Mặc dù mưa rất to gió rất lớn, nhưng đến đầu giờ chiều đã tạnh hẳn, thậm chí mặt trời cũng
chui ra khỏi tầng mây u ám, phủ lên cả kinh thành một màu vàng kim rực
rỡ. Khúc Khinh Cư đứng trên lầu cao duy nhất trong vương phủ, nheo mắt
nhìn cảnh ráng chiều tà đẹp kinh người, khóe miệng lộ ra một nụ cười
nhạt.
Đột nhiên, từ hướng hoàng cung truyền ra tiếng chuông trầm
vang, bởi vì phủ Đoan Vương rất gần hoàng cung, nên nàng nghe rất rõ
tiếng chuông này.
Sắc mặt đám người Mộc Cận đứng sau Khúc Khinh
Cư đại biến, rối rít quỳ xuống, sau đó dụi dụi mắt, cố gắng khiến mình
có dáng vẻ khóc lóc thảm thương, thậm chí Hoàng Dương còn hết sức đau
khổ hô lớn một tiếng ‘Hoàng thượng’, sau đó dùng tay áo bắt đầu lau nước mắt.
Đầu óc Khúc Khinh Cư trong nháy mắt trống không, nàng không dám tin nhìn về hướng hoàng cung, dưới hoàng hôn, hoàng cung tựa như
được phủ một tầng kim quang thần bí, cảnh tượng này nếu lợi dụng thổi
phồng lên, thì đó chính là điềm báo tốt lành, sao Hoàng đế lại băng hà
rồi?
Nàng ngẩn người, sau đó mới xoay người phân phó: "Mau sai
người sắp xếp lại Vương phủ, nên đổi thì đổi, nên bỏ thì bỏ, không được
để xuất hiện đồ vật diễm lệ." Thấy Hoàng Dương đỏ mắt đi xuống lầu, nàng cúi đầu nhìn y phục trên người mình: "Về chính viện, hầu hạ ta thay y
phục."
Mặc dù bây giờ vẫn chưa rõ tình huống trong cung lắm,
nhưng Khúc Khinh Cư vẫn dùng tốc độ nhanh nhất tẩy trang, tháo toàn bộ
trâm cài trang sức túi thơm xuống hết, cởi váy áo màu hồng phấn và quần
lụa mỏng ra, thay bằng một bộ sam y màu trắng bình thường, phối với đai
lưng màu trắng, vấn một kiểu tóc đơn giản, chỉ dùng trâm bạc cố định búi tóc, ngay cả vòng tay cũng không đeo.
Hạ nhân trong vương phủ
cũng rối rít thay hết những thứ đồ có màu sắc sặc sỡ, trước và trong
vương phủ đều được treo đèn lồng cờ tang với nền trắng chữ đen lên, bất
kỳ đồ vật nào có liên quan đến màu đỏ đều bị thu hồi hết vào kho.
Giang Vịnh Nhứ nhìn đám người rối ren thu dọn đồ đạc trong viện mình, nàng
cũng thay một bộ váy bằng vải bông đơn điệu, hỏi Ngả Lục bên cạnh:
"Vương phi có mệnh lệnh gì không?"
Ngả Lục hầu hạ nàng lấy đồ
trang sức xuống, vấn một kiểu tóc đơn giản, dùng hai cây trâm bạc cố
định lại. “Vương phi không phân phó gì thêm, chỉ bảo bọn hạ nhân thu hồi hết những vật nổi bật kia thôi ạ”
Giang Vịnh Nhứ nhíu mày, nàng hơi lo lắng đi tới cửa viện, nhìn đám hạ nhân đi tới đi lui bên ngoài,
thở dài: "Cũng không biết trong cung thế nào rồi."
Ngả Lục biết
chủ tử đang lo lắng chuyện tân hoàng kế vị, nếu hôm nay Vương gia bọn họ kế vị thì còn may, nhưng nếu Thụy vương kế vị, chỉ sợ sau này vương phủ khó được an bình.
"Sao, ngươi cũng không đợi được nữa rồi à?!"
Phùng Tử Căng vịn tay Hạ Vân, nhìn Giang Vịnh Nhứ giễu cợt: "Ta tưởng
ngươi có thể nhẫn nhịn được đến cuối cùng, nhưng cũng chỉ đến thế mà
thôi.”
Giang Vịnh Nhứ bình tĩnh nhìn bộ trâm cài lam bảo thạch
trên tóc Phùng Tử Căng, lạnh nhạt nói: "Nếu ngươi có thời gian đến chỗ
ta gây chuyện, không bằng tự thay y phục trang sức trên người mình còn
hơn, nếu để vương phi biết, không biết có nổi giận hay không?"
"Cũng chỉ là một con chó trước mặt vương phi, có gì mà kiêu ngạo." Phùng Tử Căng hừ lạnh, vịn tay Hạ Vân rời đi.
Ngả Lục buồn bực nói: "Ả ta cũng chỉ là một thị thiếp bị vứt bỏ, ngông cuồng gì chứ!”
"Cha nàng ta là Công Bộ Thị Lang tam phẩm, phụ thân ta dưới quyền ông ấy,
hiển nhiên nàng ta dám tỏ uy phong trước mặt ta rồi." Giang Vịnh Nhứ
cười cười. "Người như vậy, cần gì phải chấp nhặt với nàng ta."
Ngả Lục thấy trên mặt chủ tử có ý cười, mặc dù không hiểu lắm, nhưng ảo não trong lòng đã tiêu tán không ít.
Cửa cung mở rộng, ngự tiền thị vệ Tứ phẩm cởi tuấn mã nhanh chóng xuất
cung, thủ vệ thấy hắn chạy về hướng phủ Đoan Vương, liền cảm khái không
thôi, lần này xem như người của phủ Đoan Vương gà chó thăng thiên rồi.
Sau đó, một đội hộ vệ vội vàng hộ tống một chiếc xe ngựa xuất cung, trên xe ngựa mặc dù treo hoa trắng, nhưng nhìn rất quy chế, hẳn là hoàng hậu
mới có tư cách ngồi.
Lập tức bọn họ liền hiểu được, xe ngựa này sợ là đi đón Đoan Vương phi rồi.
Khúc Khinh Cư nghiêm trang ngồi trong chánh điện phủ Đoan Vương, bốn nha
hoàn, bốn thái giám đứng phía sau nàng, sắc mặt mọi người đều rất nghiêm túc.
Nhìn cửa điện mở lớn, Khúc Khinh Cư uống một hớp trà Khổ
Đinh đã nguội, ngón tay trắng noãn nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn, cố xoa dịu
lo lắng trong lòng mình.
"Vương phi, thánh chỉ trong cung đến."
Hoàng Dương vội vàng chạy vào, trên mặt vừa kinh hỉ vừa đau buồn, nhưng
trên hết là niềm vui sướng. Trái lại, trên mặt Khúc Khinh Cư lại không
hề có ý cười, nàng từ từ đứng lên, nhìn ngự tiền thị vệ gấp gáp bước
vào, sau đó quỳ xuống trước mặt nàng.
"Hoàng thượng có chỉ, nghênh đón nương nương vào cung, chưởng quản mọi chuyện trong hậu cung."
Khánh Đức đế đã băng hà, bây giờ được xưng là hoàng đế chỉ có tân hoàng, mà
nữ nhân của tân hoàng dĩ nhiên có thể xưng là nương nương, Khúc Khinh Cư khẽ gật đầu: "Mời đại nhân đứng lên." Nàng quan sát người này một hồi
lâu, phát hiện người này đúng là ngự tiền thị vệ, mới hỏi: "Bây giờ
Hoàng thượng sao rồi?"
"Hoàng thượng hết thảy đều tốt, chỉ là vô
cùng bi thương." Ngự tiền thị vệ cung kính đáp: "Hoàng thượng cố ý phân
phó vi thần đến tuyên chỉ trước, xe ngựa hộ tống sẽ lập tức đến ngay,
xin nương nương đợi chờ chốc lát."
Khúc Khinh Cư bình tĩnh gật
đầu, dáng vẻ bình tĩnh này khiến ngự tiền thị vệ truyền chỉ sinh lòng
kính nể, không hổ là Đoan Vương phi, đối mặt với đại sự bực này mà vẫn
giữ được bình tĩnh như vậy, không chút luống cuống nào, quả nhiên là
đoan trang khí độ, có dáng vẻ của mẫu nghi thiên hạ.
Lúc này, đám người Mộc Cận sau lưng Khúc Khinh Cư đã mừng rỡ không thôi, bởi vì có
người ngoài ở đây, nên mới miễn cưỡng khống chế vẻ mặt mình. Mộc Cận
tiến lên đỡ tay Khúc Khinh Cư, nhỏ giọng nói: "Nương nương, nếu thế thì
để chúng nô tỳ đi thu thập vài thứ."
Khúc Khinh Cư gật đầu, nói với ngự tiền thị vệ: "Mời đại nhân ngồi, không biết nên xưng hô với đại nhân thế nào?"
"Vi thần không dám." Ngự tiền thị vệ chắp tay nói: "Vi thần là Cao Tấn -
ngự tiền thị vệ Tứ phẩm, đã từng làm hộ vệ ở vương phủ một thời gian."
Khúc Khinh Cư gật đầu, hiểu ra có thể người này là thuộc hạ của Hạ Hành, nàng yên lặng ngồi xuống chủ vị, không lên tiếng nữa.
Chẳng bao lâu, xa giá đến, Mộc Cận và đám nha hoàn cũng thu xếp đồ đạc
xong, Khúc Khinh Cư mang theo mấy nha hoàn thái giám cận thân ra khỏi
vương phủ, nhìn xe ngựa xa hoa thì thở dài một hơi, thoáng dừng chân,
rồi mới vịn tay Mộc Cận lên xe.
Dân chúng hai bên phố đã được thị vệ hạ lệnh tránh ra nhường đường, Khúc Khinh Cư ngồi trong xe ngựa, cảm thấy hơi vô vị. Lúc trước, nàng ngồi trong xe ngựa, còn có thể nghe
được một ít tiếng người đi đường, hiện tại ngoài tiếng bánh xe ma sát
với mặt đất và tiếng vó ngựa ra, thì không còn nghe thấy gì nữa. Chẳng
lẽ đây chính là sự khác biệt giữa vương phi và hoàng hậu sao?
Sau khi xe ngựa vào cung cũng không dừng lại, nàng khẽ vén rèm cửa sổ lên,
chỉ thấy từng tấm lưng quỳ rạp dưới đất, chẳng lẽ những người này cũng
đang nơm nớp lo sợ ư, tựa như mình chỉ cần nhíu mày thì bọn họ liền mất
mạng không bằng vậy.
Xe ngựa vào đến sát bên cửa cung mới ngừng
lại, Khúc Khinh Cư xuống xe ngựa, đổi sang phượng liễn, dùng tốc độ
không nhanh không chậm đến cung Thiên Khải, khi nàng vừa xuống phượng
liễn, liền nhìn thấy Hạ Hành đang đứng trên bậc thềm ngọc.
Nàng
đứng dưới thềm ngọc thật cao, nhìn thẳng vào hắn, từng bước từng bước đi lên trên, mỗi một bước đều cẩn thận trầm ổn, cũng cực kỳ dùng sức.
Còn cách Hạ Hành ba bậc thềm thì hắn bước xuống, vững vàng nắm tay Khúc
Khinh Cư, hai người đồng loạt đi lên hết các bậc thềm ngọc, Hạ Hành
ngẩng mặt nhìn biển hoành phi viết ‘Cung Thiên Khải’, nói: "Linh đường
của phụ hoàng lập tại cung Thọ Khang, lát nữa nàng đến đó thắp nén hương cùng ta."
Khúc Khinh Cư giật mình, thì ra di thể Khánh Đức đế
không ở tại cung Thiên Khải này sao? Nàng quay đầu lại nhìn bậc thềm
ngọc phía dưới, mới phát hiện phong cảnh bên trên hoàn toàn khác biệt
với bên dưới.
Nàng ngẩng đầu nhìn biển hoành phi cung Thiên Khải, trong lúc nhất thời không biết nên nói nén bi thương hay nói lời chúc
mừng. Quay sang nhìn nam nhân bên cạnh, hắn cũng không có vẻ gì là vui
mừng như mình tưởng tượng, mà ngược lại có một loại cảm giác trầm ổn
trong dự liệu. Suy nghĩ một chút, Khúc Khinh Cư vẫn lên tiếng: "Ta nghe
nói chàng chưa uống một giọt nước nào, thời tiết nóng bức, chàng đừng tự tổn thương thân thể mình như thế."
Hạ Hành cười cười, nhìn về ráng chiều tà phía chân trời. "Nếu như lo lắng cho ta, thì cùng dùng bữa tối với ta."
Khúc Khinh Cư gật đầu, gương mặt không son phấn hiện lên vẻ ân cần.
Hai người cùng tiến vào cung Thiên Khải, rất nhanh ngự thiện được mang lên, dù không có món ăn mặn, nhưng hình thức lại hết sức tinh xảo, cũng rất
kích thích vị giác.
Dùng bữa xong, sau khi Hạ Hành súc miệng, vừa lau khóe miệng, nói: "Mấy ngày này, trong cung sẽ khá rối ren, nàng
theo mẫu hậu học xử lý chuyện hậu cung, đợi mọi chuyện ổn định rồi, sẽ
quản lý hậu cung thành thục hơn."
Khúc Khinh Cư khẽ nhếch lông mày, ý của Hạ Hành là, sau này hậu cung sẽ giao cho nàng chưởng quản ư?
"Trong cung có đến hai vị mẫu hậu, sao đến lượt ta làm những chuyện này." Khúc Khinh Cư cười nói: "Chẳng lẽ Hoàng thượng không lo lắng thần thiếp sẽ
mệt chết sao?"
"Đương nhiên là lo lắng, nhưng hậu cung là của
chúng ta, sao nàng có thể giao cho người khác được chứ." Hạ Hành ôn hòa
cười rộ lên. "Giao cho người khác ta không yên tâm."
Khúc Khinh Cư nhìn vào mắt hắn, phát hiện hắn nói cực kỳ nghiêm túc, nghiêm túc đến nỗi suýt chút nữa nàng đã tin là thật.
Cung Chung Cảnh, Kính quý phi phe phẩy quạt tròn, hỏi Đinh ma ma đang đứng
bên cạnh: "Nghe nói hoàng thượng nghênh đón Khúc Khinh Cư vào cung rồi
à?"
Đinh ma ma nói: "Nô tỳ nghe nói, lúc này nương nương đang dùng bữa tối với hoàng thượng."
Kính quý phi gật đầu: "Cũng tốt, có nàng ở bên cạnh, hoàng thượng cũng biết chăm sóc long thể của mình hơn."
Đinh ma ma hơi đắn đo, không nhịn được nói: "Nhưng nếu Khúc nương nương vào cung, hậu cung này. . . . . ."
"Nhi tử của bổn cung giao hậu cung cho nhi tức của bổn cung chưởng quản, có
gì mà không được?!” Kính quý phi nghiêm mặt lại: "Sau này không được
nhắc lại chuyện này nữa."
Sắc mặt Đinh ma ma tái nhợt, cúi đầu càng thấp: "Nô tỳ lỡ lời, xin nương nương thứ tội."
Vẻ mặt Kính quý phi dần thả lỏng, tiếp tục phe phẩy quạt tròn trong tay, không nói gì nữa.