"Ngươi nói gì, Đoan Vương kế vị rồi hả?!" Lương thị đứng trước cửa một nông
trại có gian ngói xanh, sắc mặt trắng bệch nhìn cháu của mình, tin tức
này đối với bà ta mà nói, không khác gì tin dữ, bà ta không dám tin lẩm
bẩm nói: "Làm sao có thể là Đoan Vương, Thụy vương đâu rồi? Thụy vương
đâu?"
Lương Hồng thấy dáng vẻ này của cô, thở dài một hơi: "Thụy
vương vì náo động lớn ở linh cữu tiên đế, khiến mọi người bất mãn, may
mà hoàng thượng nhân hậu, vẫn chưa phạt nặng, chỉ phạt hắn quỳ ở trước
linh đường sám hối thôi."
"Thụy vương không phải được tiên đế
sủng ái sao, vì sao sẽ như vậy?" Lương thị lảo đảo một, sau một lúc lâu
mới khóc lên: "Ước Tố phải làm sao bây giờ, con bé nên làm gì bây giờ?"
Hiện giờ Thụy vương không làm Hoàng đế được, Tố nhi vẫn chỉ là thiếp,
sau này còn có thể có ngày lành được sao?
Lương Hồng thấy cô khóc đến thảm thương, cũng không biết nên an ủi khuyên giải thế nào, lúc
trước gã không quá đồng ý để biểu muội đi làm thiếp thị, hiện giờ phủ
Thụy vương thất thế, biểu muội thân là thiếp thị thì cuối đời sao còn có thể thoải mái?
Gã nhìn nông trại ngói xanh phía sau cô, không
khỏi nhớ đến ba vị biểu muội của phủ Xương Đức công lúc trước. Đại biểu
muội gả cho Đoan Vương, hiện giờ Đoan Vương kế vị làm đế, đại biểu muội
chắc như đinh đóng cột sẽ là hoàng hậu, nhưng còn phải chờ đại tang qua
đi mới chính thức được tấn phong. Tuy nhị biểu muội là thứ nữ, nhưng sau khi Khúc gia rơi rụng không lâu, lại có một tú tài giàu có cưới nàng về làm vợ, đến cuối cùng ngược lại là tam biểu muội do chính cô sinh dưỡng ra chỉ đành làm một thị thiếp không vừa mắt người ta.
Có phải
đây là báo ứng do năm đó dượng liều lĩnh thú cô không? Lương Hồng lấy ra một túi bạc nhỏ từ trong bọc quần áo: "Cô, cả nhà chúng ta chuẩn bị
chuyển về tây quận, ngân lượng này ngài cầm đi." Gã thấy Lương thị đứng
như khúc gỗ, thì nhét bạc vào tay bà ta: "Hiện tại Tân hoàng đăng cơ,
chắc hẳn sẽ đặc xá một số người, ta đã nhờ người hỏi thăm, không lâu nữa dượng có thể ra khỏi thiên lao, đến lúc đó các người cố gắng sống qua
ngày thôi, ta phải nói lời từ biệt với ngài rồi."
Thời gian gã ở
quý phủ Khúc gia cũng không ít, bây giờ cả nhà phải rời khỏi, cái gã có
thể để lại cũng chỉ là một túi bạc nhỏ như vậy thôi.
"Biểu ca
phải đi sao?" Khúc Vọng Chi từ trong nhà đi ra, trên người hắn mặc một
bộ vải thô bụi bẩn, tóc cũng lộn xộn, trông vô cùng chật vật.
Lương Hồng thấy biểu đệ thế này, có chút xót xa chắp tay nói: "Cáo từ, xin bảo trọng."
Khúc Vọng Chi thấy bóng lưng biểu ca rời đi, trong lòng khủng hoảng càng lúc càng lớn, hiện giờ cả nhà biểu ca đều chuyển đi rồi, đại tỷ đã từng bị
mẫu thân khắt khe sẽ trở thành hoàng hậu, người một nhà bọn họ còn có
thể sống tiếp sao? Bỗng nhiên hắn hơi oán hận mẫu thân của mình, nếu mẫu thân đối đãi với trưởng tỷ tốt một chút, bọn họ cũng không đến mức suy
tàn đến tình trạng hôm nay rồi.
Lương thị không cam lòng nhìn về
phía hoàng cung, quay đầu nhìn nhi tử cả người chật vật, không thở nổi,
nhanh chóng hôn mê bất tỉnh, trước khi lâm vào màn đêm, bà ta thấy hai
mắt nhi tử hoảng loạn bất lực.
Hiện tại hậu cung vội thành một
đoàn, toàn bộ nhóm hậu phi của tiên đế đều bị cưỡng ép chuyển ra, người
sau khi thừa sủng có con nối dòng, thì sẽ chuyển vào trong hậu cung nơi
dành cho nhóm thái phi, không có con nối dòng mà vị phân lại không đến
phi vị, cũng chỉ phải dọn đến hành cung của Kinh Giao sống đến cuối đời.
Khúc Khinh Cư nhìn danh sách nhóm thái phi của tiên đế, cẩn thận đếm một
chút, hơn hai mươi người có danh phận, trừ có con nối dòng vị phân cao
ra, còn lại 12 người phải dọn đến hành cung. Về phần những người được
tiên đế sủng ái nhưng không có danh phận này, dựa theo phương pháp cũ,
toàn bộ đưa đến một đạo quan ở Kinh giao làm đạo cô, cuộc đời này không
còn hi vọng bước ra.
Khúc Khinh Cư thở dài một hơi, khép danh
sách trong tay lại: "Dựa theo tổ chế, những nữ tử thừa sủng đó phải bị
đưa đến đạo quan sao?"
Tiền Thường Tín nhìn danh sách được nương
nương khép lại, khom người đáp: "Bẩm nương nương, đây đều là tục lệ
trước kia, cũng không nhất thiết phải đưa những cô nương được hưởng
thánh ân đến đạo quan làm ni cô."
"Một khi đã như vậy, những
người này cũng an bày vào hành cung Knh giao đi, mặc dù hành cung không
thể thoải mái hơn trong cung, nhưng tốt hơn đạo quan kham khổ." Khúc
Khinh Cư cau mày nói: "Nhiều thêm vài người, tuy hàng năm phải dùng thêm chút bạc, nhưng nhiêu đây người, thì có thể tốn bao nhiêu chứ." Tất cả
đạo quan ni cô đều chỉ toàn hương khói, đi đến nơi như thế, chẳng khác
gì người bị tội, thân là nữ nhân, nàng không muốn làm khó nữ nhân.
Khánh Đức đế làm Hoàng đế vài năm, tổng cộng sủng hạnh ngần này nữ nhân,
trong bối cảnh triều đại thế này, thật sự không xem là tham hoa háo sắc.
"Nương nương nhân hậu, nô tài lập tức hạ lệnh xuống." Tiền Thường Tín lấy danh sách ra, lại từ trong lồng ngực lấy một bản vẽ ra nói: "Thái hậu nương
nương đã từ cung Khôi Nguyên chuyển đến cung Trường Ninh, đây là bản vẽ
sửa chữa lại cung Khôi Nguyên, không biết nương nương có muốn chỉnh sửa
lại gì không?" Mẫu hậu Hoàng thái hậu đã chuyển đi, tân chủ nhân trước
mắt sẽ là vị này rồi.
Khúc Khinh Cư tiếp nhận bản vẽ nhìn thoáng
qua, chỉ thấy toàn đường ngang đường dọc trông mà muốn quáng gà, nhân
tiện nói: "Bản vẽ ta đã xem qua, thấy cũng không có vấn đề gì lớn."
Tiền Thường Tín thấy thế, cũng không nhiều lời, sau khi nói rõ hoàng thượng muốn đến dùng bữa tối, lập tức lui ra ngoài.
Khúc Khinh Cư đứng ở cửa sổ trong hậu điện cung Thiên Khải, thì có thể nhìn
thấy cung Thiên Khải nằm trên cùng một đường thẳng với cung Khôi Nguyên, hai nơi này là cung điện duy nhất được xây dựng ở chính vị, khoảng cách hai cung cũng gần nhất. Nhưng cố tình chủ nhân trước của hai tòa cung
điện này cứ như người xa lạ, tương kính như băng, đến chết cũng không có cảm tình gì.
Nàng đã nghe Kim Trản nói về chuyện xảy ra khi tiên đế băng hà, tài ăn nói của Kim Trản khá tốt, nói về tình cảnh lúc đó cứ như nàng ấy có mặt ở hiện trường vậy, vì cái dạng này, Khúc Khinh Cư
mới cảm thấy người hậu cung không dễ dàng gì.
Hoàng hậu bình tĩnh lý trí, Thục quý phi luống cuống, còn có Kính quý phi thương tâm muốn
chết, thậm chí còn có Ôn quý tần, An quý tần mấy ngày nay cũng không hề
bước vào cửa lớn cung Thiên Khải.
Lúc băng hà Khánh Đức đế nắm
tay Kính quý phi, có người nói ông mang theo nụ cười rời đi, điều này
làm Khúc Khinh Cư có chút không rõ, không phải người Khánh Đức đế thật
sự yêu là Thục quý phi sao, sao đến cuối cùng, ngược lại nhớ thương Kính quý phi rồi vậy?
Còn ‘Thuyền nhi’ hay ‘Thiền nhi’ gì đó trong miệng tiên đế kia là ai, Kính quý phi hay là nữ nhân khác?
Ngày Hoàng đế hạ táng, Khúc Khinh Cư và Hạ Hành đốt giấy để tang một đường
hộ tống di thể Khánh Đức đế đến Hoàng lăng, sau đó quỳ đông quỳ tây, đợi khi Hạ Hành đọc điếu văn, Khúc Khinh Cư quỳ ở dưới giống những người
khác đều khóc lóc nức nở, lễ tang kết thúc, nàng hầu như cảm thấy chân
không còn là chân mình nữa, ánh mắt cũng sắp biến thành ‘khe hở’ rồi, đồ tang trên người gần như có thể vắt ra nước được luôn.
Đến khi
hồi cung, đã là đêm khuya, Khúc Khinh Cư bước vào thùng tắm một, mới cảm thấy bản thân như sống lại, vừa mặc xong y phục, đã thấy Hạ Hành mặc
một bộ áo bào mỏng màu trắng đi vào.
Hạ Hành vào phòng thấy mặc
dù vẻ mặt Khúc Khinh Cư mang theo mệt mỏi, nhưng cũng không vì ánh mặt
trời chói chang mà bị tổn thương, thì yên tâm, hắn thuận tay lấy vải
bông trong tay Mộc Cận, giúp Khúc Khinh Cư lau tóc ướt: "Nhiều ngày nay
vất vả cho nàng rồi." Hắn thở dài: "Qua ít ngày nữa, sẽ đón người trong
phủ vào, định vị phân cho các nàng thế nào, nàng có ý tưởng gì chưa?"
Dựa theo quy củ, trừ vợ cả ra, những nữ nhân khác của Tân hoàng ít nhất
phải đợi đại sự của Tiên đế qua hai mươi bảy ngày sau mới có thể tiến
cung, chính thức sắc phong càng phải đợi thêm ba tháng nữa. Nhưng bất kể thế nào, nên an bày cần phải an bày, dù không thể lập tức tấn phong,
nhưng nên phong ai thế nào, ai ở đâu, phải định ra trước.
Khúc
Khinh Cư đoạt lấy vải bông trong tay Hạ Hành, tự mình chậm rãi lau: "Các nàng là phi tần của hoàng thượng ngài, sao có thể đến lượt ta định
đoạt."
Nhìn mặt mày đạm mạc của đối phương, trong lòng Hạ Hành
chua chát, hắn thở dài, đè tay lau tóc Khúc Khinh Cư lại: "Các nàng chỉ
là phi tần hậu cung, nàng là hoàng hậu của ta, là nữ nhân sẽ theo ta cả
đời, việc này đương nhiên có thể do nàng định đoạt."
Khúc Khinh
Cư đột nhiên cười lên, nàng ném vải bông qua một bên, nhìn Hạ Hành cười
nói: "Hoàng thượng, ngài nói có thật không đấy?"
Dù Khúc Khinh Cư dùng giọng điều vui đùa nói những lời này, nhưng Hạ Hành lại chợt cảm
thấy, câu hỏi này của đối phương vô cùng nghiêm cẩn.
Trong lòng
hắn chấn động, nhìn nàng rồi chậm rãi trịnh trọng hạ thấp đầu xuống, cúi người hôn lên trán nàng: "Những lời ta nói đều là thật."
Khúc
Khinh Cư yên lặng rũ mí mắt xuống, ánh mắt lập tức biến đổi, cười nói:
"Hoàng thượng đã nói như thế, ngày ấy vị phân của mỹ nhân trong hậu cung ta sẽ làm chủ vậy." Dù sao nàng đã hạ quyết tâm khoái hoạt ngày nào thì hay ngày ấy từ lâu rồi, như vậy hiện tại cũng không có gì thay đổi.
Hạ Hành có thể khoan nhượng nàng bao lâu, nàng sẽ kiêu ngạo bấy lâu, đợi
có một ngày nào đó Hạ Hành không thể khoan nhượng nàng nữa, cùng lắm thì chết thôi.
Nhân sinh tự cổ thùy vô tử [1], chẳng qua là sảng khoái mà chết hay nghẹn khuất đến chết thôi.
[1] Nguyên văn: ‘Nhân sinh tự cổ thùy vô tử, Lưu thủ đan tâm chiếu hãn
thanh’ nghĩa là Xưa nay hỏi có ai không chết? Hãy để lòng son chiếu sử
xanh. Ý nữ chính là trong cuộc đời có ai mà không chết cứ sống thoải mái thôi.
Phát hiện đối phương chợt trở nên linh động bắn ra bốn
phía, mặc dù Hạ Hành không rõ vì sao nàng chuyển biến nhanh như vậy,
nhưng trong lòng bị đè nén cũng biến mất tăm, hắn lại cười tủm tỉm lần
nữa cầm lấy vải bông lau tóc cho Khúc Khinh Cư.
"Mặc dù xuất thân Giang thị không thể so với Phùng thị, nhưng làm người vô cùng trầm ổn,
tiến thoái có độ, không bằng tấn phong nàng ấy làm phi, sống ở cung Ngọc Bình. La thị im lặng ít lời, làm người thành thật, thích hợp với tam
phẩm Quý tần. Hàn thị đã hầu hạ chàng từ sớm, nhưng xuất thân thật sự đê hèn, không bằng phong làm ngũ phẩm Lương đệ. Về phần Phùng thị, tuy
xuất thân tốt, nhưng từ trắc phi biếm thành thị thiếp, ta không có hảo
cảm với nàng ta, cấp bậc của nàng ta tự hoàng thượng chàng định đi."
Khúc Khinh Cư vô cùng thẳng thắn bày tỏ yêu ghét của mình, về phần Hạ
Hành nghĩ thế nào, nàng lười quản nhiều như vậy.
Quả thật Hạ Hành không ngờ Khúc Khinh Cư sẽ thẳng thắn nói mình không thích thị thiếp
nào với hắn, thấy dáng vẻ nàng tùy chàng nghĩ thế nào, tâm tình hắn rất
tốt nói: "Những người khác đều chiếu theo ý nàng, còn về phần Phùng thị, nàng đã không thích, ta cũng không thích nàng ta, phong làm thất phẩm
Tài tử. Dù sao đi nữa nàng ta đã là lão nhân trong vương phủ, thấp hơn
thất phẩm thì không thích hợp lắm."
Đối với câu giải thích cuối
cùng của Hạ Hành, Khúc Khinh Cư liếc hắn một: "Đây chính là Hoàng đế
chàng định đoạt đấy, không có liên quan đến ta đâu."
"Không phải
đã nói ta không thích nàng ta sao, không liên quan đến nàng." Hạ Hành sờ tóc nàng, thấy đã ổn hơn, mới đứng dậy: "Canh giờ không còn sớm, hôm
nay nàng đã phơi nắng mệt mỏi cả ngày rồi, đi ngủ sớm đi."
Bởi vì đại tang, nên ngay cả bọn họ không được ngầm ở lại lâu, huống chi là
thông phòng, Khúc Khinh Cư mỉm cười nhìn hắn ra khỏi cửa hậu điện, vén
tóc, ý cười nơi khóe miệng càng ngày càng rõ.
Khánh Đức năm 34,
Khánh Đức đế triều Đại Long băng hà, nhị hoàng tử kế vị, vì Tiên đế vừa
mất, Tân đế vô cùng bi thương, bày tỏ năm đó vẫn dùng nguyên hào Khánh
Đức, cũng giữ đạo hiếu ba năm, mặc dù các thần tử cảm động tấm lòng nhân ái và hiếu thảo của hoàng thượng, nhưng Đế Vương vô cùng tôn quý, giữ
đạo hiếu ba năm thật sự thương hại long thể và không có ích cho xã tắc,
vì thế sau khi đại thần cả triều cầu khẩn vô số lần, Tân đế mới miễn
cưỡng đồng ý đổi tháng thành năm, giữ đạo hiếu ba tháng.
Do vậy,
Tân đế nhiều lần đến trước linh vị Tiên đế xin lỗi, cũng ngày ngày không ngừng dâng hương, hành động lần này được sĩ tử thiên hạ ca tụng, hơn
nữa có không ít người viết sách truyền lời, chỉ ra nhân hiếu (nhân ái và hiếu thảo) của Tân đế.
Mặc kệ tiền triều thế nào, một tháng sau
đại sự của Tiên đế, rốt cuộc Khúc Khinh Cư hạ lệnh cho người nghênh vài
vị thị thiếp của phủ Đoan Vương vào cung.
Đương nhiên, trừ Hạ
Hành với vài người hầu hạ thân cận ra, ai cũng không biết, cấp bậc và
cung điện không phải từ hoàng thượng quyết định, mà do hoàng hậu định
đoạt.