Mộc Bạch Ly và sư phụ ước lượng đúng thời gian đi từ từ đến lôi đài, người xem xung quanh
cũng không nhiều, nàng nhìn xuống những người rải rác vây quanh ở hai
bên, vậy mà trừ Mẫn Chi ca ca, không có ai thuộc phái Thiệu Hoa đến cổ
vũ cho nàng. Tuy nói nàng không quan tâm, không để ý, nhưng trong lòng
ít nhiều vẫn có chút mất mát.
Thật ra thì cũng không phải là đệ
tử phái Thiệu Hoa cố ý không đến, chủ yếu là do mấy ngày trước Đoan Mộc
Bạch nói là muốn tất cả các đệ tử hôm nay đi cổ vũ cho Tử Hợp, mọi người cũng không tiện làm trái ý nàng ta, những đệ tử rảnh rỗi căn bản đều đi xem Tử Hợp thi đấu, cho nên giờ phút này xung quanh Thanh Đình Phong
mới không có những đệ tử phái Thiệu Hoa khác.
Đối thủ của Mộc
Bạch Ly là một thiếu niên mắt to mày rậm, nhìn trang phục trên người
hắn, Thanh Phạm giải thích nói là phái Nghiêm Hoa. Phái Nghiêm Hoa chỉ
được coi là môn phái tu chân bậc trung, người đến đây cũng không tính là nhiều, cho nên người đang xem cuộc chiến cũng sẽ không nhiều lắm, trận
đấu này, quả nhiên là rất vắng vẻ, đặc biệt là so với trận đấu của Mẫn
Chi ngày hôm qua!
Nhưng Mộc Bạch Ly lại nghĩ, nếu như có hai hàng tỏi tươi xếp hàng cổ vũ cho mình, nàng nhất định sẽ không chịu được!
Vắng vẻ chút cũng tốt, vắng chút cũng tốt, chỉ cần có sư phụ và Mẫn Chi
ca ca ở đây là đủ rồi!
Bước lên mặt nước, Mộc Bạch Ly phát hiện
lại có người tới, chính là Tần trưởng lão và Trình Hoa sư huynh. Trong
khi Tần trưởng lão bận trăm công ngàn việc vẫn bớt thời gian đến đây làm nàng rất cảm động, kinh ngạc và cảm động nhất là Trình Hoa sư huynh đeo mặt nạ bạch ngọc cũng tới! Phải biết, Trình Hoa sư huynh rất ít khi
xuất hiện vào ban ngày, hơn nữa đại đa số thời gian vị sư huynh này đều
bế quan tu luyện, nghĩ đến đây, Mộc Bạch Ly đã cảm thấy cay mũi, gật đầu một cái thật mạnh với hai người rồi mới lộn người lại đối diện với đối
thủ!
Chỉ thấy hắn đã ôm quyền: "Tại hạ Tống Trấn phái Nghiêm Hoa!"
Điệu bộ này của hắn cũng quá cứng nhắc đi, Mộc Bạch Ly cũng đành phải bắt
trước bộ dáng của hắn mà ôm quyền cúi người, đợi tiếng trống vang lên sẽ tốc chiến tốc thắng! Nào biết đối phương lại trơ mắt nhìn mình, khuôn
mặt hắn nóng lên, hồng hồng như vỏ trứng. Một lúc lâu sau mới ngại ngùng ríu ríu lên tiếng như tiếng muỗi vo ve, thật không hợp với dáng vẻ bề
ngoài của hắn!
"Cái đó. . . . . ."
"Có chuyện gì?" Vẻ mặt
Mộc Bạch Ly buồn bực, Viên Thịt từ sau lưng nàng xông tới giẫm lên một
chiếc lá sen, bày ra dáng vẻ ngây thơ hết sức đáng yêu. Kết quả bị Mộc
Bạch Ly cúi đầu trừng mắt nhìn nó một cái, lại tóm lấy lá sen kia, kéo
ra giấu ở sau lưng!
Làm xong tất cả những việc này Mộc
Bạch Ly lại nghiêm túc nhìn đối thủ, tỏ ý tôn trọng! Kết quả, mặt thiếu
niên kia càng đỏ lên đến tận mang tai.
"Cái đó, ngươi vẫn chưa nói tên của ngươi là gì mà!" Như là lấy hết dũng khí, thiếu niên kia đột nhiên lớn tiếng nói!
Ở bên ngoài xem thi đấu, Trương Mẫn Chi không vui, hắn rất muốn sai Mễ Đa chạy lên phun cho tên kia một đoàn lửa!
Thanh Phạm thì ngược lại, chỉ thấy hắn phe phẩy cây quạt, trên mặt vẫn mỉm
cười ấm áp như thường ngày, chỉ là cây quạt này, hình như chưa bao giờ
mở ra!
"Mộc Bạch Ly phái Thiệu Hoa!" Người này cũng quá cứng nhắc đi, một chút chuyện nhỏ như vậy, vừa rồi ta cũng ôm quyền khom lưng đáp lễ, thiếu chút nữa gãy cả lưng rồi, vậy mà còn so đo những thứ này với
ta. Mộc Bạch Ly chu miệng, rất không hài lòng.
Đáng chết, thật
không ngờ bản thân mới vừa rồi trì trệ, rõ ràng là ngượng ngùng bắt
chuyện, kết quả lại bị nàng hiểu thành như vậy, nét vẽ kia không phải
thô to bình thường mà!
"Ầm!" Đúng lúc này tiếng trống vang lên,
Mộc Bạch Ly liền tập trung lực chú ý. Bởi vì phải bảo vệ Viên Thịt cho
tốt, cho nên nàng đành phải tấn công trước, một lần hành động bắt lấy
đối thủ. Nhưng nhìn bộ dạng ngây ngẩn của thiếu niên phía đối diện lại
có chút không đành lòng, đành phải lên tiếng nhắc nhở: "Xem kiếm!" Trên
tay nàng chính là một chiêu hoa rơi nước chảy đâm thẳng về phía hắn,
ngay cả muốn đỡ kiếm hoa cũng đã muộn rồi!
Kết quả là thiếu niên
kia vẫn chỉ ngây ngốc đứng đó, nếu không phải Linh Thú của hắn ta lập
tức đẩy hắn qua một bên, đoán chừng đã bị đâm trúng! Linh thú kia vừa
xuất hiện, hình dáng thật lớn làm Mộc Bạch Ly giật mình, không ngờ là
gấu xám! So sánh với Linh Thú của nàng, Viên Thịt nhỏ đến đáng thương,
quay đầu liếc nhìn Viên Thịt, chỉ thấy nó nhảy nhảy ở trên lá sen, không chút lo lắng bị lật ngã, nó thích thú cổ vũ cho Bạch Ly!
Giờ
phút này Viên Thịt nhìn thấy gấu xám nhưng cũng không hề sợ hãi, con
ngươi màu hồng như hai viên đá quý lóe lên, lại thò một chân nhỏ ra đạp
đạp lên mặt nước như là khiêu khích!
Gấu xám vốn tưởng là thiếu
niên sẽ dùng phép kéo nó trên mặt nước, kết quả lúc này lại không như
vậy, hơn nữa thiếu niên kia còn đang ngẩn ngơ, lần này coi như xong. Một tiếng "tõm" rơi xuống nước, lượng lớn bọt nước bắn tung tóe trên mặt
nước làm toàn thân hai người ướt đẫm, mặt nước cũng lay động. Lúc này,
Viên Thịt thật cẩn thận bám lấy mép lá sen, lộ ra dáng vẻ đáng thương
chỉ sợ bản thân mình cũng sẽ ngã xuống, mới vừa rồi còn là một tên tiểu
lưu manh, bây giờ đã lắc mình biến thành kẻ đáng thương!
Bởi vì Linh Thú của đối phương rơi xuống nước, trận đấu cũng tới đây là kết thúc, Mộc Bạch Ly không nhìn thiếu niên kỳ lạ đang thất thần, dời mắt
lên thân thể Viên Thịt, đang muốn trêu ghẹo nó mấy câu, chỉ thấy một
bóng người lướt qua, ngay sau đó bản thân đã bị người ôm lấy bay lên
không trung, trên người lại còn được phủ lên một tấm lụa dài màu hồng.
Nhìn kỹ lại, hình như là tấm sa trải giường pháp bảo tùy thân của sư
phụ. Vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy khuôn mặt tỉnh bơ của sư phụ, ngay sau
đó nàng bị xoay mấy vòng, cả người liền bị bọc trong tấm lụa hồng kia,
giống như một cái kén thật lớn!
Mộc Bạch Ly đang muốn phàn nàn,
thì phát hiện mình đã không còn bị sư phụ ôm nữa, mà là bị giơ lên, bộ
dáng như vậy càng giống như một bé tằm tội nghiệp: "Sư phụ, cả người ướt sũng, thật khó chịu!"
"Ngươi cũng biết cả người ngươi ướt sũng!" Nghe giọng điệu sư phụ có chút không vui, Mộc Bạch Ly buồn bực!
Thì ra là lúc gấu xám vừa mới ngã xuống nước, một lượng lớn bọt nước văng
lên người Mộc Bạch Ly làm toàn thân nàng ướt sũng, quần áo bị ướt liền
dính thật chặt lên người làm đường cong mê người của thiếu nữ bị lộ ra.
Vị thiếu niên ở phía đối diện hận không thể dán mắt lên người nàng, đáng giận là tiểu nha đầu này còn không hề hay biết, nếu đổi lại là một nữ
tử khác gặp phải chuyện như vậy sẽ hét lên một tiếng rồi tức giận mà
trốn đi, nàng thì tốt rồi, còn nhàn nhã đứng đó, kết quả là làm cho càng nhiều người dán mắt lên người nàng hơn!
Vì vậy, Thanh Phạm mới
bay qua bọc kín nàng lại. Đôi khi, có một vài phương diện nàng hơi chậm
chạp thật khiến hắn hết cách! Thanh Phạm vốn định ôm nàng vào lòng,
nhưng nghĩ trái nghĩ phải, nơi này đông người như vậy, thân phận của hắn hôm nay vẫn là sư phụ của nàng, làm như vậy thật không tốt, vì vậy liền ung dung đổi thành giơ lên, chờ đến khi lên đến bờ rồi hắn cũng không
thả nàng xuống!
Nghe nàng khó chịu phàn nàn, Thanh Phạm vẫn không nói gì, khóe miệng hắn giật giật, xách nàng lên rồi đi thẳng về Mộc Tú Phong.
Lúc này Trương Mẫn Chi mới kịp phản ứng lại, mới chỉ nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi một chút, hắn đã cảm thấy đỏ mặt!
Trương Mẫn Chi có chút tự trách, hắn thế nhưng cũng nhìn nàng đến u mê, thật
là đáng chết! Nếu hắn xông lên bọc lấy Bạch Ly sớm một chút thì tốt.
Giọng nói của Mễ Đa vang lên trong đầu: "Ngươi lấy cái gì bọc hả? Chẳng
lẽ dùng dây thắt lưng quần?"
Đúng rồi, ai sẽ nhàm chán mang bên
mình những vật dụng kỳ quái giống như Thanh Phạm tiểu sư thúc vậy chứ,
Trương Mẫn Chi thở dài, trước khi đi vẫn không quên mang Viên Thịt vẫn
còn đang ở trên mặt nước cùng đi.
Bên kia, gấu xám đã được vớt
lên, chỉ là thiếu niên kia vẫn còn đang ngơ ngẩn, mắt không chớp lấy một cái nhìn về phía Bạch Ly vừa rời khỏi!
Trương Mẫn Chi chu miệng, trận thắng của hắn đã rất ngoạn mục, Mễ Đa rất có phong cách vừa ra sân đã giải quyết đối thủ trong nháy mắt. Kết quả là Mộc Bạch Ly còn ngoạn
mục hơn một chút, thế nhưng nàng mới vậy mà đã thắng. Bạch Ly xuất sắc
lại xinh đẹp như vậy, trong lòng hắn không còn lời để nói, đồng thời có
chút chua xót!
"Thanh Phạm tiểu sư thúc, Bạch Ly, chờ ta một chút!"