Bởi vì năm đó ở phái
Thiệu Hoa, đặc biệt là trên Thiệu Hoa Sơn, đệ tử tổn thương hơn phân
nửa, cho nên hiện nay các đệ tử mới cùng mọi người ở những ngọn núi khác đi lên chiếm đa số. Giờ phút này nghe được lời của Mộc Bạch đều là sửng sốt, ngay sau đó có chút kinh ngạc, thì ra thiếu nữ này chính là người năm đó làm hại phái Thiệu Hoa tổn thất nặng nề, nhưng thấy bộ
dạng nàng linh hoạt đáng yêu trong lòng cũng không có bao nhiêu phẫn
hận, có điều những đệ tử khác tránh không bàn luận chuyện đó.
Dẫn đầu mấy đệ tử kia là Đoan Mộc Bạch, giờ khắc này gặp lại Mộc Bạch
Ly cũng không thể nào xác định, sau khi nghe nàng quỳ xuống nói chuyện
đều là một bộ dáng cắn răng nghiến lợi. Lúc này Đoan Mộc Bạch đã mười
bảy tuổi, nàng mặc váy màu phấn hồng, chân váy phủ một lớp vải mỏng màu
xanh khói, bên hông dùng tơ vàng mềm Yên La cột thành nơ con bướm thật
to, tóc mai buông xuống, cài một trâm ngọc phượng bích, rất có mấy phần
kiều mỵ, nhưng bởi vì tu luyện nên có vẻ hết sức nhanh nhẹn, vì vậy
trong mềm mại đáng yêu lại thêm mấy phần anh khí**. Nàng hận nhìn Mộc Bạch Ly một cái, hừ một tiếng, quay đầu đi chỗ khác,
thoáng qua đổi lại nở nụ cười, "Chưởng môn sư bá, những đệ tử mới nhập
môn chuẩn bị tham gia thử thách cùng với ngày Lăng sư đệ xuất quan đã
xác định?"
**khí khái anh hùng
Chưởng môn Trương Trọng nhìn Đoan Mộc Bạch cười đáp ứng, "Ừ! Các ngươi cần
phải quan sát tốt bọn họ!" Giống như là không nhìn thấy Mộc Bạch Ly đang quỳ, Trương Trọng vẫn thảo luận cùng Đoan Mộc Bạch, "Tiểu chất nữ có
phát hiện ra thiếu niên nào có căn cốt không?"
Đoan Mộc
Bạch nhăn mày suy nghĩ một chút, "Thật ra thì có một người, dáng dấp hết sức thanh tú để cho cháu thiếu chút nữa tưởng là con gái!"
"Ách?"
"Hơn nữa tên cũng không có hào khí, gọi Sênh Ca, mười ba mười bốn tuổi, thân thể ôn nhu yếu ớt, cha nương hắn đưa hắn tới tu tiên thật ra thì cũng
muốn để cho hắn có khí lực cường tráng hơn, có điều cháu nhìn hắn cũng
rất thông minh, căn cốt tốt, rất thích hợp tu luyện!"
"Ừ, vậy đợi khi thử thách nhập môn bắt đầu ta muốn xem pháp thuật tinh
thống đến đâu!" Trương Trọng ha ha cười một tiếng, lúc này mới xoay đầu
lại miễn cưỡng nói một câu, "Đứng lên đi!"
"Đa tạ chưởng môn!" Mộc Bạch Ly đứng lên, mới vừa quỳ đầu gối cũng có chút đau đớn,
cũng không dám động, yên lặng đứng ở nơi đó, nhất mực im lặng. Nhưng
thật ra trong lòng lại hốt hoảng, lòng bàn tay cũng đầy mồ hôi.
"Mộc Bạch Ly trở lại, không biết nên về môn hạ nào?" Đoan Mộc Bạch liếc bên này một cái, lại cười mị mị hỏi Trương Trọng.
Trương Trọng nhìn Mộc Bạch Ly một chút, nàng vốn là nữ nhi của tiền nhậm Mộc
chưởng môn, tự nhiên là kế thừa sự nghiệp, nhưng Mộc chưởng môn đã qua
đời, mà năm đó trên Thiệu Hoa Sơn đệ tử cũng chỉ còn dư lại số ít, Mộc Bạch Ly này, ném nơi nào? Trương Trọng suy tư.
"Không bằng vào môn hạ của ta đi!" Tần Ca vội vàng tiến lên nói..
"Này. . . . . ." Trương Trọng chưa mở miệng, lại nghe âm thanh Đoan Mộc Bạch
uyển chuyển vang lên, "Tần sư thúc, sợ rằng không công bằng a!"
Chỉ thấy Đoan Mộc Bạch tiến lên một bước, làm một tư thế lễ độ, hướng
mọi người thản nhiên cười, "Lấy tu vi của Mộc Bạch Ly cũng chỉ là cấp
bậc nhập môn, hơn nữa nhiều năm như vậy mới xuất hiện cùng đệ tử mới tới không kém là bao nhiêu, huống chi nàng còn mang thân phận tội nhân!"
Dừng một chút, Đoan Mộc Bạch quay đầu lại nhìn Trương chưởng môn, "Chưởng
môn sư bá, vừa đúng gần đây không phải là có thử thách nhập môn cho đệ
tử mới sao? Để cho Mộc Bạch Ly và những tân đệ tử khác cùng nhau thử
thách, nếu như qua, tự nhiên có thể chọn sư, sư phụ nào thích nàng có
thể tự thu nàng làm đồ đệ, có điều là trưởng lão hình như là không thể
nhận đồ đệ rồi, hình như là năm trước tất cả trưởng lão cùng nhau định
ra quy củ này!"
Nói xong ánh mắt ngượng ngùng sợ sệt nhìn Tần Ca, thấy mặt Tần Ca không chút thay đổi quay đầu nhìn
lại chưởng môn một bộ dạng rửa tai lắng nghe, lập tức khóe miệng nhẹ
nhàng cười một tiếng, bất kể rất nhiều tiếp tục mở miệng, "Nếu không qua được, cũng chứng minh Mộc Bạch Ly không có thiên phú tu tiên và nghị
lực chịu khổ, Thiệu Hoa đối với đệ tử thất bại thử thách không phải là
đưa bọn họ ra Ngoại Môn trông coi cửa hàng linh tinh sao, như vậy, nàng
cũng có thể đi ra ngoài học tập, phái Thiệu Hoa chúng ta luôn đối xử
công bằng với các đệ tử đúng không!"
Tất cả môn phái tu chân thật ra thì đều có chia ra Ngoại Môn và Nội Môn, cẩn thận suy
nghĩ một chút cũng liền sáng tỏ, một môn phái hơn vạn đệ tử luôn cần ăn
cơm, muốn mua đồ nhưng nơi nào mà chẳng cần tiền, sợ rằng sớm chết đói
còn nói đến tu luyện cái gì. Vì vậy đệ tử Ngoại Môn chủ yếu chịu trách
nhiệm làm một chút buôn bán, thí dụ như châu báu Ngọc Thạch, kỳ trân dị
thú, củi… cơ hồ rất nhiều phương diện đều có làm qua, hơn nữa còn đặc
biệt gắn liền với bộ phận trừ yêu. Dĩ nhiên trừ yêu là nghĩa vụ của
người Tu chân nhưng dân chúng bình thường cũng biết người Tu chân cũng
cần phải ăn cơm, cho nên không cần nhắc nhở cũng tự giác đưa đồ ăn. Về
phần những yêu ma làm kinh động triều đình, cũng là muốn những người
trong bộ phận này đi loại trừ.
Chỉ thấy Trương Trọng gật đầu một cái, "Theo như cháu nói làm đi, Mộc Bạch Ly, ngươi nghe rõ ràng?"
Những lời Đoan Mộc Bạch vừa nói, thời khắc này Mộc Bạch Ly còn chưa tiêu hoá
được, muốn thử thách? Mình bây giờ chưa tính là đệ tử nhập môn của Thiệu Hoa, còn phải vượt qua thử thách mới có thể chọn sư? Cước bộ hoảng
loạn, hoàn hảo Mưu Trình Hoa tay mắt lanh lẹ đỡ, nếu như không qua thử
thách thì phải đi Ngoại Môn? Phụ thân, tâm Mộc Bạch Ly rất đau, hoàn
toàn không nghe thấy câu hỏi của chưởng môn!
"Mộc Bạch Ly! Có nghe hay không?" Trương Trọng thấy gương mặt Mộc Bạch Ly mờ mịt không khỏi có chút giận.
Mưu Trình Hoa nhẹ nhàng chạm Bạch Ly một cái mới để cho nàng phục hồi lại
tinh thần, chỉ thấy trên gương mặt nho nhỏ của nàng là bi thương, là
cứng cỏi? Lông mày nhíu lại, lại cắn môi, "Không biết nội dung thử thách là gì?"
"Mỗi lần thử thách nội dung sẽ không giống
nhau, lần này đề mục còn chưa có, thời gian cũng còn chưa xác định, có
điều đoán chừng là một tháng sau đi!" Đoan Mộc Bạch mỉm cười giải thích
cho Mộc Bạch Ly.
Trương Trọng nhìn Mộc Bạch Ly một chút, ánh mắt khinh thường chợt lóe lên, "Cách hai năm sẽ lựa chọn đệ tử một
lần, sẽ có mấy trăm người tham gia, chỉ có điều mỗi lần chỉ có mười
người là qua được thử thách, là rất nghiêm khắc, Mộc Bạch Ly, ngươi phải cố gắng lên!"
"Dạ! Đệ tử. . . . . . Bạch Ly hiểu!"
Sau khi đi ra từ đại điện, Mộc Bạch Ly được Tần Ca trực tiếp chở đến Mộc Tú Phong, mới vừa hạ phi kiếm liền thấy Trương Mẫn Chi ngơ ngác đứng ở nơi đó trông mòn con mắt, nhìn thấy bọn họ tới càng chạy như bay đi, rồi
lại vội vàng dừng lại. Thiếu niên mười lăm tuổi giờ phút này giống như
là ngây dại, sắc mặt đỏ bừng, tay chỉ Mộc Bạch Ly, một hồi lâu mới lắp
bắp nói, "Bạch Ly? Bạch Ly. . . ?"
"Dạ, Mẫn Chi ca
ca!" Nhìn thấy bộ dạng Trương Mẫn Chi lúng túng, trong tâm Mộc Bạch ly
thoáng vui vẻ một chút, mắt to đen láy trong sáng như ngọc, nhếch miệng
lên cười một tiếng, "Mẫn Chi ca ca, đã lâu không gặp. . . . . ."