạch Ly lẳng lặng ngồi ở đó, trên khuôn mặt tuyệt mỹ lộ vẻ ưu thương,
rồi lại có vẻ điềm tĩnh và tràn đầy kiên cường, làm cho người ta không
nhịn được muốn tới gần an ủi. Cách một lúc lâu, nàng mới từ từ mở con
diều ra, "Bạch Ly, huynh muốn vượt qua. Nếu huynh còn không tìm được
linh thú của mình, phải chọn Mễ Đa của muội rồi. Cũng lâu rồi huynh
không gặp muội, muội có cao hơn không? Hiện tại huynh rất cao lớn. Đúng
rồi, muội nói cho huynh biết chỗ của muội và hành trình của mọi người
đi, huynh sẽ đến tìm muội, nhớ hồi âm nhanh nhé. Chờ tin tức của muội!"
Chữ viết trong thư không nhiều lắm, lại làm cho Bạch Ly rất cảm động, Mẫn
Chi ca ca vẫn là nhớ mình như vậy. Nhưng muội đang ở trong tay Ma Tông,
huynh có thể tìm được muội sao? Không được, sẽ rất nguy hiểm, aiz, Mộc
Bạch Ly nhẹ giọng thở dài, trong lòng rất không vui.
"Này, xem xong chưa?" Bảo Sinh thấy Mộc Bạch Ly vẫn nhìn chằm chằm một chỗ
trong thư, hẳn là xem xong rồi chứ, "Xem xong rồi cho tôi xem !" Nói
xong mắt mong đợi nhìn thư, gương mặt tò mò, "Thật ra thì cho tới bây
giờ tôi chưa từng nhận được con diều nào!" Thanh âm Bảo Sinh nho nhỏ, có mấy phần tiếc nuối.
"Này!" Mộc Bạch Ly đem thư đưa
tới, Bảo Sinh hăng hái bừng bừng vươn tay nhưng lại nắm vào khoảng
không, chỉ thấy Mộc Bạch Ly dùng tốc độ thật nhanh cất thư vào trong
ngực, còn lộ ra nụ cười cực kỳ đắc ý với Bảo Sinh làm cho Bảo Sinh méo
mặt.
"Cô, cô, cô. . . . . ." Giọng nói Bảo Sinh dồn
dập, đôi tay run rẩy dường như không ngừng run, " Cô, cô, cô. . . . . .
Cô cũng học được cách chọc ghẹo người!"
"Học cô đó
!" Mộc Bạch Ly tiếp lời thật nhanh càng làm cho Bảo Sinh giận sôi lên,
lại bị tiểu nha đầu bắt chước thật nhanh. Bảo Sinh rất im lặng, lập tức
hai tay chống nạnh, "Lấy ra cho tôi xem!" Một tiếng rống khí thế ngất
trời đến nỗi chim sa cá lặn, chim muông tứ tán. Trích Tinh nhìn cá trong nước nhanh chóng lặn xuống chạy trốn tứ phía, lại nhìn lưỡi câu lay
động, hết sức bất đắc dĩ lắc đầu một cái, thói quen, là tốt rồi.
Mộc Bạch Ly nhìn bộ dáng tức giận của Bảo sinh, vậy mà tâm tình lại thoải
mái rất nhiều, nhẹ nhàng cười một tiếng, "Không cho!" Nói xong xoay
người lại đưa lưng về phía Bảo Sinh.
Bảo Sinh tức
giận ào ào đi vòng đến trước mặt Mộc Bạch Ly, "Có cho hay không!" Vậy mà Mộc Bạch Ly lại vòng vo đi tới đi lui để nàng đứng ở nơi đó tức giận
tới mức giơ chân.
"Bạch Ly, cho tôi xem một cái nha, cho tới bây giờ tôi chưa từng được nhận thư, cô xem, không ai viết thư cho tôi, càng không có người viết thư cho sư phụ nữa!" Bảo Sinh lập tức đổi một vẻ mặt đáng thương, ôm cánh tay không ngừng lay động,
"Nhìn liếc qua cũng được!" Vẻ mặt chuyển đổi nhanh chóng, lập tức từ hồ
ly giảo hoạt biến thành tiểu bạch thỏ đáng thương, tốc độ nhanh đến nỗi
khiến cho Mộc Bạch Ly líu lưỡi không nói lên lời, đột nhiên cảm thấy
thật ra thì Bảo Sinh hết sức thú vị, nếu như nàng không phải là người Ma Tông, nếu như nàng không phải là đồ đệ Trích Tinh, có lẽ, các nàng có
thể trở thành bạn bè, chỉ tiếc, cho tới bây giờ chưa từng có nếu như. . . . . .
Đang trong lúc suy tư, "A!" Một cái tay đưa
tới trong ngực Mộc Bạch Ly, nàng cuống quít bảo vệ, nhìn chằm chằm Bảo
Sinh, "Cô muốn làm gì?"
"Cho tôi xem!"
"Không cho!"
"Tôi muốn nhìn!"
"Không cho!"
Hồng Duệ khó thấy được hai người này chơi đùa, từ trên cổ tay Mộc Bạch Ly đi xuống, ẩn nấp trong bụi cỏ bên chân nàng.
"Có cho hay không! !"
"Ai nha! Không được cù tôi, ha ha, ha ha. . . . . ." Bảo Sinh bắt đầu công
kích nách Mộc Bạch Ly. Bạch Ly co quắp, lùi bước đồng thời trong đầu
cũng nghĩ ngợi không ngừng, nếu như cô ta muốn xem chỉ cần chế trụ mình, trực tiếp lấy đi là được, làm như vậy rốt cuộc là tại sao chứ? Bọn họ
bắt được mình nhưng cũng không làm hại mình, cũng không vội vàng đem
mình đi, đối với mình cũng hết sức hòa khí, chẳng lẽ thật sự có quan hệ
với nương?
"Có cho hay không, có cho hay không, cô
có cho hay không!" Bởi vì Mộc Bạch Ly vừa giải độc bị rắn cắn, trong cơ
thể lại không có chân khí, hiển nhiên không phải là đối thủ của Bảo
Sinh, rất nhanh liền bị nàng đè lại, trái sờ phải móc.
"Ha ha, để cho tôi lấy được đi!" Trên gương mặt Bảo Sinh lại lộ ra nụ cười
hồ ly, thư bóp ở trong tay nhưng không mở ra xem, ánh mắt híp lại thành
một đường, lông mi thật dài, thanh âm mềm mại ngọt ngào giống như mật
đường làm cho cả người Mộc Bạch Ly run một cái, trong nháy mắt nổi lên
một tầng da gà, "Bạch Ly. . . . . . Cho tôi nhìn một chút nha, chỉ nhìn
một chút là được. . . . . nhé. . . . . ."
"Có được hay không, có được hay không vậy. . . . . ."
"Không phải là ở trên tay cô sao?" Mộc Bạch Ly đưa tay vuốt vuốt tóc gáy, tức giận nói.
"Không phải cô còn không cho phép tôi xem sao?" Thanh âm Bảo Sinh đầy oan ức, giống như là nàng bị bắt nạt vậy.
"Hừ!" Nghe Bảo Sinh trả lời, Mộc Bạch Ly đột nhiên cảm thấy con hồ ly này
thật rất đáng yêu, không phải là thư của mình mà cũng nhiệt tình như
vậy, nếu như, lắc đầu, không có nếu như, nhưng nàng vẫn tiếp tục cười,
"Cô xem đi!"
Bảo Sinh mở thư ra, "Ai nha, không phải là thư tình, ngay cả câu ta nhớ nàng cũng không có, chữ cũng khó nhìn!" Bảo Sinh bĩu môi lôi ra một đống lỗi, cuối cùng nhét thư vào tay Bạch
Ly, ngay sau đó chạy đến ngồi bên cạnh nàng, không ngừng than thở.
Cách một lúc lâu mới dùng cùi chỏ cọ cọ Mộc Bạch Ly, "Ngủ một lát đi !"
"Hả ?"
"Nếu không buổi tối lên đường sẽ không có tinh thần!"
"Buổi tối lên đường?"
"Đúng vậy, bộ dáng sư phụ quá dễ dàng phân biệt được, người Tu chân chính
phái các cô nhiều như ruồi, mặc dù chúng ta chẳng sợ, nhưng vẫn rất
phiền, sư phụ lại không thích giết người, cho nên buổi tối hành động!"
Hắn không thích giết người? Trong tâm Mộc Bạch Ly hừ lạnh một tiếng, nhìn
dáng vẻ Bảo Sinh cười híp mắt nên không phản bác, từ từ nằm xuống, mắt
nhắm lại cảm thụ gió thổi qua gương mặt, không có Hồng Duệ nhưng lại
thêm Bảo Sinh dính chặt, tìm lý do gì đó quấn lên người nàng, dù sao
hiện tại Hồng Duệ cách mình không xa? Đang lúc suy tư, lại nghe thấy Bảo Sinh kêu lên.
"Này, hay tôi dạy cô rồi cô làm thử
xem?" Bảo Sinh nằm xuống, một cái tay gối đầu một cái tay nhẹ nhàng kéo
kéo tóc Mộc Bạch Ly.
"Cái gì?"
"Chính là mị nhãn, mị nhãn!"
"A, rút gân!" Mộc Bạch Ly quay đầu đối diện Bảo Sinh, suy nghĩ một chút,
môi nhỏ nhẹ nhàng cong lên, đôi mắt khép hờ, lộ ra mị thái có vẻ như mê
hoặc lại có vẻ ngây thơ, sau đó lại nhẹ nhàng nháy mắt hai cái, thấy
Bảo Sinh trợn mắt há mồm, tò mò hỏi, "Thế nào?"
Thật lâu Bảo Sinh mới phục hồi lại tinh thần, chợt vỗ gò má của mình, "Trời
ạ, không ngờ mình lại đỏ mặt với một bé gái ! " Giờ phút này trong lòng
của nàng thật không thể bình tĩnh, yêu tinh a, yêu tinh a, cách một lúc
lâu mới bình phục lại.
"Thế nào?"
"Không có gì!" Bảo Sinh mỉm cười lộ ra một giọng nói ngọt ngào với Mộc Bạch
Ly, Bạch Ly, cô thật là xinh đẹp, sợ rằng có rất nhiều người ghen tỵ với cô, thật không tốt, bởi vì, ngay cả tôi cũng thiếu chút nữa. . . . . . Dĩ nhiên, còn kém một chút xíu, còn kém một chút xíu mà thôi, cho nên
tôi sẽ không ghen tỵ với cô, cô nói xem, chúng ta có thể trở thành bằng
hữu không? Bảo Sinh thầm nghĩ, có chút đau lòng lẫn phiền muộn nhìn Mộc
Bạch Ly, chúng ta, có thể trở thành bằng hữu sao? Dĩ nhiên, nàng sẽ
không hỏi, càng không thể nào hỏi, chỉ là suy nghĩ ở trong lòng, suy
nghĩ một chút mà thôi. . . . . .