"Khiêu khích sao?" Lúc này Lam Ảnh Nguyệt thật sự rất muốn cười, hắn vừa tới chưa cần hỏi nguyên nhân đã chất vấn nàng, hiện tại còn nói nàng
khiêu khích hắn, Lam Ảnh Nguyệt ngẩng đầu nhìn thẳng hắn nói: "Ngươi nói là ta hạ độc, cứ coi là vậy đi."
Nghe đối thoại của hai người,
mọi người xung quanh thở cũng không dám thở mạnh, Lam Ảnh Nguyệt này
không phải có liên quan đến Diệc Vương điện hạ chứ, không phải mọi người nói nàng là người dị tộc sao?
Nhìn gương mặt Phượng Diệc lạnh
dần xuống, trong mắt Yên Nhi hiện lên một tia đắc ý, xem ra Phượng Hiên
nói đều là giả, Nữ tử này sao có thể là nữ nhân của Phượng Diệc.
Nghe lời Lam Ảnh Nguyệt nói, đôi mắt tà mị của Phượng Diệcnhàn nhạt nhìn về phía Yên nhi: "Ngươi xác định là nàng?"
Lúc này trong lòng Yên Nhi loạn thành một đoàn, nếu bỏ cái mạng che mặt của nàng đi, khẳng định có thể nhìn thấy gò má đỏ bừng của nàng, nàng nỗ
lực để cho mình bình tĩnh trở lại nói: "Đúng vậy, là nàng ép muội uống
độc dược, tu vi của muội kém như vậy, căn bản không phải là đối thủ của
nàng."
Lam Ảnh Nguyệt lạnh lùng nhìn Yên nhi, không nói một lời.
An Nhã gấp đến độ không biết phải làm sao, Diệc Vương điện hạ sẽ không
thật sự hiểu lầm thần tượng chứ, vừa nhìn thấy xú nữ nhân này nàng đã
biết nàng ta không phải người tốt lành gì.
"Cho ngươi một cơ hội cuối cùng." Phượng Diệc nói ra rất nhẹ, thế nhưng lại mang theo đầy khí phách.
Lão nhân vừa nghe thấy vậy, vội vàng muốn bước lên ngăn cản Yên Nhi, nhưng
thân thể của hắn lại không tài nào động đậy được, hé miệng, lại không
phát ra được âm thanh.
Hắn hoảng sợ nhìn nam tử như tiên giáng trần kia, sợ hãi trong mắt không ngừng lan ra.
Trong lòng Yên Nhi sớm đã nở hoa, xem ra địa vị của nàng trong lòng Diệc
Vương điện hạ so với nữ nhân kia vẫn cao hơn nhiều, Thủ đoạn của Diệc
vương nàng rất rõ, chỉ cần hắn ra tay, khẳng định Lam Dật sống không
bằng chết.
Vì thế nàng kiên định mở miệng nói: "Yên nhi xác định."
Lời của nàng vừa nói ra, lão nhân tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Phượng Diệc nghe xong, chậm rãi chuyển thân thể, đi về phía Lam Ảnh nguyệt, chậm rãi nâng tay về phía Lam Ảnh Nguyệt.
Thao Thiết gấp đến mức muốn bay ra ngoài ngay lập tức, nhưng mà Lam Ảnh Nguyệt lại đóng cửa không gian, bọn họ chỉ có thể sốt ruột nhìn, lại
bất lực.
Từ lúc Du Hồn nhìn thấy Phượng Diệc xuất hiện kia, liền
lâm vào khiếp sợ, nhìn Phượng Diệc đến gần Lam Ảnh Nguyệt, hắn ngược
lại không sốt ruột, Thao Thiết sốt ruột mở miệng nói: "Ngươi không có
cách nào đi ra ngoài sao?"
Thao Thiết nói xong, Du Hồn mới phục
hồi lại tinh thần, một lúc sau, hắn mới từ từ mở miệng nói: "Cho dù hắn
có làm người ta bị thương thì cũng sẽ không tổn thương đến tiểu thư."
Yên Nhi nhìn tay của Phượng Diệc đang tới gần Lam Ảnh Nguyệt, trong mắt tràn ngập vui sướng.
Trong lòng Lam Ảnh Nguyệt vô cùng nghẹn khuất, trong mắt hiện lên một tia đùa cợt, lúc này nàng hoàn toàn không thể nhúc nhích, lần nào cũng thế, hắn có thể nắm nàng trong lòng bàn tay, cảm giác được đùa giỡn người như
vậy, tốt lắm sao?
Cường đại như hắn, nàng không hề có một chút phản kháng.
Thời điểm mọi người cho rằng Lam Ảnh Nguyệt sẽ chết dưới tay Phượng Diệc,
thì ngón tay Phược Diệc lại khẽ lướt trên da mặt nàng, ôn nhu nói: "Bị
hãm hại cũng không vì mình biện minh, không phải bình thường cái miệng
nhỏ này lợi hại lắm sao?"
Một màn này bất thình lình xảy ra khiến mọi người hít sâu một hơi, rốt cuộc trước mắt họ đang diễn ra cái gì,
vừa mới rồi gương mặt vẫn còn giương cung bạt kiếm, như thế nào chỉ
trong nháy mắt lại nhu tình như nước, hơn nữa, nhu tình trong mắt kia
còn khiến toàn thân mọi người nổi da gà.(mị nổi vì lạnh ^-^)
Còn
nữa, không phải trong truyền thuyết người ta nói Diệc vương điện hạ
không gần nữ sắc sao, như thế nào lại vuốt mặt một tiểu thiếu nữ như
vậy, quả thực rất bất khả tư nghị.
Vừa mới rồi Yên nhi vẫn còn
đắc ý, lúc này toàn thân trở nên cứng ngắc, tâm như muốn vỡ ra, ý tứ của điện hạ là, hắn đã sớm biết? Cố ý làm như vậy, là muốn mình đang từ
thiên đàng rơi xuống địa ngục sao?
Không chờ Yên Nhi nghĩ nhiều,
nàng chỉ cảm thấy một trận đau nhức từ tim lan ra toàn thân, giống như
vạn trùng cắn nuốt, thế nhưng nàng lại hoàn toàn không thể phát ra thanh âm, ngã xuống đất, thân thể cuộn tròn lại lăn lộn dưới đất.
Làn
da bắt đầu nứt vỡ ra, máu tươi bắt đầu trào ra từ miệng vết thương,
nhưng lại rất nhanh khép lại, nứt lại liền nứt lại liền, không ngừng
nghỉ, khiến trong lòng người xem khiếp sợ.
Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi tanh tưởi, khiến người xung quanh như muốn ngất đi.
Trong đôi mắt thanh lãnh của Lam Ảnh nguyệt có chút phập phồng, nàng giương
mắt nhìn về phía hắn, hắn lại mở miệng nói: "Nàng cũng muốn học cách lợi dụng nam nhân của mình sao."(ta chém đáy cả câu nè"Ngươi muốn học đầy đủ lợi dụng nam nhân của ngươi")
Nghe xong, mọi người suýt chút
nữa thì ngất xỉu, người trước mắt thật sự là Diệc Vương điện hạ lãnh
huyết vô tình sao? Còn có, Diệc Vương điện hạ nói Lam Dật là nữ nhân của hắn, quả thật là tin tức động trời.
Mọi người thật sự không
hiểu, mặc kệ là khuôn mặt hay dáng người của Lam Dật cũng rất là bình
thường không thể bình thường hơn, không biết Diệc Vương điện hạ coi
trọng nàng ở điểm nào.
"Không còn lần sau."
Phượng Diệc vừa nói xong, lão nhân lập tức bùm một tiếng quỳ gối trên mặt đất: "Tạ Diệc Vương không giết."
"Ngươi nên tạ ơn vương phi." Phượng Diệc tự nhiên cầm tay Lam Ảnh nguyệt, trong mắt tràn đầy sủng nịch.
Nếu không phải xảy ra sự tình của Yên Nhi, có lẽ hắn cũng không phát hiện
cảm xúc của tiểu nha đầu lại dị thường như vậy, vì vậy hắn quyết định
tha nàng một mạng.
Hiện tại lão nhân kia cực kì hối hận, hắn hận
vì sao bản thân không tin lời nói của Phượng Hiên, nếu bản thân ngăn cản Yên nhi, tất cả những việc này sẽ không phát sinh, hắn quỳ xuống trước
mặt Lam Ảnh nguyệt nói: "Đa tạ vương phi."
"Không cần cám ơn ta,
ta không phải vương phi." Lam Ảnh Nguyệt tức giận giật khỏi tay Phượng
Diệc, nhưng không cách nào thoát được.
Nhìn động tác của Lam Ảnh
Nguyệt, tròng mắt mọi người như muốn rớt ra, biết bao nữ nhân muốn tới
gần còn không được, thế mà Lam Ảnh nguyệt này lại không vừa ý, cho dù
Diệc Vương có sủng nàng, thì làm việc này cũng khiến hắn tức giận đi.
Nhưng kết quả lại khiến cằm bọn họ muốn rớt ra, bởi vì chẳng những Diệc Vương không sinh khí, ngược lại nở nụ cười, sau đó không nhanh không chậm
nói: "Xem ra các ngươi rất nhàm chán, có muốn bổn vương mời các ngươi
uống trà hay không?"
Dứt lời, mồ hôi mọi người chảy ròng ròng,
trong nháy mắt chạy mất không còn một người, tốc độ kia quả thực không
nói lên lời, ngay cả mấy người Tần Ngọc cũng không dám trì hoãn nửa
phần, nhanh chóng biến mất.
"Nha đầu, tại sao trên người nàng lại có vị chua chua." Phượng Hiên ôm Lam Ảnh nguyệt vào lòng, cằm đặt trên
đỉnh đầu của nàng, trong mắt tràn đầy sung sướng.
Nếu hiện tại,
Lam Ảnh Nguyệt còn không biết ý tứ của hắn, thì nàng quả thực là một
người đần độn, nam nhân này, diễn như vậy chỉ là muốn nhìn nàng có ghen
hay không mà thôi, kết quả giống như khiến hắn rất vừa lòng.
Mà hắn, lại hoàn toàn không đả động gì đến hồng y nữ tử kia.(cho mị hỏi má hồng này xuất hiện khi nào vậy?_?)
"Chủ thượng." Cùng với mùi máu tươi trong không khí, Dạ Vũ xuất hiện trước cửa.
Quanh thân Phượng Diệc tỏa ra hàn khí, chỉ có chờ chuyện kia kết thúc hắn mới có thể sống thật tốt với tiểu nha đầu, hắn buông Lam Ảnh nguyệt ra
thanh âm lạnh lùng: "Nói."
Dạ Vũ liếc mắt nhìn Lam Ảnh nguyệt một cái, có chút do dự, Lam Ảnh Nguyệt mơ hồ cảm thấy sự tình lần này có liên quan tới nàng.
Lúc này Phượng Diệc lại nhẹ giọng nói: "Nha đầu, ngươi nghỉ ngơi trước đi."
Nói xong hắn buông nàng, xoay người đi ra cửa, Lam Ảnh Nguyệt cắn cắn môi,
hướng tới bóng lưng của hắn nói: "Nếu về sự tình kia, ngươi cũng không
cần gạt ta."