Trong chốc lát, con diều thứ tám lại bay tới, đó là màu lam, chắc hẳn
là thư của Mẫn Chi ca ca rồi. Mộc Bạch Ly suy nghĩ một chút, dùng chân
khí mở ra, "Bạch Ly, huynh sai lầm rồi, muội nhanh hồi âm một chút, bây
giờ đang ở nơi nào? Huynh tới tìm muội. . . . . ."
"Sai lầm rồi?" Cái gì sai lầm rồi, Mộc Bạch Ly có chút ngạc nhiên liền mở
tất cả mấy con diều sặc sỡ kia, thanh âm ríu ra ríu rít làm cho màng nhĩ của nàng như sắp rách đến nơi.
"Bạch Ly, hôm nay
huynh gặp được mấy đệ tử của Yên Vũ môn, có một nữ oa đáng ghét luôn
ríu ra ríu rít, ồn ào như con chim sẻ, muội vẫn là tốt nhất, muội chính
là tiểu hoàng anh!"
"Bạch Ly, muội bây giờ ở đâu? Nhanh gửi thư lại cho huynh, huynh rất lo cho muội!"
"Bạch Ly, muội xuống núi liền quên huynh rồi sao? Ba ngày nay cũng không viết thư hồi âm, huynh tức giận!" Thì ra là tức giận, Bạch Ly nheo mắt lại
suy nghĩ chiêu bài vừa tức vừa vội rồi lại mang theo dáng vẻ dè dặt
không thể làm gì của Mẫn Chi ca ca, nàng liền nhếch môi cười đến vui vẻ, còn dư lại con diều màu tím kia tại sao lại không có động tĩnh gì?
Mộc Bạch Ly tò mò đem con diều kia mở ra, cũng là không có tiếng động,
trên tờ giấy chỉ có mấy chữ, "Sư muội, sư phụ rất lo lắng muội, yêm...
yêm cũng nhớ muội . . . . . ." Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo so với bình
thường thì đẹp hơn nhiều, xem ra sư huynh tốn không ít công phu, trên tờ giấy còn có một đóa hoa mai, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện nơi đó vốn là
một vết mực. Sợ rằng Hướng sư huynh không vẽ được, nên xin sư phụ giúp
một tay! Không nghĩ tới a, sư huynh hiền lành chất phác cũng gửi thư cho mình, còn là con diều màu tím, ta đoán con diều tiếp theo có phải là
của Mễ Đa hay không? Rầm rì rầm rì?!
Mở ra một con
diều màu hồng, "Bạch Ly, cuộc sống dưới núi thế nào? Có làm mất uy danh
của sư phụ hay không? Đứa nhỏ Hướng Bằng này dành rất nhiều tâm huyết
viết thư cho ngươi, ngươi nhất định phải gửi thư lại cho hắn, đúng rồi,
đào trong túi Càn Khôn đã ăn thử chưa? Ngươi cầm đi cho dân chúng thử
một chút, nói cho bọn họ biết đó là đào tiên ở Dao Trì của sư phụ đó.
Chúng ta cũng rất nhớ ngươi, Mễ Đa, ngươi nói không phải là…? Rầm rì rầm rì! Mễ Đa, không cho phép đốt Thanh Loan!"
Suy nghĩ rất tự nhiên bay trở về chốn đào nguyên ở Mộc Tú Phong, Mễ Đa cùng
Thanh Loan đánh nhau náo loạn ở một chỗ, mà sư phụ thì ở một bên đau
lòng những cành hoa đào bị thiêu hủy, khuôn mặt có treo nụ cười ôn hòa
thường ngày mê hoặc lòng người giấu một chút gian xảo hay không? Hoặc là giờ phút này là mặt lạnh, lông mày nhăn lại? Sau đó trong bụng vừa nói xấu ta vừa lặng lẽ chuẩn bị âm mưu nho nhỏ chờ ta trở về chui đầu
vào?
"Hắt xì!" Mộc Bạch Ly hắt hơi, hít mũi một cái, sẽ không phải là sư phụ đã nghĩ đến phương pháp đùa giỡn ta chứ?
Mở ra con diều thứ hai, đầu ngón tay tê rần, "Bạch Ly, có nhớ sư phụ hay không?"
Mộc Bạch Ly có chút ủ rũ, mới vừa rồi nghĩ sư phụ sẽ trêu đùa mình, không
ngờ nhanh như vậy đã tới rồi, đầu ngón trỏ lại tê dại lại nhột nhột,
bỗng chốc liền đỏ. Mộc Bạch Ly có chút tức giận nói lên tiếng, "Không
nhớ! Hừ!" Kết quả vừa dứt lời, thanh âm của sư phụ lại vang lên lần nữa, "Ngươi khẳng định trả lời là không nhớ, aiz, sư phụ đã niệm chú con
diều này, chỉ cần trả lời nhớ lập tức có thể hóa giải, nếu là không nhớ
thì tê dại một ngày đi!"
Mộc Bạch Ly đổ mồ hôi, trên trán là giọt mồ hôi lạnh. Vang vọng bên tai chính là tiếng cười của sư
phụ, ha ha, ha ha, thế nào cũng cảm thấy âm trầm, aiz. . . . . . Thật
là, sư phụ của mình lại, aiz. . . . . .
"Bạch Ly,
cậu làm sao vậy?" Tất cả đều bị Tề Lăng nhìn thấy hết, trong lòng khó
chịu nhưng vẫn kiên cường không mở miệng. Giờ phút này thấy tay Bạch Ly
bị thương mới lên tiếng hỏi thăm, không đợi nàng trả lời liền đem tay
của nàng khẽ kéo qua, "Là bị niệm chú, có thể giải!"
Lại thấy đôi mắt Mộc Bạch Ly chuyển động, mặt mày cũng cong lên, "Không cần, một chút cũng không đau!"
Nhìn nàng vui vẻ mở con diều phấn hồng thứ ba, Tề Lăng đột nhiên cảm giác
được cho dù giờ phút này nàng đang ngồi ở bên cạnh mình nhưng dường như
xa như chân trời góc biển, xa giống như là ảo ảnh, là một mộng ảo xa xôi không thể chạm tới.
"Bạch Ly, giận dỗi nên không
hồi âm? Như vậy thật không tốt. . . . . . Rầm rì rầm rì!" Cách một lúc
lâu cũng không thấy động tĩnh, Mộc Bạch Ly đem tất cả diều cẩn thận bỏ
vào túi áo, lại nghe thấy âm thanh ấm áp từ trong túi truyền ra, cách
một tầng vải vóc, có vẻ càng thêm ôn nhu, "Bạch Ly, sư phụ nhớ ngươi!
Hoa đào cũng nở rồi, vẫn xinh đẹp như trước kia. . . . . ."
Trong nháy mắt lại thấy khóe mắt chứa đầy lệ, Mộc Bạch Ly nhẹ nhàng nháy mắt
làm chúng im lặng chảy xuống, ngay sau đó ngửa đầu nhẹ nhàng cười, "Cha, cha xem, có nhiều người đối xử tốt với con như vậy, con sẽ cố gắng sống thật tốt !"
Nàng hồi âm từng cái một, nói mình vẫn khỏe mạnh không việc gì cùng với lời xin lỗi, trên diều của sư phụ tăng thêm chút niệm chú, Mộc Bạch Ly cũng cười như tên trộm. Chờ làm xong
hết thảy mới phát hiện Tề Lăng nghỉ ngơi lâu như vậy nhưng sắc mặt vẫn
trắng nhợt như tuyết, giữa hai lông mày là vẻ u buồn sâu xa làm cho
người ta không thể đoán được rồi lại cảm thấy lo lắng, "Tề Lăng, cậu
làm sao vậy? Có phải bị thương rất nặng hay không?"
Mộc Bạch Ly tự trách, mới vừa rồi mải đọc thư cũng không để mắt đến Tề
Lăng, đưa tay sờ sờ trán của hắn, thật là lạnh đến dọa người, "Tề Lăng,
cậu có lạnh hay không?"
Tề Lăng hao tổn quá nhiều
sức lực, lửa kia giống như tính mạng của hắn, bỗng chốc dùng nhiều như
vậy giờ phút này dĩ nhiên vô cùng suy yếu, ngay sau đó bay điên cuồng,
chân khí lại tiêu hao hơn phân nửa, hơn nữa giờ phút này tâm tình tích
tụ, than thể lạnh lẽo giống như băng. Chỉ là thời điểm tay Mộc Bạch Ly
đặt lên trán, Tề Lăng cảm giác thân thể của mình giống như bị thiêu đốt, có một ngọn lửa từ ngón tay kia truyền tới, mặc dù chỉ trong thoáng
chốc, lại làm cho hắn cảm thấy tinh thần tốt hơn rất nhiều, chuyện xảy
ra gì?
"Bạch Ly, vừa rồi cậu thấy thế nào?"
"Cái gì như thế nào?" Mộc Bạch Ly lo lắng hỏi thăm.
"Chính là, thân thể có cảm giác gì hay không?"
"A!" Mộc Bạch Ly thừa nhận khi mình mới vừa đưa tay đặt trên trán Tề Lăng,
nhịp tim giống như đập nhanh hơn chút xíu, nhưng tại sao cậu ấy biết?
"Tôi, tôi, tôi mới vừa. . . ."
"Ừ?"
"Nhịp tim nhanh hơn một chút!" Gương mặt Mộc Bạch Ly ửng đỏ, thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
Lại thấy Tề Lăng tiếp tục truy vấn, "Còn có gì nữa hay không?"
"A!" Nàng cẩn thận suy nghĩ một chút, ngực giống như nóng lên, thật sự rất
nóng, "Mới vừa rồi ngực tôi bỗng chốc rất nóng, chính là lúc đặt tay
trên trán của cậu!"
"A, vậy để tôi nhìn thử một chút!" Nói xong Tề Lăng liền cắn đầu lưỡi, mặt tái nhợt thật sự là có màu sắc.
"A!" Nhìn ngực? Mộc Bạch Ly cũng ngây ngốc .
Một tia gió thổi làm lá cây xoay vòng bay qua, xen lẫn mấy hình bóng, phía sau là hai người trong trạng thái hóa đá.
Thật may, Sênh Ca đột nhiên lên tiếng phá vỡ không khí lúng túng lúc này.
"Ưm, hừ!"
"Sênh Ca, cậu đã tỉnh?" Mộc Bạch Ly vội vàng đi tới, "Sênh Ca, cậu cảm thấy
thế nào, khát hay không? Có đói bụng không? Có muốn ăn chút gì hay
không?" Một hơi hỏi một đống các câu hỏi.
"Tôi đang ở đâu?" Sênh Ca có vẻ rất mê man, sau khi thấy rõ Mộc Bạch Ly và Tề Lăng
trong nháy mắt liền tỉnh táo lại, lộ ra bộ dạng có chút xấu hổ và nụ
cười xin lỗi, "Làm phiền mọi người, cám ơn!"
"Không sao, không sao, là Tề Lăng cõng cậu bay xa như vậy a!"
Ánh mắt Sênh Ca chuyển sang Tề Lăng, "Đa tạ sư huynh!"
Tề Lăng không nói gì, nhàn nhạt gật đầu một cái coi như là đáp lại, mặc dù suy yếu nhưng khí chất lãnh ngạo quanh thân vẫn khiến cho không người
nào có thể bỏ rơi, thật giống như chỉ đối với Bạch Ly, khí chất đó
không tự chủ mà thu lại.
"Sênh Ca, uống nước!" Mộc
Bạch Ly lấy túi nước ra, đang muốn nâng đầu Sênh Ca lên, lại phát hiện
hắn ngước đầu ngây ngốc nhìn bầu trời, "Sao vậy?"