Tiếng cười kia như hoa xuân nở rộ làm cho lòng người nhộn nhạo.
Trương Mẫn Chi lẩm bẩm tiếp lời, "Đúng vậy, đã lâu không gặp!" Trong lòng lại ẩn dấu một câu không nói ra, huynh rất nhớ muội.
"Mẫn
Chi ca ca cao hơn nha!" Bạch Ly đi tới trước mặt Trương Mẫn Chi, vươn
tay để gần, trên cánh tay bạch ngọc là vòng tay Phỉ Thúy xanh biếc, sáng ngời làm Trương Mẫn Chi có chút hoảng hốt, chỉ ngửi được mùi hoa nhàn
nhạt trên người Mộc Bạch Ly, nghe được âm thanh xinh đẹp của nàng,
"Nhìn, muội cao đến vai huynh rồi!"
Năm năm trôi qua,
Trương Mẫn Chi đã không phải là tiểu tử năm đó. Hiện tại, thân hình đã
thon dài cao ngất, giống như một gốc cây tùng bách đang khỏe mạnh lớn
lên, bởi vì tu luyện khắc khổ nên làn da có màu mạch, thoạt nhìn hết sức có ý khí, chẳng qua là giờ phút này vẻ mặt xấu hổ, hai má trên mặt
hồng hồng, cũng chỉ có hai má, làm cho người ta cảm thấy có chút dễ
thương!
"Tốt lắm, thời gian ôn chuyện còn nhiều, hiện
tại quan trọng nhất là thử thách nhập môn của Bạch Ly!" Mắt nhìn thấy
hai hài tử mắt to trừng mắt ti hí, bộ dáng bất động nửa ngày, Tần Ca
nhắc nhở.
"Thử thách nhập môn?" Trương Mẫn Chi lấy lại
tinh thần, mặt khiếp sợ, "Cái đó chỉ dành cho tân đệ tử? Liên quan gì
đến Bạch Ly?" Nhìn lại Bạch Ly, chỉ thấy giữa hai lông mày nàng có tia
buồn bã, trong lòng thực có mấy phần hốt hoảng, "Rốt cuộc là chuyện gì
xảy ra?"
"Chưởng môn yêu cầu phải qua được thử thách
nhập môn mới có thể bái sư, muốn đối xử công bằng!" Thanh âm Mộc Bạch Ly có chút trầm thấp, Trương Mẫn Chi tức giận đang muốn mở miệng mắng đã
thấy Mộc Bạch Ly ngẩng đầu lên, "Muội sẽ cố gắng!" Dứt lời vừa giống như nai con bị thương, đáng thương nhìn Tần Ca, "Tần trưởng lão, ngày
trước thi những thứ gì vậy?"
"Đi lên rồi hãy nói!" Tần
Ca nói xong đang muốn kêu Mộc Bạch Ly lên phi kiếm, ánh mắt Trương Mẫn
Chi lại mong chờ nhìn Bạch Ly, "Ách, huynh dẫn muội đi!"
"Ừm?" Bạch Ly có chút sửng sốt.
Trương Mẫn Chi cũng là tính tình gấp gáp thấy Bạch Ly sửng sốt chuẩn bị đưa
tay kéo nàng, lại bị Tần Ca ngăn lại, "Ngươi chở Bạch Ly, chẳng lẽ muốn
ta chở nó?"
Theo ánh mắt Tần trưởng lão nhìn sang, Mễ Đa đang vẫy đuôi, đung đưa tai, ánh mắt loé sáng nhìn Trương Mẫn Chi— nụ
cười? Ách, có phải hoa mắt hay không, heo biết cười sao?
Trương Mẫn Chi đang buồn bực, Mễ Đa đã nện bước"mạnh mẽ uyển
chuyển" bước hướng hắn vọt tới, thân thể tròn vo suýt nữa đẩy Mẫn Chi
ngã lăn trên mặt đất. Chẳng lẽ nó còn nhớ rõ năm đó là hắn cứu nó từ
phòng bếp ra ngoài cho nên giờ phút này giống như nhìn thấy ân nhân nên
thân mật với Trương Mẫn Chi. Thân thể mập mạp cọ cọ trên đùi hắn, trong
miệng còn phát ra âm thanh rầm rì, nước miếng làm ướt ống quần Mẫn Chi,
đồng thời vẫn không quên quay đầu lại nghiêng hai mắt nhìn Tần Ca và Mộc Bạch Ly, giống như là nói sao không giới thiệu ta sớm hơn, hại ta phải
chờ nửa ngày!
"Mễ Đa rất thích ngươi đó!" Chờ Trương Mẫn Chi phản ứng kịp chỉ thấy Tần trưởng lão chở Mộc Bạch Ly từ trên đỉnh
đầu của mình bay qua, cúi đầu liếc mắt nhìn Mễ Đa dính sát vào mình,
khóc không ra nước mắt! Chỉ đành phải ủ rũ cúi đầu chở Mễ Đa đi theo.
"Bạch Ly, hiện tại con ở nơi này!"
Mộc Bạch Ly quan sát chung quanh, gian phòng tuy không lớn, lại được dọn
dẹp sạch sẽ chỉnh tề, chăn đệm thoạt nhìn đều là mới tinh, chỉ là nhìn
đã cảm thấy rất ấm áp, hơn nữa còn là sân riêng, bên ngoài có thật nhiều cây xanh cùng những khóm hoa nho nhỏ không biết tên làm cho xung quanh
hết sức thanh tịnh và đẹp đẽ, thật là một nơi xinh đẹp!
"Thích không? Nơi này toàn bộ là huynh quét dọn a!" Trương Mẫn đắc ý nhíu
mày, thấy Mộc Bạch Ly không đáp lời gương mặt biến thành quả mướp đắng.
Bạch Ly nhìn cảm thấy có chút mới lạ, lại không biết sắc mặt Mẫn Chi ca ca
biến sắc lợi hại như vậy, nhất thời quên trả lời, nhìn thấy trong mắt
của hắn vẻ thất vọng càng ngày càng đậm mới vội vàng nói, "Thích, thật
là quá đẹp!"
"Thật?" Lập tức Trương Mẫn Chi lại cao hứng bừng bừng .
Mộc Bạch Ly lặng lẽ le lưỡi một cái, thật sự là sắc mặt thay đổi thật nhanh a. . . . . .
"Không biết chuyện thử thách nhập môn?" Bạch Ly suy nghĩ một chút, bắt đầu hỏi thăm, "Thi những thứ gì?"
"Không thể nói chính xác, lần trước vòng đầu tiên là thi tính nhẫn nại, chính
là cái gì cũng không nói để cho những tân đệ tử chờ đợi dưới ánh mặt
trời phơi cả nửa ngày, để cho bọn họ nhịn không được lên tiếng nói xấu,
thế là bị đánh rớt! Tiếp nha, thông qua thử thách trên thì sẽ leo núi,
hắc, ngày đó là ở trên vách núi của Mộc Tú Phong, có điều cũng có đệ tử ở bên cạnh bảo hộ, những tên được nuông chiều kêu khổ kêu mệt cũng liền
bỏ đi rồi!"
"Vào Ngoại Môn?" Mộc Bạch Ly chợt nhớ tới Ngoại Môn, tân đệ tử bị trượt cũng sẽ đi Ngoại Môn sao?
"Không phải, trượt ở vòng thứ ba mới có thể đi Ngoại Môn!" Trương Mẫn Chi bị
ngắt lời cũng không giận, giải thích cho Mộc Bạch Ly.
Ách, thì ra là mình vẫn có ưu đãi, nếu trượt có thể trực tiếp vào Ngoại Môn. Mộc Bạch Ly có chút tự giễu, ngay sau đó hỏi tiếp, "Còn có vòng thứ
ba?"
"Đúng vậy, vòng thứ ba là để cho những những người mới tỷ thí, thắng cũng có thể chờ bái sư, thua phải đi Ngoại Môn!"
"Đệ tử không thể chọn sư phụ sao?"
"Cái này sao? Người mới tiến vào nào dám làm loạn, cho dù không hài lòng cũng chỉ được nhận thôi!"
"Ách? Mẫn Chi ca ca có thể thu đồ đệ sao?" Mộc Bạch rời chỗ ngồi đến trên ghế hai tay chống cằm, lông mi chớp chớp cùng bộ mặt ngây thơ.
Lại nghe Tần Ca nhẹ giọng cười một tiếng, "Tu vi phải đến Nguyên Anh hậu
kỳ mới có thể thu đồ đệ, Mẫn Chi a, hắn còn chưa đủ đâu!"
Trương Mẫn Chi quýnh lên, chỉ sợ Mộc Bạch Ly cười nhạo hắn.
Lại thấy Mộc Bạch Ly bắt tay vào suy tư điều gì, "Khí Động, Luyện Thần, Đan Thành, Thai Tức, Nguyên Anh, từng cái còn có ba giai đoạn: tiền kỳ,
trung kỳ cùng hậu kỳ. . . . . . Mẫn Chi ca ca hiện tại đến giai đoạn
nào?"
"Ta đã đến Nguyên Anh tiền kỳ rồi!" Thật ra thì
đối với một thiếu niên mười lăm tuổi mà nói, không thể nghi ngờ đã thể
hiện thiên phú cùng nghị lực cực cao rồi, chỉ có điều gần đây phái
Thiệu Hoa có nhiều biến đổi làm cho Trương Mẫn Chi có chút chột dạ.
Nhưng thành tích này đối với hắn mà nói cũng là rất đáng tự hào, miễn
cưỡng có thể xếp vị trí thứ ba trong các thế hệ đệ tử trẻ dưới hai mươi
tuổi của phái Thiệu Hoa. . . . .
Đáng tiếc a
đáng tiếc, Thiệu Hoa thời nào cũng có người xuất chúng, trước kia là
Thanh Phạm tiểu sư thúc, mình còn có thể tiếp nhận một người tao nhã
lịch sự như vậy. Hiện tại lại thêm Tề Ngôn Lăng, cố gắng thế nào cũng
không đuổi kịp, cái này gọi là Trương Mẫn Chi làm thế nào cũng không kìm nén được a!
"Nguyên Anh tiền kỳ? Muội hiện tại gọi
là gì đây? Mới nhập môn đi, còn kém thật là xa!" Chợt trong đầu nhớ lại
một người, năm năm trước Tần sư thúc đã nói là Nguyên Anh tiền kỳ, vậy
bây giờ sẽ là giai đoạn gì? Ở trên đại điện giống như nghe được cái gì
như Lăng sư đệ, bế quan ..., chính là cậu ấy? Mộc Bạch Ly trong tâm nghĩ đi nghĩ lại, giống như có một khoảng trống rỗng, nhẹ nhàng, rất đau!