Đúng vậy a, không phải là tuyệt đại đa số thời gian Tề Lăng đều tu luyện
sao, còn đọc nhiều sách vở kiến thức uyên bác? Mộc Bạch Ly giống như
thấy được bức tường vô hình chắn giữa bọn họ. Thật sự không cách nào
vượt qua hắn sao?
Lại thấy sắc mặt Tề Lăng trong nháy
mắt trở nên trắng bệch, trong đôi mắt toát ra chính là thống khổ? Còn có lửa giận? Mình nói sai cái gì? Mộc Bạch Ly một hồi khẩn trương, chỉ
thấy cả người Tề Lăng tản mát ra một cỗ khí thế lạnh lùng dường như
muốn đem mọi thứ xung quanh đóng băng.
Bạch Ly và
Sênh Ca chỉ cảm thấy không khí cực lạnh, đóng băng mỗi một tấc da thịt
làm cho người ta khắp cả người phát rét, không nhịn được muốn vận khởi
pháp quyết ngăn cản. Cũng đang lúc này, gió bão dừng rồi, đảo mắt nhìn
bốn phía, những thực vật kia đều cháy khô. Rõ ràng phát ra chính là hàn
khí, vì sao thực vật sẽ biến thành như thế này? Hai người nhìn về phía
Tề Lăng, trong ánh mắt có sùng bái có mê hoặc cũng có tìm tòi nghiên
cứu. . . . . .
Giờ phút này Tề Lăng lại khôi phục vẻ
mặt lạnh nhạt trước kia. Đang lúc Mộc Bạch Ly cho rằng hắn không trả
lời thì lại lên tiếng, "Là cha tôi dạy tôi. . . . . . , những thứ kia,
là cha tôi nói cho tôi biết !" Tề Lăng nghiêng mặt đi, lông mi khẽ run.
Nàng vẫn dõi theo hắn.
"Tề Lăng, rốt cuộc cậu có quá khứ ra sao?" Mộc Bạch Ly chỉ cảm thấy trong lòng dâng lên vẻ u sầu tích tụ trong lồng ngực nàng.
Mà hai người không nói
được lời nào lẳng lặng đứng im càng làm cho nàng phiền muộn không chịu
nổi, đang muốn lên tiếng hỏi thăm thì Sênh Ca mở miệng, "Làm sao bây
giờ?"
Đúng vậy, quan trọng nhất là làm sao bây giờ?
Thành Hải Ổ giờ phút này đang được bao phủ bởi một kết giới khổng lồ. Mà bọn họ, cũng chỉ có thời gian là ba ngày.
Ba ngày sau đó, bọn họ cũng sẽ đắm chìm ở trong hạnh phúc hư ảo, cái gì
đều không để ý, cuối cùng trở thành thức ăn của yêu thú. Dĩ nhiên, nếu
như đúng là yêu thú gây nên giống như dự đoán lúc trước.
"Phải tìm được ma khí đó!" Sênh Ca và Bạch Ly đồng thanh trả lời đổi lấy cái
gật đầu tán thành của Tề Lăng, "Như vậy hiện tại chia nhau đi tìm đi!
Nên nhớ càng gần ma khí thì càng bị gặm nhấm nghiêm trọng, tốc độ tử
vong càng lớn!"
"Ừ!"
"Ừ! Truyền tin bằng diều!"
. . . . . .
"Đại thẩm!" Mộc Bạch Ly nhìn mấy người trước mặt chuyện trò vui vẻ, trong lòng có chút căng lên.
Người phụ nữ chồng mới mất cười đến chói lọi. Nếu như không phải là do những
lời đó, Mộc Bạch Ly có lẽ sẽ tin rằng bà ấy rất hạnh phúc. Trong cuộc
sống có vui có buồn, hư ảo dù sao cũng không phải là thực tế, nhưng Mộc
Bạch Ly lại biết, mất đi thân nhân là đau đến tê tâm phế liệt cỡ nào.
Nếu như không có thống khổ như vậy thì chẳng phải rất tốt sao?
Không được không được, Mộc Bạch Ly bị chính ý tưởng của mình làm cho sợ hãi.
Chợt lắc lắc đầu, nếu như quên mất thân nhân đều không quan tâm hay đau
khổ thì sống còn có ý nghĩa gì? Huống chi đắm chìm ở trong hạnh phúc hư
ảo chỉ biết sinh mạng bọn họ càng suy yếu. Trong lúc vô tình chết đi,
cuối cùng Hải Ổ sẽ biến thành một tòa thành trống không, nhất định phải
ngăn cản!
"Tiểu cô nương muốn cái gì cứ việc lấy!" Đại
thẩm kia nhìn bộ dạng thiếu nữ do dự sợ hãi, lập tức đem những đồ tốt
cầm lên, từng món một hướng trên người nàng ướm vào!
"Sợi dây chuyền này hợp với cô nương, cái vòng tay này đẹp mắt, cô nương xem trâm cài này không tệ chứ, phía trên có chạm tơ vàng Hồ Điệp.. , cô
nương ta giúp cô cài!"
"Không phải, không phải như vậy!" Mộc Bạch Ly cuống quít xua xua tay nhưng có mấy túi đựng đồ, lại không
thể dùng sức đẩy ra.
Mấy đại thẩm cùng nhau vây
quanh càng ngày càng nhiều, đơn giản chỉ là đưa đồ cho Mộc Bạch Ly. Dưới tình thế cấp bách, cũng không kịp lo nghĩ phải giữ bộ dạng dịu dàng,
nàng quát, "Đại thẩm, trượng phu của bác đã chết?"
Thiếu phụ sửng sốt, trên tay cũng không ngừng nghỉ, gật đầu liên tục,
"Đúng vậy đúng a!" Những nếp nhăn nhỏ trên mặt dồn lại, cười đến nỗi
làm cho da đầu người ta có chút tê dại, "Ngày hôm qua đã chết !"
"Đại thẩm! Cháu có thể đi xem nhà bác một chú!" Trên đỉnh đầu Mộc Bạch Ly bị cài đầy trâm, ép tới cổ cũng không thẳng lên được. Ngay cả thân thể
Viên Thịt kia cũng bị chụp vào toàn dây chuyền, cũng không quan tâm nó
không thể mang được, bốn chân nhỏ cũng bị đeo nhẫn rồi?
"Tốt!" Giờ phút này ngay cả quán của mình thiếu phụ kia cũng không nhìn, lôi
kéo Bạch Ly đi ra bên ngoài. Viên Thịt theo ở phía sau, nhảy về phía
trước phải nói là thật khó khăn, chiêm chiếp thật đáng thương.
Xuyên qua mấy cái ngõ hẻm thấy được trước cửa của một căn nhà có treo khăn
trắng, có phải là chỗ này? Lúc này Bạch Ly lấy con diều thả ra ngoài,
cùng lúc đó, Sênh Ca và Tề Lăng đều có phát hiện. Tin tức ba người hội
tụ ở chung một chỗ, cũng là ở ba phương hướng khác nhau.
Chung quy mà nói, ở nơi này nhiều người sống trong hạnh phúc hư ảo, đã có rất nhiều sinh mạng vô tội mất đi. Khuôn mặt của bọn họ lúc chết không có
chút thống khổ, trên mặt tràn đầy vui vẻ khiến người ta rợn cả tóc
gáy. Mà thân nhân của bọn họ, đối với cái chết của bọn họ cũng không
chút thống khổ nào, giống như bọn họ chưa từng tồn tại qua.
"Làm sao bây giờ?"
Tề Lăng tiện tay dùng phi kiếm trên mặt đất vẽ ra ba điểm, "Có thể là nơi này!" Phi kiếm rơi xuống đất, thẳng tắp cắm ở vị trí trung tâm hình
tam giác, "Đi xem thử một chút!"
Càng đi vào trong thì
phát hiện bọn họ đi đúng đường. Bên trong có rất nhiều người tùy ý nằm
trên mặt đất, trên mặt mang nụ cười thỏa mãn, thoạt nhìn giống như là
đang nghỉ ngơi. Nhưng trên thực tế, Mộc Bạch Ly vì bọn họ bắt mạch phát
hiện trong thân thể họ rất yếu ớt. Có một thứ gì đó bất tri bất giác
không ngừng hấp thu tính mạng, sức lực của bọn họ, có lẽ chính là
thượng cổ ma khí.
Trong đôi mắt ba người cũng lộ ra cảm giác ngưng trọng. Mộc Bạch Ly lần đầu cảm giác được trách nhiệm
của một Tu chân giả!
"Dùng chân khí hộ thể!" Trong giọng nói của Tề Lăng trước nay chưa có nghiêm trọng như vậy.
Nếu như là yêu thú, mà hắn không cảm giác được chút hơi thở nào của nó, cũng chỉ có một khả năng, thực lực của nó vượt qua mình, hơn nữa còn
trên mình quá cao. Một yêu thú vô cùng cường đại cùng một thượng cổ ma
khí, bọn chúng có phần thắng là bao nhiêu? Bọn họ có thể có bao nhiêu
phần thắng?