Làm Cách Nào Để Dưỡng Một Con Sói Ngốc
Lễ hội mùa thu hoạch là hoạt động truyền thống của thị trấn, được tổ chức
vào mùa thu hằng năm, bởi vì thế nên Aisha cũng không cần phải đến
trường học. Mà những ngày hội như thế này thì không thể thiếu được chủ
đề về tình yêu nam nữ. Dựa theo truyền thống, trong ngày tổ chức lễ hội, cứ khi đến hoàng hôn thì các thiếu nữ mười sáu tuổi trở lên đi đến rừng cây nhỏ phía bắc treo dây tơ của mình lên trên nhánh cây nhỏ. Nghe nói
làm thế sẽ có người theo đuổi mình, cột dây càng cao thì người theo đuổi sẽ càng ưu tú. Bởi vậy mỗi khi đến ngày hội này, những cây cối trong
khu rừng đều tràn đầy những sợi dây tơ, thậm chí đứng trong chợ đều có
thể nhìn thấy dây tơ đón gió bay phất phơ. Không ít thiếu nữ vì muốn
được nhiều người theo đuổi đều lén lút cột vài dây tơ lên các cành cây
tốt nhất. Các cô ấy có khi là hy vọng có thể chọn lựa cho mình người
thích hợp nhất, cũng có khi là muốn được hưởng cảm giác được nhiều người yêu thích… Tóm lại, tất cả mọi người đều tin tưởng tập tục này.
Aisha nhìn dây tơ màu trắng được làm rất khéo léo trong tay, tâm tình có chút phức tạp.
Wesson thái thái là thợ may trong trấn, trước lễ hội bà đều làm và đem đi bán, những thiếu nữ muốn cột nhiều dây tơ đều sẽ tìm mua của bà. Nhưng thực
ra, mặc kệ các thiếu nữ chuẩn bị bao nhiêu dây tơ trong lễ hội đi nữa
thì chỉ có một quan trọng nhất được tự tay mẹ của họ đan cho, cái đó sẽ
được cột lên nhánh cây tốt nhất. Các cô gái trong thị trấn sẽ viết tên
người mình thầm mến thật sự lên sợi dây tơ quan trọng nhất đó, sau đó âm thầm vào chỗ sâu nhất trong rừng cây nhỏ để tránh cho người khác nhìn
lén nhưng một bên lại mong muốn người mình thầm mến có thể thấy được.
Aisha không có mẹ, tất nhiên không có ai đan dây tơ cho cô. Trước kia bà nội
của cô thật ra cũng đã nói qua, chờ cho cô mười sáu tuổi sẽ làm dây tơ
thật đẹp cho cô nhưng năm trước bà nội đã qua đời. Đương nhiên, Aisha
cũng không quá để ý đến vấn đề này, cô không có người trong lòng, đối
với việc có người theo đuổi hay không cũng không quá để ý. Bởi vậy cô
vốn không tính đi cột dây tơ, càng không có ý định đi mua.
Ngày
mai chính là ngày tổ chức lễ hội, cô tính là sẽ giống những năm trước
trôi qua như vậy, không nghĩ tới kế hoạch lại phải thay đổi. Chỗ da thịt trong lòng bàn tay tiếp xúc với dây tơ màu trắng dường như mơ hồ nóng
lên, tâm của Aisha cảm thấy thật ấm áp.
Mặc dù Wesson thái thái
nói dây tơ này đều là những cái còn dư lại không bán được nhưng thật ra
Aisha hiểu rõ. Năm nào Wesson thái thái bán cũng sẽ bị dư lại một ít, mà những cái này có thể giữ lại để năm sau bán cũng có thể làm thành đồ
trang trí trên quần áo hoặc dùng để gói các hộp quà. Một dây tơ như vậy
bán đi đại khái sẽ được khoảng ba đồng.
Vì thế Aisha suy nghĩ một chút rồi dọn dẹp sơ qua phòng bếp liền ra cửa, đi về phía rừng cây nhỏ.
***
“À, đây không phải là Aisha sao! Đã lâu rồi không gặp!”
“… Cha cháu dạo này có khỏe không?”
“Đến, Aisha, cầm lấy này!”
“Cô gái nhỏ…”
Nhà của Aisha ở phía nam của trấn nhỏ mà rừng cây nhỏ lại ở phía bắc, vì
thế muốn đi đến đó thì phải đi qua khu phố xá sầm uất ở ngay trung tâm
thị trấn. Thời điểm khi đi qua chợ, sự xuất hiện của cô suýt nữa gây nên một trận hỗn loạn nhỏ.
Ở địa phương nhỏ, người mà có hoàn cảnh
khác lạ thì luôn làm người khác chú ý hơn người thường. Thị trấn Star
Phil xa xôi này, dân cư không nhiều lắm vì thế mọi người sống ở đây quan hệ với nhau tương đối gắn bó, giống như ba Aisha năm đó một mình ôm
Aisha trở về tự nhiên sẽ khiến cho nhiều người chú ý, sau đó tin tức
liền truyền khắp toàn thị trấn. May mắn, cư dân nơi này phần lớn đều rất thành thật chất phác, chỉ đơn giản cho rằng Aisha là mất mẹ, nên đối
với cô đồng tình nhiều hơn là tìm tòi nghiên cứu, từ trước đến nay đều
chú ý giúp đỡ cô rất nhiều. Hơn nữa, tính cách của Aisha lễ phép lại
ngoan ngoãn cũng khiến người khác yêu thích. Về sau theo sự trưởng thành của cô, vẻ bề ngoài hơn người cũng ngày càng hiện rõ, dần làm cho nhiều người chú ý, khiến danh tiếng của cô lại vang xa hơn nữa. Cho dù là
không biết cô ấy như thế nào thì cũng biết ở trấn nhỏ phía nam có một cô gái xinh đẹp lại hiểu biết có hoàn cảnh đáng thương mẹ mất, người cha
hằng năm luôn có nửa năm ở bên ngoài, hơn nữa năm trước bà nội cũng đã
mất. Cư dân ở thị trấn lúc này đối với Aisha là cực kì thương xót, chờ
đến lúc Aisha từ trong bi thương mất đi người thân mà đi ra bên ngoài
thì mọi người thể hiện thiện ý đối với cô làm cho cô ngượng ngùng không
biết xoay xở như thế nào.
Khi đi qua chợ cũng như vậy, bởi vì bà
nội mấy năm trước đi đứng không tiện nên việc ra ngoài mua đồ ăn cùng
vật dụng hằng ngày Aisha phải đảm đương, hơn nữa mọi người đối với cô là hết sức quan tâm vì thế lái buôn ở đây cô gần như là biết hết. Lúc đầu
là chào hỏi, đáp lại dần dần khiến cho cô luống cuống tay chân. Tất cả
mọi người đều hỏi cô có phải hay không muốn đi rừng cây nhỏ để cột dây
tơ, điều này làm cho Aisha có chút ngượng ngùng, cô tự biết bản thân
thật bình thường, cũng không đáng giá để mọi người quan tâm chăm sóc đặc biệt như vậy.
Đại thúc ở sạp bán hoa quả vô cùng nhiệt tình, còn nhét vào tay Aisha một quả táo, nói là cảm ơn cô thời gian trước hỗ trợ trị liệu cho vườn táo. Kỳ thật, việc đó cũng không tính là việc gì lớn, dù sao Aisha cũng không thể trị hết được những chứng bệnh phức tạp,
nhưng mà… Nghĩ nghĩ, Aisha vẫn nhận lấy.
Có lẽ bởi vì ngày mai
chính là ngày tổ chức buổi lễ cho nên khu chợ hôm nay hết sức náo nhiệt, không chỉ có lái buôn, Aisha khi đi bộ dọc khu chợ cũng chạm mặt không
ít người quen. Thật vất vả ứng phó với tất cả mọi người, Aisha toát cả
mồ hôi, cảm thấy cả người mệt lả.
Lúc này, bụng Aisha kêu một
tiếng. Mặt của cô không khỏi hơi hơi đỏ lên, phát hiện đã ra khỏi chợ,
không còn ai chú ý tới cô nữa mới nhẹ nhàng thở ra.
Bởi vì vội vã đi ra ngoài để cột dây tơ, cơm trưa cô còn chưa có ăn, không nghĩ ở chợ sẽ mất nhiều thời gian đến như vậy, thật có chút đói bụng.
Cô nhìn quả táo trong tay, quyết định ra bờ sông rửa rồi ăn. Cô nhớ rõ trong rừng cây nhỏ có một dòng sông.
Aisha từ nhỏ ở trong trấn mà lớn lên, đối với rừng cây nhỏ hết sức quen
thuộc. Biết rừng cây này tuy rằng sâu, nhưng khu vực bên ngoài không có
động vật nguy hiểm nào cả, bởi vậy cô không chút suy nghĩ yên tâm đi vào trong rừng cây.
***
Thời điểm Rhys tỉnh lại, đối với bản thân đang ở nơi nào vẫn có chút mơ hồ không rõ.
Vì thoát khỏi sự truy kích của Ám tộc, khi chạy trốn hắn gần như là không
xác định phương hướng, mà chỉ chạy theo bản năng, cố gắng hết sức hướng
về phía địa hình khó đi, bị che khuất lại phức tạp mà chạy trốn. Điều
này làm cho hắn không thể xác định bản thân đang ở đâu.
Rhys cũng không biết Ám tộc đuổi theo hắn bao lâu, có thể là hai ngày, cũng có
thể là ba ngày. Cho dù là viễn cổ Cự Lang đi nữa thì trong tình huống bị thương, mất máu quá nhiều mà chạy trốn lâu như vậy cũng đã đến cực hạn. Hắn chỉ nhớ rõ khi hắn cảm thấy phía sau không còn thanh âm Ám tộc truy kích, đôi chân sớm đã không còn cảm giác vướng vào cái gì đấy, hắn té
ngã. Hắn không còn sức lực để đứng lên, vì thế cuối cùng mất đi ý thức,
hôn mê bất tỉnh.
Hắn thậm chí cũng không biết bản thân đã hôn mê
bao lâu… Hoặc là nói, hắn không nghĩ là bản thân sẽ còn sống. Bởi vì ý
nghĩ đó, nên hắn cảm thấy kinh ngạc khi hắn vẫn có thể mở mắt, sau đó…
Hắn cảm thấy bên tai có thanh âm gì đó.
“Rhys! Rhys! Nghe thấy không? Rhys!”
Thanh âm nói chuyện quá mức vội vàng đối với một người đang bị thương mà nói
giống như thanh âm đang tranh cãi ầm ĩ vậy. Rhys nhíu mày, hắn đã nghe
thấy nó, khi hắn mất đi ý thức thì bị thanh âm này ầm ĩ mà tỉnh dậy.
Nhưng mà, chủ nhân của thanh âm này rõ ràng là đang tìm kiếm hắn, gắng gượng
chuyển động ánh mắt một chút phát hiện xung quanh không có sinh vật nào. Rhys mới ý thức được thanh âm này xuất hiện trực tiếp trong lỗ tai của
bản thân, có lẽ là một loại ma pháp nào đó. Vì thế hắn dừng lại một
chút, nói : “… Ừ.”
“…”
“…”
“Cám ơn trời đất!!! Bệ
hạ! Ngài có nghe thấy không! Bệ hạ! Wolf thiếu tướng còn sống!!! Vừa rồi nhất định là thanh âm của ngài ấy! Bệ hạ! Ngài nghe thấy không!”
Thanh âm đột nhiên trở nên kích động, Rhys cảm thấy bản thân mơ hồ nghe thấy
tiếng hoan hô, nhưng bởi vì vẫn còn ù tai nên hắn cũng không nghe thấy
quá rõ ràng. Hơn nữa thanh âm ầm ĩ này khiến hắn càng thêm khó chịu.
Sau đó, thanh âm người nói chuyện cùng hắn thay đổi: “… Nghe thấy tiếng của ta không? Rhys.”
Đó là một thanh âm bình tĩnh mang theo ngạo khí, chỉ có điều lúc này đây,
thanh âm quen thuộc này lại làm cho tinh thần vẫn luôn kéo căng của hắn
cuối cùng được thả lỏng.
Rhys vô lực quỳ rạp trên mặt đất, hầu kết chuyển động, đôi môi khô khốc của hắn khó khăn mở ra, nói: “Bệ hạ.”
Có thể nói Katel đệ tam trong lòng hắn giống như một người cha vậy, nhưng
bởi vì bệ hạ không chỉ cao quý mà còn rất nhân từ nên lòng yêu mến của
hắn đối với bệ hạ còn có cả sự kính trọng và ngưỡng mộ. Ở trong tình
cảnh gần như là tuyệt vọng này, nghe được thanh âm lo lắng của người
trưởng bối mà mình kính yêu, cả người Rhys thoáng cái thả lỏng.
Hắn không biết bệ hạ làm cách nào để liên lạc được với hắn, nhưng bệ hạ
chính là như vậy, không có gì là không làm được. Hơn nữa, điều này chứng minh hắn… Không bị vứt bỏ.
“Tế Ti tìm hai ngày mới xác định được vị trí cụ thể của con, có khả năng con đã ngất xỉu đi một khoảng thời
gian ngắn. Đại Tế Ti nói, con đã chạy vào lãnh thổ của nhân loại, trước
mắt đang ở trong khu rừng rậm thuộc vương quốc Ryan.” Thanh âm khiến
người khác cảm thấy an tâm trực tiếp truyền vào tai: “Thật đáng tiếc,
dựa theo điều lệ hòa bình mà chúng ta đã ký với nhân loại, chúng ta
không thể phái người qua đón con được… Ta biết yêu cầu này rất khó xử
cho con, nhưng ta hi vọng con có thể cố gắng hết sức đừng để lộ thân
phận của mình, được không?”
Vẫn luôn cao ngạo mà lúc này đây, bệ
hạ lại có thể sử dụng giọng điệu thương lượng để cùng hắn nói chuyện,
thật là khó có được. Rhys muốn gật gật đầu, nhưng nhớ tới hắn gật đầu
thì đối phương cũng không nhìn thấy, mới mở miệng: “Con hiểu được, bệ
hạ.”
Bệ hạ dường như nhẹ nhàng thở ra, hỏi: “… Trạng thái tình huống thân thể của con như thế nào? Bị thương nghiêm trọng không?”
“Không có vấn đề gì.”
“Không cần cậy mạnh, con của ta.”
“…”
Không nghe thấy thanh âm đáp lại, Thú hoàng liền hiểu tại sao, hắn hơi thở
dài. Đứa nhỏ cuối cùng của gia tộc Wolf là một đứa nhỏ tốt khó có được, chỉ có điều… Rất quật cường.
Đứa bé này luôn không thích nói
chuyện, nghĩ như thế thì việc muốn thằng bé nói sơ qua về tình trạng vết thương cho hắn nghe là không có khả năng. Nghĩ nghĩ, nhìn về Thần Hải ở phía xa, đung đưa cái đuôi to mềm mại của bản thân, nói: “Đầu tiên, con phải tìm cách sống sót, đứa nhỏ… Con còn nhớ rõ trận chiến với nhân
loại, ta phải thân chinh* ra chiến trường hay không?”
*Thân chinh: (dùng cho vua) tự mình cầm quân ra trận.
Rhys có hơi giật mình, trả lời: “Con nhớ rõ.”
Chủng tộc của bệ hạ là chuyện không thể tiết lộ cho ngoại tộc biết, cho nên
việc bệ hạ thân chinh lúc ấy, chỉ có rất ít tướng lãnh biết được. Về sau lại phải công khai, làm dấy lên một trận phong ba. Đương nhiên, nếu
không phải bệ hạ trên chiến trường bị thương và mất tích… Có lẽ sẽ không định công khai.
Hình thú của bệ hạ trong chiến tranh có vẻ quá
mức nhỏ bé xinh xắn, trong một lần hỗn chiến không may mất đi tung tích. Bệ hạ ở trong lãnh thổ của nhân loại chịu đựng hết thiên tân vạn khổ
mới có trở lại đế quốc Thú, khi đó trải qua những việc gì, bệ hạ về sau
cũng không có nói đến. Nhưng tất cả mọi người đều tin tưởng rằng lấy trí tuệ cùng với uy mãnh của bệ hạ, tất nhiên là bước qua vô số thi thể
người có ý đồ mưu hại hắn mà trở về .
Tuy rằng bệ hạ sau khi trở về, liền tuyên bố cùng nhân loại hoà đàm*.
*Hòa đàm: đàm phán hòa bình
Có lẽ là biết bệ hạ sẽ kể lại giai thoại truyền kì đó, Rhys rõ ràng cảm
thấy được phía bên kia tạp âm giảm đi rất nhiều, tất cả mọi người đều
nín thở tập trung lắng nghe.
Quả nhiên, dừng một chút, bệ hạ chậm rãi mở miệng: “Biết không, có lẽ ở trong hình thú cũng không phải là
chuyện xấu, ta sẽ dạy con làm như thế nào. Đầu tiên, con phải tìm được
nguồn nước, đi theo nguồn nước có thể sẽ tìm thấy địa phương nhân loại
cư trú…”
Rhys nghe phía bên kia truyền đến tiếng khen ngợi: “Thì ra
là thế tìm được nhân loại là có thể cướp bóc dược phẩm cùng đồ ăn!”, “Ây da không hổ là bệ hạ!”, “Bệ hạ thật sự là túc trí đa mưu!”.
Mệnh lệnh của bệ hạ là tuyệt đối, hơn nữa, xuất phát từ sự tín nhiệm đối với trí tuệ của bệ hạ, hắn cũng sẽ làm theo lời của người. Rhys từ trong
cảm giác mỏi mệt của cơ thể lấy ra một tia sức lực cuối cùng, hắn chống
đỡ cơ thể đứng lên, ngửi ngửi mặt đất.
Muốn ngửi được hương vị của
nước từ trong mùi máu của bản thân thật sự không dễ dàng nhưng Rhys vẫn
làm được. Hắn dùng sức chống đỡ bốn chân, khập khiễng đi về hướng đó.
Thanh âm của bệ hạ vẫn như cũ vang vọng trong đầu hắn: “Sau khi tìm được chỗ ở của nhân loại thì tiếp cận bọn họ. Nhớ kỹ, đối tượng cần tiếp cận đầu
tiên là giới tính nữ, tuổi không quá lớn. Nhớ không cần nói cũng không
được bại lộ thân phận Thú tộc của con.”
Sau khi Rhys đứng lên, đã
không còn sức lực để nói chuyện, hắn rầu rĩ phát ra một chút tiếng động
tỏ vẻ nghe được. Cùng lúc đó, phía bên kia lại truyền đến tiếng thảo
luận: “Vì sao lại là giới tính nữ, không quá lớn tuổi?”, “Có thể là bởi
vì nữ giới của nhân loại thể lực yếu dễ giết, tuổi còn nhỏ lại càng dễ
giết hơn.”, “Thì ra là thế… Tuy cảm thấy như vậy có điểm không đạo đức,
nhưng làm như thế xác thực là bảo đảm nhất!”.
Rhys giật giật lỗ tai, hắn giống như có thể nghe thấy thanh âm của con sông, nguồn nước cách nơi này rất gần.
“Chờ con tìm được cô gái nhìn qua có cảm giác không khó ở chung thì…” Katel đệ tam dừng lại một chút: “Thử lấy lòng cô ấy.”
Rhys đang đi bỗng loạng choạng một chút, gần như là trong khoảng khắc đó, phía bên kia tạp âm cũng đã bùng nổ…
“Cái gì?!”
“Vừa rồi bệ hạ nói là giết cô ta sao? Bệ hạ nói là giết cô ta đi đúng không?”
“Bệ hạ ngài… ngài… lúc trước chẳng lẽ…”
Nhưng mà Katel đệ tam cũng không để ý đến nỗi hoảng sợ của bọn họ, ngược lại
tiếp tục bình tĩnh nói: “Để lấy lòng nữ giới nhân loại phương pháp rất
đơn giản, trước mặt cô ấy con ngồi xuống, làm một tư thế mà con cảm thấy nhu thuận vô hại nhất, để cho cô ấy cảm thấy con không có tính công
kích. Con phải mở to hai mắt… như vậy thoạt nhìn mới có vẻ đáng yêu…
dùng ánh mắt chân thành lại có điểm đáng thương nhìn cô ấy…”
“Bệ hạ a a a a a!!!”
“Chúng ta thực xin lỗi người bệ hạ!!!”
“Không cần thêm nữa đâu bệ hạ!!!”
Thanh âm trong lỗ tai của Rhys đã náo loạn thành một đoàn, không thể nghi ngờ hoàng cung đế quốc Thú lúc này đã muốn nổ tung. Nói thực ra, Rhys cũng
không có hiểu rõ chỉ thị của bệ hạ nhưng hắn biết bệ hạ nói ra những lời từ trong đáy lòng này đều là vì bảo vệ sinh mệnh của hắn. Để không phụ
lòng mong đợi của bệ hạ đối với hắn, dù thế nào đi nữa hắn cũng muốn
hoàn thành việc này.
Nghĩ như vậy, Rhys dùng sức nhảy lên, miễn
cưỡng nhảy qua một lùm cây rậm rạp. Nhưng mà động tác như vậy đối với
người đang bị thương nặng như hắn mà nói thật sự rất không thoải mái,
làm liên lụy đến vết thương… nhất là vết thương bên vai phải bị mũi tên
ma pháp đâm thủng. Lúc tiếp đất chân trước bên phải nghiêng đi một chút, suýt nữa té ngã, nhưng mà lúc này…
“Á!”
Nghe được tiếng
kinh hô của nữ hài tử, Rhys theo bản năng ngẩng đầu, cũng không nghĩ là
sẽ nhìn thấy một đôi mắt với màu lục nâu đang kinh hoảng, lo lắng. Đối
phương rõ ràng đã bị hoảng sợ.
Ánh mắt màu lục nâu này là của một cô gái nhân loại với mái tóc nhạt màu, ở dưới ánh mặt trời, mái tóc màu sợi đay của cô giống như nhuộm thành màu vàng, tỏa sáng.
Rhys ngẩn người.
Hắn đang chuẩn bị nghe theo chỉ thị của bệ hạ đi theo dòng nước để tìm nữ
tử nhân loại, nhưng không có nghĩ rằng mục tiêu sẽ xuất hiện nhanh như
vậy. Hắn vừa mới tìm được con sông, sau đó liền thấy được người hoàn
toàn phù hợp với ba tiêu chuẩn “Tuổi trẻ”, “Nhân loại”, “Giới tính nữ”.
Không nghĩ tới sẽ gặp người lạ ở chỗ này, Rhys theo bản năng chuẩn bị bày ra
tư thế chiến đấu phòng ngự. Nhưng động tác của hắn ngừng lại, nghĩ đến
lời nói của bệ hạ, hắn miễn cưỡng khắc chế bản năng đề phòng của cơ thể.
Bệ hạ nói, ngồi xuống, mở to hai mắt, dùng ánh mắt chân thành lại đáng thương…
Rhys cũng không hiểu ý tứ của lời nói này, cũng không hiểu nó có ý nghĩa gì. Thời điểm hắn vẫn còn ở trung tâm thế giới học tập, lúc đó hắn chỉ có
thực hành sử dụng các vũ khí chiến đấu ở hình người cùng với phương thức chiến đấu ở hình thú. Về sau tiến vào quân doanh, mỗi ngày đều rất đẫm
máu, đều là đánh cùng cắn xé mà vượt qua. Dưới tình huống như vậy, hắn
cần sự hung mãnh, tàn nhẫn, có thể áp đảo đối phương chỉ với một ánh
mắt. Những điều bệ hạ nói, hắn chưa từng thử qua.
Tóm lại, ngồi xuống… Là được rồi nhỉ?
Rhys suy nghĩ một chút, sau đó… Tiến lên hai bước, không quá thuần thục mà chịu đựng đau đớn ngồi dưới đất.
Rhys thân thể cao lớn che lấp đi ánh mặt trời, cô gái ở bờ sông bị bao phủ
trong cái bóng của hắn. Tiếp theo, hắn liền nhìn thấy quả táo trong tay
cô gái rơi xuống đất “bộp” một tiếng.
Kế tiếp là tới cái gì?
Rhys nhíu mày.
Hình như là bước khó khăn nhất, phải đem ánh mắt trừng lớn, chân thành nhìn cô gái.
Vì thế Rhys thử mở to hai mắt, dựa theo lời bệ hạ nói. Ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm cô gái nhân loại ở đối diện, cố gắng thể hiện sự
chân thành mà đáng thương, chờ đợi cô gái phản ứng…
Cô gái nhân loại thật sự có phản ứng.
Bằng thị lực nhạy bén của Rhys, rất nhanh liền phát hiện thân thể của cô ấy
nhanh chóng cứng đờ, đồng tử cũng mơ hồ co lại, cơ mặt cũng biến hóa.
Rhys từ thuở nhỏ đã không tiếp xúc nhiều với giới nữ, lại càng không nói đến nữ tử nhân loại. Vì thế hắn dựa vào bản năng mà phỏng đoán, có lẽ
nữ hài tử chuyển động là do cảm thấy ấn tượng đi.
Bệ hạ nói rất đúng.
Rhys đã có chút an tâm, cũng chuẩn bị làm theo chỉ thị của bệ hạ, bắt đầu động tác của bước tiếp theo.
Cùng lúc đó, góc nhìn của người đối diện.
… Nó đang trừng mình!
Aisha quá mức hoảng sợ.