Bước chân của Phượng Diệc dừng một chút, đôi mắt vi liễm, nha đầu này, vì sao không thể giống một tiểu nữ tử bình thường được.
Chẳng qua là, không phải hắn đã sớm biết rồi sao, nha đầu của hắn vốn không
phải chim nhỏ nuôi trong lồng, mà là phượng hoàng vượt cửu thiên, nghĩ
vậy, Phượng Diệc quay đầu lại, cầm lấy tay Lam Ảnh Nguyệt: "Nơi này rất
nguy hiểm, một khi bước vào, có thể không còn đường ra."
Khóe miệng Lam Ảnh Nguyệt hơi gợi lên: "Không phải toàn thân ta đã sớm đặt trong hiểm cảnh rồi sao?"
Ánh mắt nhỏ dài của Phượng Diệc xẹt qua một tia trêu tức: "Không sợ?"
"Tất nhiên." Mặt Lam Ảnh Nguyệt không đổi sắc đáp.
Phượng Diệc nâng tay lên vuốt tóc nàng, nghĩ lại nếu hiện tại hắn mang nàng
theo bên người, vẫn chưa được, vì thế ôn nhu nói: "Ta cam đoan với nàng, sau khi tứ liên minh quốc tế tái kết thúc, ta nhất định nói hết cho
nàng."
Lam Ảnh Nguyệt nhìn ánh mắt nghiêm túc của hắn, một lúc sau mới gật gật đầu.
Sáng sớm hôm sau, Lam Ảnh Nguyệt đã bị thanh âm gõ cửa kịch liệt của An Nhã
kết thúc, vốn nàng còn muốn tiếp tục ngủ, nhưng trong tửu lâu lại xuất
hiện thanh âm náo loạn, khiến nàng đau đầu.
Nàng buồn bực rời
khỏi giường, An Nhã lập tức vọt vào, kích động nói: "Thần tượng, ngươi
có biết hôm nay đã xảy chuyện gì không?"
Lúc này, mấy người Tần
Ngọc cũng đi đến, Lâm Khiêm còn săn sóc mang theo điểm tâm cho Lam Ảnh
nguyệt, Lam Ảnh Nguyệt ngáp một cái, ý bảo An Nhã tiếp tục nói.
"Ngươi biết không? Mới sáng sớm hôm nay lão hoàng đế của Viêm Quốc đã hạ thánh chỉ, đáng chú ý là lão hoàng đế đó ban Ninh Uyển Chi cho Mộ Hi Thần làm tiểu thiếp." An Nhã rót một chén trà ngửa đầu uống cạn, lại tiếp tục
nói: "Ninh Uyển Chi một lòng muốn gả cho Mộ Tiêu Dật, lại bị lão hoàng
đế kia gả cho Mộ Hi Thần, quả là tin vui."
"Cái này còn chưa
tính, tốt xấu gì Ninh Uyển Chi cũng là công chúa một nước, lại gả cho Mộ Hi Thần làm thiếp, không biết lão hoàng đế nghĩ như thế nào." Tần Ngọc
lắc lắc đầu, ánh mắt đã có ý vô tình liếc về phía Lam Ảnh Nguyệt, nhưng
mà một chút phản ứng Lam Ảnh Nguyệt cũng không có.
Lâm Khiêm nở
nụ cười, ôn hòa mở miệng nói: "Hình như sáng nay lão hoàng đế kia còn bị bệnh gì đấy, sáng nay bị cung nhân phát hiện đang ngâm mình trong hồ
nước, câu đầu tiên khi mở miệng lại là sai người chiêu cáo thánh chỉ
trên bàn, thật sự là có đủ ý vị sâu xa."
Khóe miệng Lam Ảnh Dật
hơi co giật, nàng muốn lão hoàng đế kia đi thanh tỉnh đầu óc một chút,
ai biết hắn lại đi ngâm mình trong hồ nước.
Bởi vì lão hoàng đế
chỉ đạt đến tam giai, cho nên Lam Ảnh Nguyệt khống chế hắn cực kì dễ
dàng, không qua một ngày một đêm, hắn sẽ không tỉnh lại, một khi tỉnh
lại cũng không nhớ được sự việc đã xảy ra, thậm chí ngay cả việc hắn gặp Lam Ảnh Nguyệt cũng không nhớ được.
Mấy người nói xong, ánh mắt
thẳng tắp nhìn về phía Lam Ảnh Nguyệt, nhưng mà, Lam Ảnh Nguyệt lại
nghiêm cẩn ăn cơm, mí mắt cũng không nâng lên một chút.
"Thần
tượng, ngươi không có việc gì muốn nói với chúng ta sao?" An Nhã buồn
bực, nàng cảm thấy việc này chín phần mười có liên quan đến thần tượng,
nhưng mà nhìn thần tượng lại là bộ dáng không liên quan đến mình.
"Ngày hôm qua quốc khố của Viêm Quốc bị mất trộm." Tần Ngọc lại nói.
Lam Ảnh Nguyệt nhíu mày: "Lá gan của tiểu tặc tử kia quả thật rất lớn."
"Phỏng chừng rất nhanh sẽ truy nã toàn quốc." An Nhã lại nói.
"Chúc bọn họ sớm ngày bắt được kẻ trộm." Lam Ảnh Nguyệt ăn xong một khối điểm tâm cuối cùng, thỏa mãn cầm khăn tay lau miệng, lại phát hiện bọn họ
đều dùng ánh mắt quái dị nhìn nàng.
Nhìn bộ dáng bình tĩnh của
Lam Ảnh nguyệt, Thao Thiết cùng Du Hồn nhìn một núi nhỏ kim tệ cùng đá
quý trong không gian kia, lần đầu tiên yên lặng liếc mắt nhìn nhau một
cái.
Không ai có thể tưởng tượng ra tối qua bọn họ ở trong quốc
khố đã nhìn thấy cái gì, nói gặp cường bạo thì không đúng, sau khi Lam
Ảnh Nguyệt rời đi, trong nháy mắt quốc khố Viêm Quốc không còn một phần
ba.
Khiến bọn họ khiếp sợ chính là kĩ thuật ăn trộm xuất thần
nhập hóa của Lam Ảnh Nguyệt, bọn họ thậm chí còn không thấy nàng lấy
chìa khóa, nàng thân là ngũ tiểu thư của Thanh Long thế gia, chẳng lẽ
còn cần nhờ vào việc làm đạo tặc kiếm kế sinh nhai sao?
Nhìn tiểu long đang nhảy nhót trên đống kim tệ kia, Thao Thiết không nói gì lắc
lắc đầu, chờ lão hoàng đế tỉnh lại, còn không biết nổi giận thành bộ
dáng gì nữa.
"Tiểu Dật, không phải ngươi làm sao?" Tần Ngọc thử hỏi.
"Ta chỉ là một tiểu nữ tử tay trói gà không chặt, sao có thể lẻn vào hoàng
thất Viêm Quốc." Lam Ảnh Nguyệt một bộ nghiêm trang nói.
Mấy
người không nói gì nhìn trời, nàng cũng không biết xấu hổ mà nói những
lời này sao, mười bốn tuổi đạt lục giai, còn là ma vũ song tu, thế mà
còn dám nói với bọn họ tay trói gà không chặt.
Lam Ảnh Nguyệt không nói, mấy người bọn họ cũng không có biện pháp,chỉ có thể trở lại phòng mình tu luyện.
Ban đêm, Lam Ảnh Nguyệt ngâm mình tronh bồn tắm lớn, lại cảm thấy
không khí hơi dao động, nàng nhanh chóng với tay lấy quấn quanh
người, hai tay nhanh chóng kết ấn ở trước ngực.
Ngay tại
thời điểm nàng rời khỏi mộc dũng, mộc dũng lập tức bị phá
nát, Lam Ảnh Nguyệt nhanh chóng lui về phía sau, lại cảm nhận được
lãnh ý quen thuộc đang tiêdn dần về phía nàng, nàng vừa muốn động thủ, trên đỉnh đầu lại truyền đến thanh âm của Mộ Hi Thần: "Đừng
sợ."
Hắn cởi ngoại bào khoác lên mgười Lam Ảnh Nguyệt, chắn
trước thân mình Lam Ảnh Nguyệt, giơ tay lên cung tiễn Băng Lam
xuất hiện trong tay.
Hàn khí trên quần áo thấm vào người Lam Ảnh Nguyệt, Lam Ảnh Nguyệt hơi hơi run một chút, bóng người mơ
hồ trước mắt dần dần hiện rõ, một hắc y nam tử, mang theo mặt
nạ bạc cùng một chiếc tiêu.
"Lam Dật, tốt nhất ngươi nên
ngoan ngoãn theo ta đi, nếu không tửu lâu này sẽ chôn cùng với ngươi."
Nam tử ôn nhu sờ thanh tiêu, lời nói ra lại vô cùng thị huyết.
"Tiểu thư, là người Ám Vực." Thanh âm của Du Hồn có một tia ngưng trọng: "Bên trong Ám Vực người này thuộc hàng thấp nhất, là chuyển chức cường giả."
Trong lòng Lam Ảnh Nguyệt trầm xuống, chuyển chức cường giả lại là năng lực
lực thấp nhất trong Ám Vực, rốt cuộc Ám Vực kia là địa phương nào.
"Muốn ta đi theo ngươi cũng có thể, nhưng ngươi cũng phải nói ngươi là ai
đã." Lam Ảnh Nguyệt vừa nói chuyện vừa chỉ thị cho Thao Thiết thoát ra
ngoài.
"Là Thị Huyết điện coi trọng ngươi, đó là phúc khí của
ngươi." Nam tử liếc mắt lạnh lùng nhìn Lam Ảnh Nguyệt một cái, không
kiên nhẫn.
Nếu không phải người của hắn tra ra, thiếu nữ này có
năng lực màu tím, rất thích hợp cho thí nghiệm đào tạo người sắp tới,
thì hắn không phải ủy khuất để tự bản thân mình đến.
Nghe đến tên Thị Huyết điện, Mộ Hi Thần hơi nhíu mày một chút, chỉ vì thánh chỉ cho
nên hắn mới tới nơi này, lại không nghĩ rằng gặp được chuyện như vậy,
tại sao Lam Dật lại được Thị Huyết điện coi trọng, rốt cuộc trên người
nàng có bao nhiêu bí mật hắn chưa biết.
Đúng lúc này, Thao Thiết
trở về, Lam Ảnh Nguyệt nhanh chóng kết hợp với Huyết cung, cười lạnh
nói: "Ta cũng không hiếm lạ phúc khí này."
"Muốn chết." Nam tử
nghe vậy, đặt tiêu bên miệng, thanh âm quỷ dị bắt đầu phát trong không
khí, trong nháy mắt gương mặt của Lam Ảnh Nguyệt cùng Mộ Hi Thần trở nên trắng bệch, linh hồn giống như bị sức mạnh nào đó lôi kéo thoát khỏi
thân xác, đây là thực lực của chuyển chức cường giả sao?.
Nam tử khinh thường nhìn hai người trước mắt, lạnh giọng phun ra hai chữ: "Không biết tự lượng sức mình."
"Sao? Là ai không biết tự lượng sức mình? Đồ đệ của ta mà ngươi cũng dám động tới." Cùng với thanh âm của nam nhân trong trẻo, một hồng y yêu diễm
nam tử xuất hiện, một đạo kim quang hiện lên, trong nháy mắt chiếc tiêu
trong tay nam tử bị đập nát.
Nam tử nhìn bàn tay trống trơn, run run lui về phía sau, không thể tin mở miệng nói: "Bi Phong."