"Tại sao, tại sao?"
Không cam lòng hỏi, mặt đầy huyết lệ, cảm giác đốt cháy đau đớn, Xung
Ngạch tu vi ngàn năm cũng không cách nào ngăn cản hắc hỏa diễm đang bốc
cháy. Đau đớn từ bộ lông như khắc sâu đến tận xương tủy, "Tại sao, tại
sao. . . . . ."
Mộc Bạch Ly giống như thấy được ánh
mắt tuyệt vọng chiếu thẳng đến trong lòng, "Tề Lăng, nếu như vậy nó sẽ
chết cháy ư?" Thật không đành lòng, theo như lời nó nói, cực khổ tu
luyện tám ngàn năm lại đổi lấy kết cục như vậy, là rất thảm.
Giống như là cảm nhận được Mộc Bạch Ly mềm lòng, Tề Lăng quay đầu lại, "Có rất nhiều người vô tội chết trong tay nó, chỉ trách nó quá cực
đoan, giống như tổ tiên của nó!"
Thanh âm oán giận
trách móc dần dần dừng lại, nó chết rồi sao? Hắc hỏa diễm cũng đã tắt,
vết cháy sém của Xung Ngạch không thấy đâu, hơn nữa bốn phía ngay cả tro bụi cũng không có chút gì, chỉ có một hạt châu lớn màu đen lẳng lặng
nằm ở nơi đó, chẳng lẽ là nội đan của Xung Ngạch?
Hắc hỏa diễm thật là lợi hại nha, sợ là tam vị chân hỏa cũng không cản
nổi, đáy lòng Mộc Bạch Ly tràn đầy kinh ngạc, có chút ngây ngốc đi tới
ôm Viên Thịt vào lòng. Giờ phút này bộ lông Viên Thịt đã khôi phục màu
phấn hồng, thoạt nhìn so với trước đây màu sắc có đậm hơn chút ít. Nàng
kiểm tra toàn thân cùng hô hấp của nó, cũng không bị thương, nhưng tại
sao lại bất tỉnh như vậy? Cũng có chút giống như tình huống ăn trộm dược đan, chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Viên Thịt lại ăn trộm đồ? Không có a!
Đang suy nghĩ thì Tề Lăng nhạt hạt châu màu đen lên, không thèm nhìn khuôn
mặt Huyền Mặc đang them nhỏ dãi, đem hạt châu nhét vào trong miệng Viên
Thịt. Hắn nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Bạch Ly, nhẹ nhàng vỗ đầu Viên
Thịt, "Nó không sao, chẳng qua là đang tiến hóa!" Nhìn Mộc Bạch Ly vẫn
nhăn mày, Tề Lăng bổ sung một câu, "Giống như lần trước vậy, chỉ cần
nghỉ ngơi mấy ngày để hấp thụ năng lượng là tốt rồi!"
Huyền Mặc có chút khổ sở lắc đầu một cái, như trẻ con nhảy vào tay áo Mộc
Bạch Ly, dù sao nó cũng là Linh Thú của Bạch Ly, ở bên cạnh nàng thoải
mái hơn, nghĩ đến đây nó nhịn lại ở trong lòng.
(=)) Huyền Mặc thông minh nha, sợ Tề Lăng đọc được suy nghĩ sẽ buồn sao=)) )
Trong nháy mắt Tề Lăng cũng hơi mất tự nhiên, lại quay đầu, mặt có chút lạnh
như băng, ngón tay vẫn nghiêng nghiêng chỉ vào Viên Thịt, "Chuyện Viên
Thịt tiến hóa dĩ nhiên tôi biết!" Ttrong lòng Tề Lăng còn lặng lẽ bổ
sung một câu, còn tất cả chuyện của cậu, tôi cũng biết rõ. Viên Thịt
chính là Linh Thú nhiều chuyện đấy!
"Tề Lăng, tại
sao không thấy mặt nạ của cậu a?" Giờ phút này Tề Lăng đích thực đã
không che giấu, hiện tại dung nhan tuyệt thế cực kỳ tái nhợt, khóe miệng vẫn còn có vết máu khô, "Cậu bị thương?" Mộc Bạch Ly kinh hãi, cuống
quít lấy túi Càn Khôn đổ ra mấy viên đan dược cầm máu bổ khí.
Tề Lăng nhận lấy rồi nuốt vào, đáy lòng có chút ủ rũ, vừa rồi tiêu hao quá nhiều sức lực, chung quy là mình không thể kiểm soát thuần thục năng
lực của bản thân. Hắn đang tự trách mình, chợt nhớ tới một chuyện, lập
tức không để ý thân thể suy yếu của mình cõng Sênh Ca lên, "Bạch Ly, ôm
chặt Viên Thịt, chúng ta nên rời đi thôi!"
"Ngay bây giờ?" Mộc Bạch Ly có chút nghi ngờ, "Cậu bị thương, Sênh Ca cũng chưa
tỉnh lại, lại muốn rời đi xem mọi người bên ngoài như thế nào sao?" Giờ
phút này Xung Ngạch đã chết, ảo cảnh đã phá, nói vậy bọn họ đã từ trong
ảo cảnh mà ra ngoài hiện thực, nỗi đau khổ khi mất đi thân nhân cùng với áp lực đối mặt với hiện thực cũng đủ để cho rất nhiều người lại ngã
xuống, còn có những người đã lâm vào ảo cảnh quá sâu cũng cần bọn họ đi
xem thử một chút, cho nên Mộc Bạch Ly mới có thể nghĩ như thế.
"Rời khỏi Hải Ổ, càng xa càng tốt!" Mộc Bạch Ly còn không kịp suy tư, liền
thấy Tề Lăng đã tế lên phi kiếm bay cao mấy thước, sốt ruột nhìn mình,
nàng lập tức phải làm theo, mới vừa bước lên phi kiếm liền thấy Tề Lăng
đã bay ra ngoài, "Aiz, chờ tôi một chút!" Mộc Bạch Ly mặc dù nghi ngờ
nhưng cũng không dừng lại, tế lên phi kiếm liền đuổi theo.
Giữa không trung, lại có mấy con diều bay tới, Mộc Bạch Ly cũng không để ý
tới, Tề Lăng giống như là ngự kiếm bay điên cuồng, Mộc Bạch Ly cố gắng
hết sức mới miễn cưỡng đuổi theo, không nghĩ tới Tề Lăng cũng đã tính
toán tốc độ bay để cho Mộc Bạch Ly có thể đuổi theo ra ngoài.
Tiếng gió vù vù bên tay, giờ phút này coi như là mặt đụng phải lá cây
cũng thành thê thảm, mái tóc Mộc Bạch Ly bị thổi tán loạn, ánh mắt chỉ
có thể híp lại thành một khe hẹp.
Nàng lại nhìn Tề Lăng, hiển nhiên tình trạng cũng không khá hơn là bao,
bởi vì trên lưng vác một người, quần áo đầu tóc cũng cực kỳ xốc xếch,
giờ phút này cũng có vẻ rất chật vật, hơn nữa sắc mặt tái nhợt gần như
trong suốt. Mộc Bạch Ly rốt cục không để ý gió thổi làm đau cổ họng vẫn
hỏi thăm, "Tề. . . . . . Lăng, ưm, đây rốt cuộc là thế nào? Ta, chúng
ta, tại sao phải bay nhanh như vậy?"
Hơi thở kìm hãm lại, thân thể bắt đầu lung lay, hiện tại Mộc Bạch Ly cũng đã cạn kiệt
sức lực, người lảo đảo giống như sắp ngã xuống. Tề Lăng bên cạnh vì vậy
cũng chậm lại, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, ngẩng đầu nhìn trời, "Vậy, chúng ta đi xuống trước đi! Nghỉ ngơi một chút rồi bay tiếp!"
"Vẫn phải bay?" Mộc Bạch Ly thật sự là không còn khí lực rồi, cũng không bay một mạch nữa, cứ thẳng tắp lao xuống, đợi đến đến khi gần mặt đất mới dùng chân khí còn sót lại vận khởi bí quyết lơ lửng, lẳng lặng nằm trên mặt đất, một cử động nhỏ cũng không muốn làm. Tề Lăng xuống
theo, đem Sênh Ca để qua một bên, hắn cũng ngồi trên mặt đất, đưa tay
lau vết máu ở khóe miệng, cũng nằm thẳng xuống đất, thở hổn hển.
Bởi vì bọn họ nghỉ chân ở trong rừng cây, nằm nhìn bầu trời. Bầu trời bị
cây cối cao lớn cắt thành từng khối từng khối, vẫn xanh đến chói mắt.
Mấy con diều lúc này mới rảnh rỗi từ trong áo Mộc Bạch Ly chui đi ra,
vòng quanh nàng bay một vòng lại một vòng, có ba con diều phấn hồng còn
lại là bốn cái đủ mọi màu sắc, xem ra ba cái là của sư phụ, bốn cái là
của Mẫn Chi ca ca, đáng tiếc giờ phút này chân khí của Bạch Ly để xem
thư cũng không có, không thể làm gì khác hơn là nhìn bọn nó bận rộn bay
quanh mình.
"Thật may!" Kèm theo câu trả lời của Tề Lăng chính là cái bụng kêu một tiếng
ùng ục. Vốn là bọn họ tu chân đến giai đoạn này thì cũng không nhất định ngày nào cũng phải ăn uống, nhưng sau một hồi tiêu hao sức lực nhất
định là cần bổ sung thêm năng lượng.
Mộc
Bạch Ly lấy túi Càn Khôn ra, lần mò bên trong, "Một con gà nướng, một
nải chuối tiêu, mấy quả đào. . . . . ." Nàng cầm quả đào lại nhớ tới
tình cảnh sư phụ dặn dò sư huynh hái đào cũng không khỏi nở nụ cười, bò dậy đưa tới trước mặt Tề Lăng, "Cậu muốn ăn gì?"
Tề Lăng tiện tay nhận lấy một quả đào, cắn một cái cảm thấy được giòn giòn cùng hương thơm ngọt, giương mắt liền thấy Mộc Bạch Ly nhìn mình bằng
ánh mắt mong chờ, "Ăn ngon không?"
Tề Lăng gật đầu, lông mi hạ xuống, nhẹ nhàng cong thành đường vòng cung.
"Đúng rồi, là của sư phụ nha!" Dừng một chút, "Sư phụ còn gạt tôi đây là đào
tiên ở Dao Trì!" Nói xong Mộc Bạch Ly dùng sức lên tiếng thật dài giống
như bực bội, nói đến sư phụ, trên đầu của nàng xuất hiện hắc tuyến nhưng lại rất ngọt ngào.
Tề Lăng chợt cảm thấy quả đào này có chút đắng, lại nói không ra nguyên nhân. Hắn nhẹ nhàng lắc đầu một cái, đảo mắt nhìn mấy con diều vây quanh Mộc Bạch Ly, ánh mắt ảm đạm hạ
xuống, lại đem tầm mắt hướng về những nơi khác.
Có phải khoảng cách giữa hai người bọn họ đã rất xa rồi không?