Làm Cách Nào Để Dưỡng Một Con Sói Ngốc
Gầm thét xong, bạch
miêu có hình thể lớn hơn so với những con mèo khác, rung đầu, liếm láp
móng vuốt tôn quý của mình, lười biếng tựa lên ngai vàng. Tôi tớ Thú
tộc, đứng ở trái phải hai bên vội vàng dâng nước súc miệng được đựng
trong cốc bằng vàng lên. Ở trước mặt hắn bày biện rất nhiều trái cây
tươi ngon, đồ ăn vặt cùng nước uống, hơn nữa còn lấy ra cây quạt quạt
mát cho hắn.
Quốc vương Sư tộc của vương quốc thảo nguyên nặng
hơn sáu trăm cân cùng thủ lĩnh Hùng tộc nặng hơn hai ngàn cân đều nghĩ
mà sợ, vội vỗ nhẹ ngực vẫn còn đang khó chịu của mình. Ông nội của bệ hạ chỉ nặng hơn hai mươi cân, cha của bệ hạ cũng chỉ có hai mươi hai cân,
thế nhưng không thể tưởng tượng được bệ hạ vậy mà nặng đến hai mươi tám
cân! Bởi vì trọng lượng cơ thể mà tiếng gầm của bệ hạ thật sự chấn động
thú tâm!
Quan trọng hơn, bệ hạ nặng như vậy không phải bởi vì hắn béo như quả bóng, mà bởi vì lớn! Là lớn đó!
Toàn bộ muông thú kính sợ nhìn bạch miêu có hình thể to lớn nhất trong hoàng tộc từ trước tới nay, mặc dù hình thể của hắn so với các thú vật khác
trong đại điện chỉ như dấu chấm câu mà thôi.
Katel đệ tam súc
miệng xong, nhìn xuống bách thú phía dưới, chờ cho bọn chúng say mê xong tư thế súc miệng oai hùng của hắn. Khôn ngoan mang theo vài phần ngạo
mạn, chậm rãi nói: “… Chiến trường Ám tộc bên kia, có tiến triển gì
mới?”
Thanh âm của bệ hạ mang theo sự trong trẻo đặc trưng của
Miêu tộc, nhưng lại có khí thế không giận tự uy. Giọng điệu của hắn nghe qua rất bình tĩnh, dường như không có gì bất thường. Nhưng khi nghe câu hỏi này, không khí vốn đang bình thường đột nhiên lạnh lẽo, đại điện
nháy mắt im phăng phắc.
Có thể đứng trong đại điện này, đều là
vương của các vương quốc Thú thuộc đế quốc hoặc là các đại lãnh tụ của
Thú tộc. Nhưng mà lúc này đây, muông thú chỉ hai mặt nhìn nhau, không có ai muốn trả lời đầu tiên.
Tin tức của chiến sự kỳ thật sáng sớm
hôm nay đã có, ưng thú thuộc Thú tộc có sở trường bay trên không, bọn họ chỉ cần bay một đêm đã có thể vượt qua Thần Hải, đem tin tức từ phương
đông đưa đến phương tây của vòng tròn đại lục. Theo tin tình báo mà ưng
thú đưa tới, chiến dịch có thể nói là thành công, nhưng mà…
“Làm sao hả? Đã thất bại?”
Không khí im lặng kéo dài làm cho bạch miêu kiêu ngạo đang ngồi trên ngai
vàng nhận thấy có điểm không thích hợp. Hắn nhíu mày, liếc nhìn những
mãnh thú trước mắt đang không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Leonard, nói!”
Leonard de Leon là thủ lĩnh Sư tộc, đồng thời cũng là quốc vương của vương quốc thảo nguyên Grande nằm ở phía nam của đế quốc Bicester. Trong hội nghị
thì ông ta luôn đứng ở vị trí cách Thú hoàng gần nhất, vốn dĩ đây là
minh chứng cho thân phận tôn quý, vinh quang của ông ta, mà lúc này đây
lại trở thành gánh nặng.
Nếu đã bị gọi tên, vậy không thể không trả lời.
Leonard vốn đang dùng sức áp thân thể xuống mặt đất, tưởng như muốn cùng cái
thảm trải sàn hòa làm một thể để giảm bớt sự tồn tại của mình. Bỗng bị
gọi tên, cơ thể ông ta run lên. Sau đó ông ta lắc lắc cái bờm oai vệ để
cho bản thân thêm can đảm, lúc này mới đứng lên nói: “Tình hình chiến
đấu hết thảy đều giống với suy đoán của bệ hạ, tướng quân Salman đã chỉ
huy binh lính lấy ít thắng nhiều, nhưng mà…”
“Nói tiếp.”
“Nhưng…”
“Nói tiếp!”
Nghe được thanh âm của hoàng tộc mang theo sự tức giận ở khoảng cách gần,
Leonard phản xạ có điều kiện lùi về sau. Nhưng nghĩ tới tôn nghiêm quốc
vương của bản thân mới miễn cưỡng ổn định. Ông ta bình tĩnh lại, trầm
giọng nói: “Thiếu tướng Rhys Wolf chấp hành nhiệm vụ… tách khỏi đội ngũ, đến giờ… vẫn không thấy tung tích…”
Vừa dứt lời, toàn bộ đại
điện lặng ngắt như tờ. Chỉ còn lại thanh âm cứng ngắc của Leonard. Ông
ta căn bản không dám nhìn biểu tình của bệ hạ, chỉ cảm thấy da đầu của
bản thân đang ngứa lên từng hồi.
Rhys Wolf không phải là tướng lĩnh bình thường.
Hắn là thiếu tướng trẻ tuổi, anh dũng nhất từ trước tới nay của đế quốc, là huyết mạch cuối cùng của tộc Cự Lang viễn cổ, uống sữa Miêu tộc mà lớn
lên. Đứa bé này rất có tài, từ khi còn nhỏ đến lúc trưởng thành, thành
tựu đều được mọi người công nhận. Thành tích học tập của hắn trong hoàng cung, không thua kém gì với người thừa kế của bệ hạ. Ở trung tâm thế
giới Wald phá vỡ kỉ lục về thời gian tốt nghiệp. Năm năm nay cũng lập
nhiều chiến công hiển hách trong cuộc chiến với Ám tộc, tuyệt đối là mầm non tốt hiếm có, mất đi thật sự đáng tiếc. Quan trọng nhất là… Bệ hạ
dành cho hắn tình cảm rất sâu sắc.
Khi thiếu tướng Rhys Wolf mới được sinh ra, cha mẹ hắn chết trận. Bệ hạ đưa hắn vào trong hoàng cung, để mẫu miêu đang chăm sóc các vương tử cùng công chúa nuôi lớn hắn.
Nuôi dưỡng hắn ở hoàng cung cho đến khi hắn mười hai tuổi thì đưa hắn
đến trung tâm thế giới vĩ đại nhận giáo dục đại học. Khi Rhys lựa chọn
tham gia quân ngũ, bệ hạ còn tự mình ủy thác đại tướng Sư tộc Salman
quan tâm đến hắn. Có thể thấy rõ tình cảm của bệ hạ dành cho hắn.
Người thừa kế đế vị hiện nay cũng không phải con ruột của bệ hạ, bệ hạ quanh
năm lao tâm về chính sự nên đến nay vẫn chưa lập gia đình. Vì vậy, hơn
hai mươi năm trước mặc cho nhiều người phản đối nhận ba đứa con của em
trai làm con thừa tự và làm người thừa kế của mình. Hai vị vương tử cùng một vị công chúa hiện nay đều đã lớn và cực kỳ ưu tú, chỉ đợi thêm một
bước khảo sát nữa thôi. Dưới tình huống như vậy, trong lòng bệ hạ, tiểu
lang Rhys được mẫu miêu nuôi lớn cũng giống với những vương tử cùng công chúa khác. Huống chi, Rhys vẫn là hậu duệ duy nhất của tộc Cự Lang viễn cổ. Tộc Cự Lang viễn cổ vốn là tộc hùng mạnh và trung thành nhất với đế quốc Bicester, là phòng tuyến dũng mãnh của đế quốc. Bệ hạ tất nhiên là không hy vọng Rhys - huyết mạch Cự Lang duy nhất biến mất. Lý tưởng
nhất có vẻ là hắn sẽ kết hôn với người vợ có thể sinh sản tốt của một
đại Lang tộc nào đó của đế quốc, sau đó sinh thật nhiều tiểu lang hỗn
huyết để phục hưng gia tộc.
Mọi người đều biết, không biết tung
tích ở trên chiến trường đồng nghĩa với việc quân nhân đó đã lành ít dữ
nhiều, mà thiếu tướng Rhys Wolf lại đang chấp hành nhiệm vụ thì… Tuyệt
đối là cửu tử nhất sinh. Tin tức này đối với bệ hạ là một đả kích rất
lớn, tệ hơn nữa chính là, sách lược tiến công là bệ hạ tự mình lập ra.
Hắn tự mình lập ra kế hoạch thế nhưng lại hại chết đứa nhỏ một tay hắn
nuôi lớn, có thể tưởng tượng trong lòng hắn có bao nhiêu đau đớn.
Chờ Leonard đem mọi việc nói xong, trong đại điện lại chìm trong không khí
im lặng. Không ai nói chuyện, cũng không có ai dám nhìn biểu cảm của vị
bạch miêu tôn quý kia.
“… Ý của ngươi là, Rhys mất tích?”
Thật lâu sau, Katel đệ tam lắc lắc cái đuôi, vẻ mặt làm cho người ta không đoán được ý nghĩ trong đầu hắn.
Leonard trong đời này chưa bao giờ cảm thấy cổ mình cứng như thế, nhưng câu hỏi của bệ hạ ông ta không thể không trả lời. Qua hơn mười giây, ông ta mới cực kỳ gian nan, miễn cưỡng… Gật đầu một cái.
Nhưng mà, đầu của
ông ta còn chưa có gật xong. Đột nhiên, vị bạch miêu vốn còn đang nằm
trên ngai vàng trong nháy mắt nhảy xuống. Thời điểm Leonard nghĩ ông ta
sẽ bị vị bệ hạ mà mình kính yêu nhất cào chết, thì lại nghe thấy thanh
âm mèo kêu cực kỳ thảm thiết…
Katel đệ tam ở trên đại điện sốt
ruột đi qua đi lại, vừa đi vừa phát ra tiếng mèo kêu thảm thiết chói
tai. Hắn ngửa đầu dường như đang muốn tìm kiếm cái gì đó ở trên trần
nhà, cảm giác tuyệt vọng mà khẩn cấp tỏa ra mãnh liệt từ thân thể nhỏ
nhắn kia.
Trong đại điện ngoại trừ tiếng mèo kêu, thì không còn
âm thanh nào khác. Mọi người đều biết đây là Thú hoàng muốn kêu gọi linh hồn của thiếu tướng Wolf. Nghe nói Miêu tộc có năng lực kết nối hai cái thế giới và có thể nhìn thấy những thứ mà Thú tộc bình thường không thể thấy được, đặc biệt là bệ hạ còn có đôi mắt dị sắc nữa. Chẳng qua là
không có ai biết có phải là thật hay không.
Qua mười mấy phút
đồng hồ, Katel đệ tam mới ngừng kêu. Hắn ngồi xuống, uy nghiêm không
nhúc nhích mà nhìn về phía trước, giống như biến thành một tượng đá.
Đứng ở vị trí gần bệ hạ nhất, quốc vương sư tử cùng hắc báo không yên lòng
liếc mắt nhìn nhau, thật cẩn thận bước lên, lo lắng nói: “Bệ hạ…”
Bỗng nhiên, đại bạch miêu nhắm mắt lại, hoảng loạn lúc trước dường như đã
biến mất, hắn bình tĩnh mở miệng: “Đi mời Đại Tế Ti, bói toán xem hắn
đang ở nơi nào. Sau đó dùng ma pháp… hoặc là kỹ thuật của Người Lùn… ta
mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, phải liên lạc được với hắn.”
Muông thú trong nháy mắt đều cảm thấy sáng ngời, Leonard kinh ngạc nói: “Bệ hạ, ý của ngài có phải là…”
“Sói con được ta nuôi lớn không có khả năng dễ dàng chết như.” Katel đệ tam dừng một chút, nói: “Rhys, nhất định còn sống.”
***
Ba ngày sau.
Aisha một mình đứng ở giữa phòng bếp, một tay cầm con dao, tay kia cầm quả cà chua nhìn có vẻ tươi ngon. Cô hít một hơi thật sâu, lại chậm rãi thở
ra, ổn định cảm xúc xong, bình tĩnh cầm lấy con dao, sau đó “Cạch” một
cái cắt cà chua thành hai nửa.
Kỹ thuật cắt rau củ của cô cũng
không được tốt, sau khi cắt xong, nước cà chua chầm chậm chảy ra. Aisha
vội vàng tĩnh khí ngưng thần, nhắm hai mắt lại, đem hai tay đặt ở hai
bên của hai nửa cà chua, tập trung tinh thần, không lâu sau… Kim quang
nhàn nhạt liền hiện ra.
Từ sau khi bà nội qua đời, cha cũng không có ở nhà trong những ngày này, trong nhà cũng chỉ còn lại có một mình
cô. Cô đơn là một điều rất khủng khiếp, nó làm cho con người cảm thấy
hoảng hốt, trống rỗng. Vì không để mình rơi vào cảm giác đó, Aisha luôn
khiến bản thân bận rộn đủ việc… Thực ra, cô cũng có rất nhiều chuyện để
làm, tối nay cô sẽ tốt nghiệp và giống như những cô gái cùng độ tuổi
khác lo lắng cho tương lai của mình.
Đi học đại học, đi làm, hay là… Kết hôn?
Mỗi cái lựa chọn đều mơ hồ vì thế tất cả mọi người đều dao động trong sự
lựa chọn của bản thân. Aisha cũng có vài lựa chọn, cô giáo dạy thơ của
cô từng hỏi cô có tiếp tục nghiên cứu thơ luật nữa hay không, hơn nữa
còn ngỏ ý mình có bạn học cũ ở trường đại học Wald. Nếu Aisha nguyện ý
thì cô ấy có thể giúp đỡ viết thư giới thiệu.
Aisha cũng không có quyết định ngay.
Một mặt là bởi vì cha của cô còn chưa có trở về, cô hi vọng có thể cùng cha mẹ trao đổi một chút, về mặt khác… So với thơ luật, cô càng muốn học
thêm một cái khác. Aisha có cảm giác, có thứ gì đó ẩn trong cơ thể cô
đang muốn thoát ra, chính là cô còn chưa tìm được phương pháp để đem nó
thả ra.
Lực chú ý trở lại trên trái cà chua.
Bởi vì nhắm
mắt lại, Aisha chỉ có thể dùng trực giác không rõ của mình để cảm nhận
trái cà chua bị cô cắt ra. Lúc đầu cảm giác này hỗn loạn như ruồi mất
đầu, nhưng dần dần, cảm giác này trở nên rõ ràng hơn. Cô giống như có
thể miêu tả được đường vân ngay chỗ bị cắt ra của trái cà chua, còn có
thật nhiều hạt nhỏ bên trong. Kế tiếp, cô thử làm chậm hô hấp, dùng kim
quang chậm rãi khâu lại…
Năng lực của Aisha không chỉ giới hạn
trên con người, động vật hay thực vật mà còn trên một số thứ không có
sinh mệnh, cô cũng có thể chữa trị được. Ngoại trừ những người bị ngoại
thương thỉnh thoảng nhờ cô giúp, thì có khi cô cũng sẽ giúp nông dân
trong trấn trị liệu cho súc vật hoặc là cây trồng bị nhiễm bệnh. Chẳng
qua, năng lực chữa khỏi của cô không phải rất mạnh, chỉ có thể chữa
những bệnh nhỏ và những vết thương nhỏ, nếu nghiêm trọng hơn nhất định
phải đi bệnh viện. Từ khi Aisha bảy tám tuổi phát hiện ra năng lực này
thì nó luôn không ngừng mạnh lên, chính là mấy năm gần đây, nó đột nhiên không có gì thay đổi.
Vì thế Aisha bắt đầu luyện tập, chẳng qua
hiệu quả rất nhỏ. Cô vẫn có thể làm lành vết nứt nhỏ trên trái cà chua
nhưng trái cà chua bị cắt đôi hoàn toàn thì cô không thể làm được, vẫn
mãi không làm được. Nhưng lần này Aisha có một dự cảm kỳ quái, cô cảm
thấy chính mình nhất định có thể làm được, chính là thiếu một chút,
thiếu một cái phương pháp…
… đột nhiên, Aisha nhận ra một tia bất đồng. Những tia sáng kim sắc bị cô khống chế đang bị hai nữa cà chua
hấp dẫn, chúng nó đem hai mặt cà chua phù hợp với nhau kéo lại, từng
điểm nối tiếp nhau càng ngày càng gần…
Aisha có hơi đau đớn nhíu
mày, tinh thần của cô chưa bao giờ tập trung quá mức như thế, cảm giác
trước mắt này làm cho cô thấy rất xa lạ. Cô giống như đang ở trong trạng thái vi diệu, nếu tiếp tục tiến tới có thể sẽ bước vào trạng thái sáng
tỏ thông suốt. Giống như cô đang đi trong một sơn động, cô đã nhìn thấy
ánh sáng ở phía lối ra nhưng đường phía trước lại càng đi càng hẹp.
Nếu có một Ma Pháp Sư cao cấp hay một người có chút hiểu biết về ma pháp
nhìn thấy cảnh này, hơn nữa còn biết được cô bé này trời sinh có thể đem nguyên tố ma pháp nối liền thành sợi. Mà những thao tác này đều do
chính bản thân cô tự tìm tòi mà ra, khẳng định sẽ khiếp sợ đến mức phát
bệnh tim. Nhưng thực đáng tiếc, không ai có thể nhìn thấy.
Aisha
lẳng lặng đắm chìm trong thế giới của một mình cô, cái thế giới trừu
tượng kia ở trong mắt cô dần trở nên rõ ràng hơn. Lúc này, trái tim đang căng thẳng của Aisha chợt buông lỏng, cô giống như đã tìm ra được
phương pháp rời đi sơn động. Mày nhẹ giãn ra, tay cũng dần dần thả lỏng…
“Aisha!”
Aisha run mạnh lên, ánh sáng ở lối ra trong sơn động cùng với kim quang trong tay dần biến mất, cô tựa như còn chưa thể lập tức đi ra khỏi thế giới
của bản thân. Ngẩn ngơ một lúc, mới chầm chậm nhìn về phương hướng phát
ra thanh âm…
Ở cách vách, Wesson thái thái đang đứng ở ngoài cửa
sổ, bà ấy cười lấy tay chỉ cửa sổ: “Ây da, thật có lỗi quấy rầy cháu
luyện tập. Nhưng mà, cháu có thể mở rộng cửa sổ ra một chút được không,
Aisha?”
Aisha vội vàng đi qua, đem cửa sổ mở ra, sau đó liền thấy trên cánh tay Wesson thái thái treo cái rổ, bên trong là những dây tơ
đầy đủ mọi sắc màu.
“Mùa thu hoạch sắp tới.” Wesson thái thái
thân thiết giải thích: “Cháu năm nay cũng đã đến tuổi có thể cột dây tơ, ta năm nay làm được nhiều lắm, nên nghĩ đến đây đưa cho cháu. Cháu
thích màu gì?”
Aisha nhìn rổ đến ngẩn người, nhất thời không biết nên nói gì.
Vì thế Wesson thái thái hòa ái cười nói: “Không nên khách khí, kỳ thật
những cái này là do không bán hết, các cô nương khác cũng đã có hết rồi. Hơn nữa, hai ngày trước cháu còn giúp Fred nhà chúng ta chữa trị vết
thương không phải sao? Ta vẫn còn nhớ… Nếu không như vậy đi, ta cảm thấy cháu thích hợp với màu trắng, liền cho cháu cái màu trắng này đi.”
Nói xong, Wesson thái thái đem dây tơ màu trắng lấy ra, đưa cho Aisha, hiền từ dặn dò: “Nhớ rõ gần tối ngày hôm nay, trong rừng cây nhỏ cột dây tơ ở nhánh cây nào đó, càng cao càng tốt. Như vậy, tháng sau nói không chừng cháu sẽ có bạn trai anh tuấn đấy.”