Bên này, cái kén tằm là Bạch Ly bị xách về Mộc Tú Phong, sau đó tấm sa
màu hồng khẽ rung lên, cứ như vậy được gỡ ra, cả người nàng xoay vòng
vài cái thì lộ ra ngoài. Vừa rồi trên đường đi, Thanh Phạm dùng chân khí bao bọc lại cái người ngu ngốc này, bây giờ gỡ ra, quần áo trên người
nàng đã gần khô, nhưng lại có nhiều nếp nhăn giống như dưa muối bị ngâm
trong bình, hai mắt Thanh Phạm hiện lên vẻ khó chịu: "Đi thay quần áo
đi!"
Mộc Bạch Ly dĩ nhiên không dám phản bác, ngoan ngoãn chạy
vào phòng, chỉ là nàng vẫn đang suy nghĩ: Rốt cuộc ta có thắng hay không nhỉ? Chẳng lẽ như vậy liền thắng? Thiếu niên kia bị gì vậy? Thật đúng
là không thể hiểu nổi mà!
Mới thay quần áo xong đã nghe thấy
tiếng Trương Mẫn Chi kêu to ở bên ngoài. Nàng bước ra khỏi cửa phòng,
vừa quay đầu thì cánh hoa thi nhau rơi xuống, lại còn không phải hoa đào mà là một đống lớn hỗn hợp, có thể loáng thoáng phân biệt ra được có
mùi thơm của hoa quế. Hoa quế này vừa nhỏ lại vừa nát, Mộc Bạch Ly không chú ý cánh hoa liền bất ngờ bay vào mắt nàng, cứ thế dụi mạnh hai cái,
mắt nàng lập tức đỏ lên, còn ẩn ẩn xuất hiện nước mắt.
"Bạch Ly,
chúc mừng muội nha!" Trương Mẫn Chi sai Mễ Đa ngậm giỏ hoa đi đến: "Trận đầu thắng dễ dàng như vậy, thật là lợi hại!" Trương Mẫn Chi nói thật
lòng nói, lọt vào lỗ tai một vài người lại không phải là ý đó, chỉ nghe
Thanh Phạm tiểu sư thúc của hắn hắng giọng ho khan hai tiếng, quay đầu
nhìn lại thì đã thấy khóe miệng Thanh Phạm co rút một cách kỳ dị. Trương Mẫn Chi hoảng sợ, đang muốn giải thích thì cảm thấy thân thể mình đã
bay lên không trung, ngay cả một tiếng chào cũng chưa kịp nói, cả người
đã bị ném ra ngoài. Chỉ nghe được một tiếng hô to bất lực từ phía xa:
"Thanh Phạm tiểu sư thúc, sao người có thể không nói lý như vậy
chứ......"
Thanh Phạm không thèm để ý đến hắn ta, chỉ là suy nghĩ có nên dạy một vài khóa về kiến thức căn bản cho Bạch Ly để thức tỉnh
cái đầu gỗ này của nàng một chút hay không, nhìn Bạch Ly một hồi lâu,
cuối cùng vẫn quyết định mặc kệ, hắn phất tay một cái: "Tự mình luyện
tập đi!"
Đại đồ đệ vẫn chưa tìm được, còn phải đi nghe ngóng tìm hiểu, mấy ngày trước hắn đã tìm đến ngoài năm trăm dặm Thiệu Hoa Sơn mà vẫn không có chút tin tức. Hôm nay còn phải đi xa một chút để tìm kiếm, nếu không thật khó mà yên lòng. Hắn quả thật thiếu nợ đại đồ đệ này
nhiều lắm! d.đ_lqđ
Thanh Phạm vừa đi khỏi, Linh Đang trên cổ tay Mộc Bạch Ly vang lên.
"Bạch Ly, bên kia vừa kết thúc ta đã chạy đến xem ngươi, vậy mà ngươi làm thế nào còn kết thúc sớm hơn cả ta vậy?"
Thì ra, Linh Thú của Bảo Sinh là một con ong vàng. Vừa đúng lúc ong vàng
mới đẻ ra một tổ ong vàng con, vốn dĩ chỉ cần phái ong mẹ ra là được,
các con nhỏ đợi sau này mới cho ra trận, ẩn dấu thực lực. Chỉ là Bảo
Sinh không để ý đến xếp hạng lần này chút nào, hơn nữa còn gấp gáp kết
thúc trận đấu để đi xem trận đấu của Bạch Ly, cho nên vừa mới bắt đầu,
nàng đã chỉ huy ong vàng mẹ dẫn các con vây xung quanh đối thủ, mà đối
thủ của Bảo Sinh lại là một tiểu cô nương. Vừa thấy trận thế này, tiểu
cô nương kia đã ném phi kiếm, nhanh chóng nhảy xuống đài, nước mắt lưng
tròng muốn được các sư huynh nhà mình an ủi, kết quả là Bảo Sinh cứ như
vậy mà dễ dàng giành được thắng lợi. Cũng từ đó trở thành tâm điểm cho
mọi người bàn luận trong trận thi đấu Tiên Kiếm!
Hai ngày đầu thi đấu thật đúng là đặc sắc. Việc tu tiên của các nhân sĩ tu chân thường
ngày vốn nhàm chán, nay lại có thêm chút tin đồn bát quái thú vị!
Vừa kết thúc, Bảo Sinh đã hí hửng chạy đến Thanh Đình Phong, kết quả là mọi người đã đi khỏi từ lâu trà cũng đã nguội. Hết sức buồn bực, hôm nay
liên lạc với Bạch Ly, nghe Bạch Ly kể bản thân đã giành được thắng lợi
như thế nào, Bảo Sinh lại càng thêm im lặng, một là không lời để nói về
thắng lợi này, hai là không lời để nói nha đầu chậm hiểu này, chậm hiểu
thì chậm hiểu đi, nàng cũng không có lòng nào mà cứu vớt một nha đầu
thần kinh không ổn định như vậy. Bảo Sinh nghĩ, cả sư phụ Trích Tinh của nàng cũng quá chậm hiểu rồi, nàng đã ám chỉ vô số lần rồi mà hắn vẫn
không hiểu, lần này nàng nói trở về tham gia đại hội Tiên Kiếm, vốn nghĩ sư phụ sẽ không đồng ý, sau đó nàng sẽ ngoan ngoãn ở lại bên cạnh hắn,
kết quả đây......
Ài..., Bảo Sinh thở dài!
"Bảo Sinh, Bảo
Sinh, ngươi ngẩn người cái gì đó?" Vừa rồi, Bạch Ly hỏi mấy câu mà đối
phương cũng không phản ứng, bèn tiếp tục giục.
"A....., không có gì, thi đấu ngày mai mới lại tiếp tục hả?"
"Đúng vậy!"
"Vậy ngươi dẫn ta đi dạo Thiệu Hoa Sơn nha?"
Cái này? Lúc Mộc Bạch Ly còn bé nàng thường đi dạo vòng quanh trên các
Phong, nhưng sau khi trải qua sự kiện kia nàng gần như đã không còn dặt
chân đến rất nhiều nơi, bây giờ có rất nhiều nơi nàng thậm chí đã quên
đến bảy tám phần, nói muốn đi dạo, cũng chỉ có thể đi dạo ở cửa nhà mà
thôi: "Cái đó, thật ra thì ta cũng không quen thuộc cho lắm, nếu không,
ngươi tới Mộc Tú Phong của ta đây này, có thể ngắm hoa đào nha...!"
"Mùa này có hoa đào?"
"Đương nhiên là có! Hoa đào còn rất rất đẹp nữa đó!" Mộc Bạch Ly thích thú khoe, quả thật làm cho Bảo Sinh cảm thấy hứng thú.
"Vậy ta tới rồi ngươi ở đợi ta ở cổng Mộc Tú Phong!"
"Được!"
"Một lời đã định!"
"Ừ!"
"Ta tới nha......"
"Biết rồi, ngươi mau qua đây nhanh đi......"
Mộc Bạch Ly thật sớm đã đợi trước cổng Mộc Tú Phong, Bảo Sinh cũng tới rất
nhanh, không đến một phút đã đến. Nàng cũng không muốn dừng lại ở những
nơi khác, lôi kéo tay Bạch Ly, không ngừng giục: "Đi, dẫn ta đi ngắm hoa đào mau lên đi!"
Rừng đào của sư phụ quả nhiên không phải khoe
khoang, Bảo Sinh vừa nhìn thấy liền ngẩn ngơ đứng nhìn, Mộc Bạch Ly gọi
hai tiếng nàng cũng không có phản ứng, đang chuẩn bị cùng Bảo Sinh đứng
ngẩn người ở đó, đã thấy nàng đâm đầu đi vào trong, ngay sau đó bổ nhào
một cái, một bộ quần áo màu tím cứ như vậy mà ngã thẳng tắp trên mặt
đất, rất nhiều cánh hoa bị động mà rơi xuống, phủ đầy đầu và mặt nàng!
Mặt đất trong rừng đào rất sạch sẽ, mặc dù cánh hoa rơi xuống rất nhiều,
nhưng mỗi ngày Mộc Bạch Ly đều dọn dẹp, vì vậy trên cỏ xanh cũng chỉ có
lẻ tẻ chút phấn hồng điểm thêm ở giữa, thoạt nhìn càng thêm tươi mát!
"Hoa đào này cũng thật có linh khí đi!" Nói xong Bảo Sinh hít sâu một hơi,
thật thơm, mùi thơm quanh quẩn: "Thật đúng là Tiên Cảnh chốn Nhân Gian!"
"Ta không lừa gạt ngươi chứ!" Rừng đào của sư phụ được khen ngợi, tâm tình
của Mộc Bạch Ly cũng vô cùng tốt, mặc dù không phải là của mình, nhưng
dù sao cũng do mình quản lý, lúc này nàng giống như đứa trẻ được khen
ngợi, lòng vui như được uống mật!
Chỉ là, rừng đào này rốt cuộc
được xem là của người nào đây? Của sư phụ? Hay là mình? Đây cũng giống
như quan hệ giữa mẹ đẻ và mẹ nuôi vậy. Đang vui vẻ, đột nhiên nàng giật
mình một cái, mình đang nghĩ cái gì vậy? Mặt nàng trong nháy mắt nóng
bừng, quay đầu liếc Bảo Sinh một cái, mắt nàng ấy khép hờ, vẻ mặt hưởng
thụ, cũng không biết là đang suy nghĩ những gì, may là không bị nàng ấy
phát hiện. Mộc Bạch Ly hít sâu một cái, lại chậm rãi thở ra, may quá,
may quá......
"Bảo Sinh, Bảo Sinh......" Nằm một lát, Mộc Bạch Ly cảm thấy phải chiêu đãi Bảo Sinh ăn chút đồ gì đó, gọi hai tiếng, Bảo
Sinh mới mở mắt, một đôi mắt phượng trợn tròn, giống như biến thành mắt
hạnh nhân, ngón tay trắng như ngọc duỗi ra dí lên trán Mộc Bạch Ly hai
cái: "Mộng đẹp của ta đã bị ngươi gọi mà biến mất rồi!!! Ngươi đền cho
ta!" Bảo Sinh lúc này bày ra dộ dáng nhất quyết không tha! d.đ_lqđ
Vừa rồi Bảo Sinh đang cùng sư phụ nàng trước hoa dưới trăng, lúc chuẩn bị
cường hôn sư phụ lại bị Bạch Ly đánh thức làm nàng rất buồn bực, chỉ là
vừa ngẩng đầu, lại chuyển lực chú ý: "Thật là xinh đẹp!"
Mộc Bạch Ly theo ánh mắt của nàng nhìn sang, thì thấy Thanh Loan ở nơi đó ngẩng đầu, bày ra dáng vẻ của kẻ trên cao nhìn xuống.
"Ôi, thật là đẹp!"
Thanh Loan vỗ cánh, trong nháy mắt đã xòe cái đuôi nhiều màu khổng lồ giống
như cái quạt tròn của nó ra, ánh sáng lung linh một lóe lên rất đẹp mắt!
Mộc Bạch Ly đã thấy nhiều lần nhưng vẫn không khỏi cảm thán: Mặc dù là Linh Thú để thưởng thức, nhưng Khổng Tước Thanh Loan thật sự là đẹp quá đi.
Sau đó, nghĩ tới quả lông tròn vo nhà mình đang ngủ, nàng không khỏi thở dài một trận: Cùng là Linh Thú để thưởng thức, chênh lệch này cũng có
chút lớn quá đi!
Ngay khi nàng đang cảm thán, thì giọng Bảo Sinh vang lên: "Nhưng cái đuôi của con chim này khó coi chết đi được!"
Mộc Bạch Ly nhìn lên, đúng vậy, trước kia nàng không chú ý, Thanh Loan vừa
giương cánh, cái đuôi liền lộ ra, ngẫm lại cảm thấy buồn cười, khóe
miệng mới vừa khẽ cong, đã nhìn thấy Thanh Loan bên kia đập cánh rung
trời, cái đuôi trong nháy mắt rũ xuống, ánh mắt bốc lửa nhìn chằm chằm
bên này, nó nhìn rất lâu, thậm chí có nước mắt từ trong lăn xuống chảy
ra ngoài, làm Bạch Ly sợ hết hồn, đây... làm thế nào cho phải?
"Thanh Loan?" Mộc Bạch Ly cẩn thận từng li từng tí muốn qua trấn an nó một
chút, kết quả là Thanh Loan lại bày ra dáng vẻ hung dữ, sau đó hết sức
tủi hờn liếc nhìn Bảo Sinh, vỗ cánh mang theo trái tim tan nát lảo đảo
bay đi......
"Cái đó..., chẳng lẽ nó đi nhảy sông?" Bảo Sinh lại
độc miệng phun ra một câu nói độc ác, tuy nhiên bản thân nàng vẫn chưa ý thức được điểm này. Nhưng rõ ràng là Thanh Loan này vừa lảo đảo một
cái, hiển nhiên là bị đả kích không nhẹ.
"Chỉ sợ là đi cáo trạng
đó!" Mộc Bạch Ly lầm bầm nói, nếu sư phụ trách tội ta, rõ ràng sẽ không
có kết quả tốt đâu. Nàng đưa mắt nhìn Bảo Sinh, hết sức buồn bã....