Những khối đá xanh ở cửa hàng được mài bằng phẳng, sạch sẻ sáng ngời, cũng có thể phản chiếu hình ảnh, bước lên làm tâm tình vô cùng sung sướng. Mộc
Bạch Ly cũng hưng phấn nhảy về phía trước, chỉ là giờ phút này gương mặt đó thật không phù hợp, nhìn ngô không ra ngô, khoai không ra khoai.
Hai bên đường phố rất náo nhiệt, đều có tới hai ba tầng lâu, chạy kéo dài
đường cái không dứt. Cửa hàng lầu dưới dường như là tửu lâu trà lâu,
trên đường trai thanh gái lịch túm năm tụm ba.
Thỉnh thoảng có xe ngựa cạch cạch cạch đi qua, được che bởi một bức màn dày
cộm. Mộc Bạch Ly dòm ngó đến nỗi trong bụng có chút ngứa ngáy. Ngồi
trong xe ngựa chắc hẳn là thiên kim nhà giàu rồi, trên sách nói đều là
người xinh đẹp như hoa, thật muốn gặp một lần a. Nàng ủ rũ cúi đầu,
trong nháy mắt lại bị mứt quả bên đường hấp dẫn, mắt trông mong nhìn
Sênh Ca, nàng cũng nghĩ xin Tề Lăng, lắc lắc đầu, vẫn là Sênh Ca thoạt
nhìn hiền hòa hơn.
Quả nhiên, Sênh Ca lấy bạc
ra đang muốn trả tiền, lại thấy người bán hàng rong xua xua tay, "Tiểu
cô nương thích ăn là tốt rồi, cầm đi cầm đi!" Lại cho mấy xâu làm Mộc
Bạch Ly không cầm xuể.
"Sênh Ca, Tề Lăng!" Mộc Bạch
Ly liếm liếm mứt quả, "Nơi này giống như chốn đào nguyên trên tiên cảnh ở nhân gian mà trong sách đã nói, một nơi tốt đẹp!" Lại thấy Tề Lăng và
Sênh Ca đều cau mày, cũng không biết đang suy tư điều gì!
"Nơi này rất kỳ quái!" Sênh Ca mở miệng, thấy đầu Mộc Bạch Ly lệch qua một
bên mặt kinh ngạc đang muốn giải thích đã nhìn thấy Tề Lăng duỗi ngón
tay ra chỉ, theo tầm mắt nhìn lại là mấy đậi thẩm đang nói chuyện
phiếm.
"Đúng vậy a đúng vậy a, ta cũng cảm thấy như vậy!" Vị đại thẩm kia cúi đầu
nhìn một hồng y xanh biếc của mình, hài lòng cười thành một đóa
hoa."Ngươi không tồi a!"
"Đúng vậy a đúng a!" Mấy người vây quanh rối rít phụ họa.
Mặc dù khiếu thẩm mỹ có kém một chút, có điều không có cái gì không đúng đi?
"Ngày hôm qua chồng ta chết, ha ha!"
"Thật sao, vậy chúc mừng a, mai táng có cần giúp một tay hay không a?"
Bình bịch, Mộc Bạch Ly cứng người, hai người mới vừa nói cái gì? Có nghe lầm hay không?
"Ngày hôm trước hai người nhà ta ra biển đánh cá gặp sóng gió hiện tại chưa
thấy trở lại, chính xác là làm mồi cho cá, không biết con cá kia ăn no
hay không?"
. . . . . .
Bịch, dưới sự kinh hãi mứt quả trong tay Mộc Bạch Ly rơi xuống.
"Này, này, này. . . . . ."
"Ta cảm thấy thành Hải Ổ có điều cổ quái! Thành thị duyên hải sẽ có hải tặc đánh lén cho nên binh lính thủ thành nơi này có vẻ quá kỳ quái, hơn
nữa theo ta được biết thành Hải Ổ vốn không phải là dân phong thuần
phác. Hôm nay xem ra đúng là có vấn đề!" Sênh Ca phân tích rất có đạo
lý, Mộc Bạch Ly nhìn mấy đại thẩm đó, thân thể lặng lẽ lui về phía sau
mấy bước, xem ra là có vấn đề a!
"Phốc!"Một thiếu
phụ lớn tuổi đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, lại thấy nàng vẫn cười đến rực rỡ, "Ai nha, y phục lại nhiễm đỏ, càng thêm dễ nhìn!" Nhìn sắc
mặt kia chắc hẳn là bị bệnh nan y, tại sao có thể như vậy?
Lại đi vài bước, một người trẻ tuổi lảo đảo nghiêng ngả chạy tới, người này Bạch Ly có chút ấn tượng hình như là theo chân bọn họ cùng nhau vào
thành. Chỉ thấy một người đuổi theo hắn bên hông còn cắm một cây đao, bộ dạng giống như không có việc gì, vừa chạy vừa cười, "Tiểu tử, ngươi
muốn cái gì ngươi cầm đi, ta cũng cho ngươi!"
Người trẻ tuổi kia hiển nhiên bị hù dọa trở nên điên rồi, hoảng hốt chạy bừa
đụng phải không ít người trên đường, chỉ thấy hắn chạy về phía cửa
thành, mắt thấy càng ngày càng tới gần rồi.
"Đi xem thử!"
Đến cửa thành, giờ phút này binh lính thủ thành liền đổi sắc mặt, nghe tới
nghe qua cũng chỉ có một ý tứ, cái gì cũng có thể, người bên ngoài tiến
vào không đủ ba ngày chính là không thể ra khỏi thành. Nói cách khác,
Hải Ổ hôm nay là cho vào không cho phép ra, vì sao?
"Người nơi này nhập ma chướng?"
Ngẩng đầu nhìn trời, trời xanh không mây, nhìn cẩn thận phát hiện không
trung có một tầng kết giới nhàn nhạt, "Nha, có kết giới! Lúc ở bên ngoài tại sao không thấy?"
"Chỉ cho vào không cho phép ra, cho nên bên ngoài không thấy được!" Ba người tìm vắng vẻ phi thân lên không trung.
Mộc Bạch Ly đem chân khí tụ tập ở mũi kiếm, một kiếm đâm tới, vẫn không
nhúc nhích. Nhìn lại Sênh Ca, cũng giống như vậy, quay đầu nhìn về phía
Tề Lăng, lại thấy hắn cũng lắc đầu một cái, lấy tu vi thâm sâu khó dò
của Tề Lăng đều không thể phá giải? Rốt cuộc là người nào làm kết giới
lợi hại như thế? Mộc Bạch Ly lại thử truyền tin bằng con diều, vẫn bị
chắn trong kết giới không cách nào phá bỏ.
"Xem ra,
chúng ta bị vây ở chỗ này rồi!" Mộc Bạch Ly gục đầu, lần đầu tiên xuống
núi, lại gặp phải chuyện như vậy a. Nhưng khi nhìn những người này, cuộc sống rất êm dịu mỹ mãn, là người nào làm như vậy chứ? Mục đích là cái
gì?
"Có loại yêu thú có năng lực rất giống như vậy!" Tề Lăng dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn xuống cái trán, giống như là vô ý
thức đang sờ dây cột tóc.
"Phỉ Phỉ! Nhưng nó
chỉ là một loại dị thú làm người ta quên mất ưu phiền nơi thế tục. Chỉ
cần nuôi một thời gian dài, nó sẽ cùng nhân loại kết hiệp ước, khiến cho cuộc sống của những người đó như ngồi gió xuân, hết thảy đau khổ đều
không thể xâm nhập. Từ đây nó đã trở thành tâm linh cho người mù, người điếc cùng câm, một pho tượng luôn luôn mỉm cười. Bởi vì không thống khổ nữa nên con người cũng không quan tâm đến mệnh sinh tử. Xem ra những
người này, trừ loại dị thú đó mang đến hư ảo hạnh phúc, còn lại mọi sự
vạn vật cũng không có chút giá trị nào, vô luận mất đi cái gì, bọn họ
cũng không đau lòng nữa. Những người đó cả ngày cảm thụ vui sướng thoải mái, chỉ cần thử một lần cũng thành độc dược, không người nào có thể
ngăn cản. . . . . ."
"Thật không?" Mộc Bạch Ly nhớ
lại một năm đó đọc yêu thú đồ giám, toàn thân nó đỏ sẫm, chỉ có cái đuôi cùng cái bờm là màu tuyết trắng. Tiểu Linh thú xuất hiện ở nơi này thì ra là lợi hại như vậy a!
"Nhưng một con Phỉ Phỉ tuyệt đối không thể nào làm cho cả thành Hải Ổ biến thành như vậy lại còn bày kết giới!"
"Chẳng lẽ có rất nhiều con?" Sênh Ca cũng không hiểu, dù sao mục đích làm như vậy căn bản đoán không ra!
"Thượng cổ có một loại ma khí vốn là dùng để đầu độc tâm trí, về sau lại dùng
thêm máu tươi của hàng trăm hàng ngàn Phỉ Phỉ để ngâm, cuối cùng tạo
thành, sợ rằng, đây chính là linh hồn ma khí kia tỏa ra!"
"Nhưng như vậy có tác dụng gì đâu?" Mộc Bạch Ly suy nghĩ một chút, "Đúng rồi,
trong yêu thú đồ giám có một loại yêu quái gọi là Xung Ngạch, không phải là lấy vui vẻ làm thức ăn sao? Có thể có liên quan đến nó hay không?"
Một câu nói làm cho trong lòng hai người còn lại chấn động, đúng là rất có
thể, nhưng nếu là yêu thú, tại sao lại không cảm giác được? Tề Lăng cau
mày, sợ rằng không đơn giản như vậy. . . . . .