Mộc Bạch Ly nghe
được âm thanh, nhìn lại người mới tới, lập tức bò dậy nhào tới trong
ngực Tần Ca, hai má chôn ở trong ngực Tần Ca, nức nở, "Tần sư thúc, con
sắp chết, con thật là sợ!"
Tần Ca vỗ nhẹ lưng Mộc Bạch Ly, "Đừng khóc, đừng sợ, Tần sư thúc ở đây! Không có chuyện gì!"
"Ô ô, chảy thật là nhiều máu, thế nào cũng không ngừng được!" Quần áo Mộc
Bạch Ly giờ phút này đã đổi năm bộ, vừa rồi cũng không đi tắm, chỉ có
thể đem quần áo mặc tạm, mới vừa cử động một chút cảm giác phía dưới máu chảy càng nhiều.
Nàng lộ ra khuôn mặt kiên nghị, "Tần sư thúc, người nói cho con biết, con không phải là mắc bệnh nan y chứ?"
Nhìn bộ dạng Mộc Bạch Ly như thế, Tần Ca nhẹ nhàng cười một tiếng, "Nha đầu
Bạch Ly khỏe mạnh như vậy, làm sao mắc bệnh nan y, không cần lo lắng,
đây chỉ là biểu hiện của trưởng thành!"
Bạch Ly cái hiểu cái không, "Trưởng thành cũng sẽ chảy máu sao? Tần sư thúc cũng sẽ?"
Tần Ca có chút xấu hổ, mặt lại hơi đỏ, "Không phải, chỉ có con gái mới có
thể như vậy! Không cần lo lắng, mấy ngày nữa là tốt rồi!"
"Nhưng chảy nhiều máu như vậy!" Quay đầu nhìn vết máu trên đất, nhiều như vậy
là bình thường? Mộc Bạch Ly có chút kinh ngạc.
"Là bình
thường, mỗi cô gái lớn lên đều như vậy! Cái này gọi quỳ thủy, đây là lần đầu tiên, về sau mỗi tháng cũng sẽ có mấy ngày như vậy!" Để cho một đại nam tử giải thích những thứ này bây giờ Tần Ca cảm thấy có chút khó xử, mặt Tần Ca đã nóng đến đỏ lên rồi, cũng không nghĩ Mộc Bạch Ly có hiểu
hay không.
"Lúc có quỳ thuỷ, ít dùng nước
lạnh, ăn đồ ăn nhẹ, sau đó dùng cái này. . . . . ." Sắc mặt đỏ hồng, từ trong túi xách lấy ra đồ thê tử đã chuẩn bị, giải thích cho Mộc Bạch Ly phương pháp sử dụng rồi lại dặn dò một chút chú ý một số việc. Sau đó
vội vàng rời đi để Mộc Bạch Ly một mình ngẩn người tại đó, vẫn còn đang trở về chỗ tiếp thu kiến thức vừa mới biết, một lát còn tiêu hóa không
được, dựa theo làm là được, đợi nàng lấy lại tinh thần mới phát hiện Tần sư thúc đã không thấy bóng dáng, "Hôm nay Tần sư thúc rất kỳ quái ? Mặt còn đỏ như vậy, chẳng lẽ là ngã bệnh?" Mộc Bạch Ly buồn bực tự lẩm bẩm.
"Thì ra không phải là sắp chết!" Phải viết thư cho Mẫn Chi ca ca, Mộc Bạch Ly nghĩ như thế.
Tần Ca trở lại trong phòng, mặt có vẻ buồn rầu. Thê tử của hắn Bích Lăng
cũng là khuôn mặt lo lắng, "Nha đầu Bạch Ly này sống một mình, cũng
không có ai dạy dỗ, làm sao bây giờ?"
"Đúng vậy!" Tần Ca nặng nề thở dài, "Nha đầu kia lần này thật là bị dọa cho sợ!"
"Đã đề cập với chưởng môn chưa? Đều đã sáu năm rồi!" Bích Lăng cau mày,
"Cấm bế đến khi nào!" Nha đầu Bạch Ly này, thật là rất đáng thương!
"Ừ! Lần này nói gì cũng phải đưa Bạch Ly xuống núi, nhiều năm như vậy, cấm
bế cũng nên phạt xong rồi! Ngày mai sẽ thương lượng với chưởng môn, cũng có thể!" Tần Ca suy nghĩ một chút, trước kia vẫn đề cập tới chuyện này. Lúc mới bắt đầu chưởng môn đều nghe nhưng không làm, sau cũng không
quan tâm, dù sao qua nhiều năm như vậy, đối với một đứa bé, vẫn không
thể quá mức đi, lần này, nhất định phải thuyết phục chưởng môn, trong
lòng âm thầm quyết định.
"Được rồi, được rồi! Để đi! Để
đi!" Trương chưởng môn không nhịn được phất phất tay, Tần Ca này, mỗi
lần tới cũng đều vì chuyện này, cũng không biết muốn càu nhàu tới khi
nào. Tiểu nữ oa của tiền nhậm chưởng môn, một người lẻ loi hiu
quạnh sinh sống đã sáu năm, lỗ tai đều bị câu nói ấy làm đau đầu rồi.
Thường ngày Tần Ca luôn là người ưu nhã nhưng khi động đến chuyện như
vậy làm sao lại biến thành bà già lắm điều chứ? Trương Trọng không nghĩ
ra, "Thôi, thôi, vậy thì thả đi!"
"Đa tạ chưởng môn!" Tần Ca mừng rỡ không dứt.
Đã xác định rõ thời gian nhưng ngược lại lại chậm mấy ngày, hôm nay đi
đón Bạch Ly nhưng khắp nơi đều là một mảnh vết máu bừa bãi, hay là chờ
sau khi dọn dẹp sạch sẽ xong, tránh cho vừa ra phía sau núi liền bị
người chê cười. Tần Ca nghĩ như vậy nên báo cho Trương Mẫn Chi sớm một
chút, mà Trương Mẫn Chi lại cực kỳ vội vàng dùng diều báo cho Mộc Bạch
Ly, lần này, Mộc Bạch rời đi mới sững sờ!
Nhìn trên vách tường chằng chịt chữ, tâm căng thẳng, rất đau, sắp đi ra ngoài sao?
Mộc Bạch Ly có chút chần chừ, nàng đang sợ, đúng vậy, nàng sợ, nàng sợ
đi ra ngoài thấy ánh mắt căm hận của mọi người, nàng sợ vừa thấy được
bọn họ liền nhớ lại chuyện năm đó. Nàng đau lòng, nàng hối hận, đầu tựa
vào trên người Mễ Đa, thân thể vòng ở eo mập của nó, "Mễ Đa, Viên Thịt,
sắp đi ra ngoài, các ngươi sợ không? Ta, thật sợ hãi. . . . . ."
Cuộc sống xuống núi cuối cùng cũng tới, tới đón nàng là Tần sư thúc và Tam
sư huynh, Mộc Bạch Ly đem toàn bộ đồ nhét vào trong túi Càn Khôn, cho
nên giờ phút này trong tay cũng không có đồ vật gì, chẳng qua là ôm Viên Thịt, sau lưng chính là Mễ Đa tròn mập. Mưu Trình Hoa nhìn Mễ Đa một
cái, "Heo nhỏ càng ngày càng có linh tính, cũng có bộ dáng Linh Thú?"
Nhìn kỹ tới hai mắt Mễ Đa lóe sáng, ẩn lộ vẻ trí khôn, "Đây cũng là hiếm thấy, chẳng qua là. . . . . . Cho dù tiến hóa thành Linh Thú, lại có
ai nguyện ý thu chứ?"
"Nó là bảo bối của muội mà, tại sao
phải cho người khác!" Mộc Bạch Ly sưng mặt lên mân mê miệng nói. Mễ Đa
hưng phấn rầm rì hai tiếng cùng bộ mặt lấy lòng.
"Nha
đầu, chúng ta đi ra ngoài!" Tần Ca để cho phi kiếm trở nên to lớn, dắt
Mộc Bạch Ly cho nàng ngồi vào trên phi kiếm, mà Mưu Trình Hoa là phụ
trách chở Mễ Đa, hình ảnh thật có chút buồn cười.
"Đi!" Theo một tiếng thở nhẹ của Tần Ca, phi kiếm bay lên giữa không
trung. Mộc Bạch Ly quay đầu lại liếc mắt nhìn nơi mình sinh sống gần sáu năm, trong mắt cũng có một tia không nỡ, bị hai người Tần Ca thấy, đứa
nhỏ này, là đang lo lắng cuộc sống phía ngoài sao, nhẹ nhàng thở dài,
cũng không biết để cho nàng ra ngoài đến tột cùng là đúng hay là sai,
Tần Ca cũng có chút hoang mang.
Tội đồ chịu phạt xong, dĩ nhiên là phải diện kiến chưởng môn!
Ba người một heo, còn có một viên tròn màu trắng nho nhỏ, cùng đi đến trên đại điện. Lúc này trên điện giống như đang bàn bạc chuyện gì, tất cả đệ tử ưu tú của ngọn núi tới khoảng bốn chín người, có điều là cũng coi
như không phải đại sự, dù sao, các trưởng lão cũng không tới, dĩ nhiên,
giờ phút này ngoại trừ Tần Ca vừa tới cửa.
Mắt thấy ba
người kia đi vào, ánh mắt của mọi người cũng rơi xuống trên người thiếu
nữ phía sau bọn họ. Thiếu nữ này ước chừng mười ba mười bốn tuổi, mặc áo màu xanh nhạt, màu sắc không rõ nét, nhưng lại không có bất kỳ ảnh
hưởng nào, chỉ cảm thấy vẻ mộc mạc giản dị hơn nữa còn cảm thấy nàng
linh hoạt khéo léo, vẻ mặt trong sáng, da trắng như tuyết, trên khuôn
mặt trái xoan có đôi mắt thật to, chỉ bởi vì tuổi còn nhỏ, vóc người
chưa trưởng thành, mặc dù dung mạo tuyệt lệ, lại không che giấu được
dung nhan ngây thơ. Chỉ thấy nàng giống như nhìn thấy ánh mắt của mọi
người trở nên có chút hốt hoảng, vài đệ tử còn đang kinh ngạc đây là
tiểu sư muội? Lại thấy nàng đã quỳ xuống.