Lục Ngọc Dung quỳ
nghe quan Lễ bộ đọc thánh chỉ xong, sau đó cùng người nhà cung kính dập
đầu tạ ơn, nhìn phụ thân nhận thánh chỉ từ tay quan Lễ bộ, thái độ không vui không giận, khiến người khác không nhìn ra rốt cuộc nàng có ý kiến
gì với thánh chỉ ban hôn này hay không.
Chờ sau khi quan Lễ bộ
rời đi, Lục phu nhân buồn rầu nhìn thánh chỉ: "Lão gia, làm sao bây giờ, tính tình của Thụy Quận Vương. . . ." Tính tình Thụy Quận Vương như thế nào, trong kinh thành không ai không biết, gả con gái cho người như
vậy, có thể trải qua ngày tháng tốt đẹp được sao?
Đừng nói tới
hoàng thượng không mấy thân thiết với Thụy Quận Vương, Thục Quý Thái phi càng là cái gai trong mắt của hai vị Thái hậu, thậm chí còn hồ đồ làm
ra chuyện hãm hại hoàng hậu như vậy, Lục gia bọn họ dính dáng đến Thụy
Quận Vương, chẳng phải là phiền phức ngập trời hay sao.
"Yên tâm
đi, nếu Hoàng thượng đã ban hôn, thì có nghĩa là ngài tin tưởng Lục gia
chúng ta." Lục Cảnh Hồng thở dài, không biết là đang an ủi Lục phu nhân
hay là tự an ủi mình. "Huống chi bây giờ Thụy Quận Vương không có thực
quyền, hoàng thượng còn gì nghi ngại nữa đâu?"
Lục phu nhân cũng
biết chuyện đã thành định cục, dù nhiều lời cũng chỉ vô ích, nhưng bà
đau lòng cho nữ nhi mình, phải gả cho một Vương gia thất thế mà tính
tình còn kiêu ngạo này. Ďð. Ŀě. Ǭüÿ. Ďöñ
"Mẫu thân không cần lo
lắng cho con." Lục Ngọc Dung nặn ra một nụ cười: "Dù sao Thụy Quận Vương cũng là Quận Vương, trong phủ của hắn ta không có con nhỏ. Tuy rằng nữ
nhi gả qua đó chỉ làm kế thê, nhưng Vương phi trước đã bị hưu, so ra thì con cũng không khác chính thê là mấy. Hơn nữa, gả cho người khác cũng
không nhất định sẽ tốt hơn gả cho Thụy Quận Vương."
Con trai
trưởng Lục Cảnh Hồng – Lục Chiêm nghe muội muội nói như vậy, cắn răng
bảo: "Muội muội yên tâm, mọi chuyện có ca ca đây, nếu Thụy Quận Vương
dám làm khó muội, dù ca ca có phải kiện đến Hoàng thượng cũng phải đón
muội về nhà.”
"Làm gì đáng sợ như thế." Nụ cười trên mặt Lục
Ngọc Dung hiện rõ hơn, nàng nhìn thánh chỉ trong tay Lục Cảnh Hồng.
"Sống qua ngày, cũng đến thế mà thôi."
Vừa nghe thấy lời này, cả nhà Lục gia đều trầm lặng, nhưng mặc kệ như thế nào, bọn họ luôn cảm thấy thiệt thòi cho nữ nhi mình.
Khi hoa đào nở rộ khắp chốn, quần thần liên tục dâng tấu lên Hạ Hành, rốt
cuộc đổi niên hiệu thành Gia Hựu, tế cáo tổ miếu, bắt đầu tính năm Gia
Hựu đầu tiên từ năm nay, đồng thời từ đây thế nhân xưng tụng Hạ Hành là
Gia Hựu đế.
Tháng tư năm Gia Hựu đầu tiên, mưa phùn rả rích liên
tục mấy ngày, nhưng điều khiến Hạ Hành cảm thấy phiền não không phải là
những cơn mưa phùn này, mà là Khúc Khinh Cư sắp chuyển dạ lâm bồn. Càng
gần đến ngày dự sinh, hắn lại càng đứng ngồi không yên, nữ nhân mỗi lần
sinh con chính là mỗi lần bước một chân qua quỷ môn quan, càng suy nghĩ
đến những chuyện đáng sợ, thì hắn càng không thể nào tĩnh tâm được.
Bây giờ tuy là cuối tháng tư, nhưng bởi vì mưa liên tục ba ngày, nên không
khí bị nhiễm lạnh. Hạ Hành phê duyệt tấu chương trong tay xong, đang
chuẩn bị đứng dậy đến hậu điện, thì thấy Minh Hòa vội vã chạy vào, thậm
chí ngay cả hành lễ cũng qua loa vội vội vàng vàng.
"Hoàng thượng, hoàng hậu nương nương sắp sinh ạ."
"Cái gì?!" Hắn hơi biến sắc mặt, lập tức đứng lên sải bước đi ra ngoài, thậm chí ngay cả tay áo bị dính vết mực cũng không kịp thay.
Đoàn
người đi tới hậu điện cung Thiên Khải, cửa phòng sinh đã đóng lại, Hạ
Hành không biết sắc mặt trắng bệch của mình đã doạ sợ nhóm cung nhân có
mặt ở đây. Hắn nhìn chằm chằm cánh cửa phòng sinh đang đóng chặt, trầm
giọng nói: "Hoàng hậu nương nương vào trong đó đã bao lâu rồi?"
"Sáng sớm hôm nay hoàng hậu nương nương cảm thấy bụng hơi đau, liền bảo chúng nô tỳ hầu hạ người tắm rửa dùng bữa như bình thường, ở trong phòng đi
qua đi lại một lát, khi thấy bụng đau dữ dội mới vào phòng sinh ạ." Kim
Trản khom người nói: "Xin hoàng thượng yên tâm, ma ma đỡ đẻ nói thai của chủ tử không có gì bất ổn, cho nên chắc chắn sẽ thuận lợi ạ."
Đầu óc Hạ Hành hỗn loạn lung tung ben, vô ý thức nâng chung trà lên uống một hớp: "Sao không báo cho trẫm biết sớm hơn?”
"Nương nương nói hoàng thượng bận rộn chính sự, đợi sau khi người vào phòng
sanh thì mới bảo chúng nô tỳ đi bẩm báo cho ngài." Kim Trản nghe ra vẻ
tức giận trong lời nói hoàng thượng, sợ đến mức quỳ sụp xuống trước mặt
Hạ Hành. "Xin hoàng thượng thứ tội."
Khoát tay ý bảo cung nữ đáp
lời đứng lên, mặc dù hiện tại tâm tình hắn không quá tốt, nhưng vẫn còn
có thể nhận ra cung nữ đáp lời này là cung nữ cận thân của Khúc Khinh
Cư, cho nên cũng không muốn làm khó nàng ta, chỉ không ngừng rót trà cho mình.
Vi Thái hậu và mẫu hậu Hoàng thái hậu đến nơi cùng lúc,
liền nhìn thấy hoàng thượng mặt mày xanh mét, trong phòng hoàn toàn im
lặng, ngay cả trong phòng sinh cũng không nghe thấy âm thanh truyền ra,
lập tức sợ đến trái tim lạnh lẽo, nghĩ là hoàng hậu có gì không ổn, liền vội nói: "Hoàng hậu thế nào rồi?"
"Hồi bẩm thái hậu, mới vừa nãy một ma ma đỡ đẻ ra ngoài nói, hoàng hậu nương nương tất cả đều tốt, mới đây còn dùng một bát súp để lấy sức." Kim Trản cẩn thận đáp: "Chỉ là có thể phải chờ một lát mới thấy được đầu Điện hạ ló ra ạ."
"Nữ
nhân sinh con chính là đang chịu tội." Vi Thái hậu lo lắng liếc nhìn
khắp phòng, trực tiếp ngồi xuống ghế dựa, thậm chí quên mất nên mời mẫu
hậu Hoàng thái hậu ngồi chung, bà cau mày nói với Kim Trản: "Bảo đám hạ
nhân bên ngoài cẩn thận vào, nếu ma ma đỡ đẻ cần thứ gì, các ngươi phải
lập tức đưa vào trong, biết chưa?"
"Nô tỳ nhớ kỹ." Kim Trản xoay
người ra khỏi điện, truyền đạt ý chỉ của thái hậu nương nương cho những
hạ nhân đang đứng chờ lệnh bên ngoài.
Mẫu hậu Hoàng thái hậu ngồi xuống bên cạnh Vi Thái hậu, bà rất hiếm khi thấy Vi Thái hậu lộ ra dáng vẻ nóng nảy như vậy, không thể làm gì khác hơn là mở lời khuyên lơn:
"Muội muội không cần lo lắng, mấy ngày nay thái y và ma ma đỡ đẻ cũng đã nói, vị trí thai của hoàng hậu rất thuận, rất nhanh thôi, muội có thể
ôm tôn tử mập mạp rồi."
Vi Thái hậu miễn cưỡng cười cười, tầm mắt lại nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh như cũ, ngay cả Hạ Hành đứng dậy
hành lễ với mình, bà cũng không chú ý tới.
Hạ Hành nhìn thấy hai
vị Thái hậu tới, tâm tình cũng không bình tĩnh hơn được bao nhiêu, uống
một bụng nước trà, hắn không nhịn được đứng dậy đi tới đi lui trong
phòng, chỉ là mới đi được khoảng nửa khắc, mồ hôi đã ướt đầy đầu, cũng
không biết là do khẩn trương hay do nóng.
Cung nhân trong phòng
bị sợ đến không dám thở mạnh, nhìn thấy hoàng thượng càng ngày càng lo
lắng không yên, chỉ hận không cúi đầu mình xuống thấp nhất có thể, để
hoàng thượng nhìn thấy bọn họ rồi lại chướng mắt.
"A!"
Rốt cuộc trong phòng truyền ra một tiếng gào to của Khúc Khinh Cư, Hạ Hành
lập tức bước vài bước đến gần sát cửa phòng sinh, kết quả lại không nghe thấy âm thanh gì nữa, không nhịn được nói: "Sao không nghe thấy gì
nữa?”
Minh Hòa nhìn đồng hồ cát đặt trong góc phòng, từ nãy tới giờ mới chỉ trôi qua hai khắc, mặc dù gã là thái giám, nhưng cũng biết
đa số nữ nhân sinh con đầu lòng sẽ không dễ dàng.
“Sao Hoàng hậu lại không kêu lên nữa?" Hạ Hành chỉ vào một cung nữ. "Ngươi, vào trong xem thử đi."
"Hoàng hậu đang chuyển dạ, người không liên can đi vào làm gì." Vi Thái hậu
đứng dậy đi tới bên cạnh Hạ Hành, miễn cưỡng áp chế nóng nảy trong lòng
xuống. "Lúc này mới chỉ trôi qua một ít thời gian, năm đó lúc ai gia
sinh con, ước chừng phải giằng co cả đêm, bây giờ con khoan hãy hoảng
hốt, bên trong không có ai ra ngoài, đã chứng minh hoàng hậu không có
việc gì."
Hạ Hành tùy ý lau mồ hôi trên trán, đi tới đi lui tại
chỗ hai vòng, nếu không phải lo ngại những quy củ rách nát của hoàng
thất, lo ngại sau này Khinh Cư sẽ bị người có mưu đồ nói xấu, hắn đã
xông vào trong từ lâu rồi, làm gì còn đứng ngoài này lo lắng sốt ruột
chi nữa. d i ễ n đ à n ~ l ê q u ý đ ô n
Bầu không khí im lặng
khiến hắn cảm thấy đặc biệt khó chịu bất an, cũng không biết trôi qua
bao lâu, hình như hắn trộm nghe thấy ma ma đỡ đẻ nói gì trong đấy, không nhịn được mà bước tới đứng dán sát vào cánh cửa, muốn từ khe cửa nhìn
thấy được gì đó. Nhưng đáng tiếc trong phòng sinh để tránh gió thổi vào, khắp nơi đều kéo rèm cực kỳ chặt chẽ, ngoài một màu đen ra, thì không
nhìn thấy gì nữa cả.
Cũng không biết bao lâu, Hạ Hành cảm thấy
tựa như đã qua mấy canh giờ, nhưng trên thực tế chỉ mới qua nửa canh giờ mà thôi. Đang lúc hắn rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, muốn xông vào, thì đột nhiên trong phòng sinh truyền ra tiếng con nít khóc vang vọng,
tiếng khóc này vang dội đến mức cơ hồ có thể làm bật tung cả nóc phòng
lên.
Hạ Hành thở phào một hơi thật dài, mới phát giác được toàn thân hắn như nhũn ra, trong bụng chứa đầy nước trà cũng rất khó chịu.
"Chúc mừng Thái hậu, chúc mừng hoàng thượng." Một ma ma đỡ đẻ mang vẻ mặt vui mừng mở cửa đi ra, phía sau còn có một ma ma đỡ đẻ khác ôm một bọc tả
đi theo, quỳ xuống trước mặt ba vị quý nhân: "Hoàng hậu nương nương đã
hạ sinh một vị hoàng tử rất khoẻ mạnh ạ!”
"Thưởng, trọng
thưởng." Vi Thái hậu đi tới, nhận lấy bọc tả từ trong tay ma ma đỡ đẻ,
cười híp mắt nhìn hoàng tử mập mạp bên trong. "Tiểu tử này thật nặng,
được, được, lông mày này lỗ tai này giống hoàng thượng y như đúc, hoàng
thượng, con mau tới đây xem. . . . . ." Vi Thái hậu nhìn sang chỗ lúc
nãy Hạ Hành đứng, lại nhìn khắp phòng một vòng, người đâu rồi?
Bà nhìn vào cửa phòng sinh đang mở một nửa, hơi ngẩn ra, ngay sau đó cười
cười lắc đầu, cùng mẫu hậu Hoàng thái hậu cười ha ha nhìn tôn tử mập mạp trong tay.
Sau khi sinh đứa bé xong, Khúc Khinh Cư có cảm giác
đã dùng hết sức lực từ trước đến nay của mình rồi, nàng buồn ngủ ngáp
dài, mơ mơ màng màng thấy Hạ Hành đẩy hai ma ma đỡ đẻ muốn ngăn cản hắn
ra, đi đến bên giường, đầu đầy mồ hôi, dáng vẻ nhếch nhác vô cùng. Nàng
không khỏi hoài nghi người vừa mới sinh con là hắn chứ không phải mình.
"Hoàng thượng, phòng sinh huyết khí nặng, ngài không thể vào. . . . . ." Một
ma ma đỡ đẻ còn muốn khuyên nữa, kết quả bị ánh mắt lạnh như băng của Hạ Hành dọa sợ.
"Hôm nay tâm tình trẫm tốt, đừng chọc trẫm tức
giận." Hắn không chút kiêng kỵ ngồi xuống mép giường, sau khi doạ cho ma ma đỡ đẻ lui ra, hắn đau lòng cầm tay Khúc Khinh Cư: "Nàng vất vả rồi,
có thấy chỗ nào khó chịu không?"
"Được." Hạ Hành liếc nhìn quanh phòng sinh, gọi cung nữ cầm một cái chăn sạch
sẽ đến, bọc Khúc Khinh Cư kín mít từ đầu tới chân, khom lưng bế cả người và chăn lên. "Nơi này huyết khí nặng, ta bế nàng về phòng ngủ."
Cả đám ma ma nô tỳ trong phòng giương mắt nhìn nhìn hoàng thượng cứ như
vậy mà ôm hoàng hậu rời đi, sửng sốt một hồi mới phản ứng lại được, vội
vàng chạy đi theo.
Ma ma đỡ đẻ nhìn cái chăn máu me nhầy nhụa
trên giường sinh, không khỏi cảm khái, bà đã từng đỡ đẻ cho không ít gia đình thế gia, nhưng chưa từng thấy phu quân nhà ai thương thê tử mình
được như hoàng thượng, ai nói hoàng thất vô tình, hoàng thượng đối đãi
với hoàng hậu còn tốt hơn những công tử thế gia kia nhiều.
Phòng
ngủ của Khúc Khinh Cư đã sắp xếp xong từ trước, sau khi Hạ Hành đặt nàng lên giường sạch sẽ xong, lấy khăn tay ra lau mồ hôi trên trán nàng, mới dịu dàng nói: "Con của chúng ta được mẫu hậu cho người ôm đi bú sữa
rồi, nàng ngủ một giấc trước đi, đợi sau khi tỉnh lại, ta bảo người ôm
con đến cho nàng nhìn.”
"Được." Khúc Khinh Cư thấy trán hắn rịn đầy mồ hôi, liền cười nói: "Hoàng thượng cũng đi thay quần áo khác đi."
Ai ngờ nàng vừa nói xong, chỉ thấy Hạ Hành biến sắc mặt, giống như đang cố nín nhịn gì đó.
"Sao vậy?" Khúc Khinh Cư không hiểu hỏi.
"Lúc nãy trẫm uống trà hơi nhiều." Hạ Hành đứng lên, vội nói: "Trẫm đi một
chút rồi trở lại." Nói xong, liền đi như chạy đến cái bô bên phòng bên.
Khúc Khinh Cư sững sờ, ngay sau đó thì bật cười, cảm thấy tâm tình thật tốt.
Đám người Mộc Cận trong phòng thấy Khúc Khinh Cư cười như vậy, không biết
hoàng thượng mới vừa nói gì với hoàng hậu nương nương, cũng bất giác
cười theo. Dù gì, chỉ cần hoàng hậu nương nương vui vẻ, thì bọn họ cũng
được vui vẻ theo.
Sau khi Hạ Hành vội vã giải quyết bầu tâm sự
xong, khi trở lại thì thấy Khúc Khinh Cư đã ngủ, liền lẳng lặng ngồi bên mép giường, canh chừng cho nàng ngủ, vém góc chăn cho nàng, bất giác lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Vi Thái hậu đứng ở cửa, vốn định vào
trong thăm Khinh Cư, nhưng vừa nhìn thấy cảnh này liền xoay người ra
ngoài, nhìn bầu trời chẳng biết từ lúc nào đã trong xanh, sâu kín thở
dài: "Như vậy cũng tốt."
"Thái hậu, mặt trời lên rồi." Đinh ma ma đi bên cạnh bà kinh ngạc nói: "Tiểu điện hạ vừa ra đời, bầu trời liền
trong xanh, đây đúng là đại cát đại lợi đấy ạ."
Vi Thái hậu híp mắt nhìn mặt trời ló ra khỏi tầng mây, cười nói: "Tôn tử của ai gia, dĩ nhiên là phải cát tường cả đời rồi."
Đinh ma ma gật đầu: "Nô tỳ thấy vành tai của hoàng tử điện hạ dài mà đầy
đặn, ấn đường rộng, tóc dầy đen nhánh, đây là tướng hưởng phúc đấy ạ."
Vi Thái hậu cười cười, hiển nhiên là rất hài lòng với những lời này của Đinh ma ma.
"Hoàng hậu nương nương sinh hoàng tử ư?" Giang Vịnh Nhứ nghe Ngả Lục nói xong, cười nhạt: "Vậy cuối cùng những bộ y phục trẻ con mà ta làm này có đất
dụng võ rồi."
Hoàng thượng đã không đến cung của nàng ta từ lâu,
may mà hoàng hậu đối đãi với nàng ta cũng không tệ lắm. Đối với nàng ta, chỉ khi nào địa vị của hoàng hậu được vững chắc, nàng ta mới có thể
trôi qua những ngày tốt đẹp. Tỷ như phân vị của nàng ta, nếu không có
hoàng hậu, thì nàng ta có tư cách gì mà được phong đến hàng phi vị?
"Nô tỳ nghe nói, hoàng hậu được hoàng thượng tự mình bế ra khỏi phòng sinh
đấy ạ." Ngả Lục nhỏ giọng cảm khái nói: "Hoàng thượng đối với hoàng hậu
thật tốt."
"Như vậy cũng tốt." Giang Vịnh Nhứ cắt chỉ trên cái
yếm nhỏ, phía trên thêu hình một nhóc hài đồng mập mạp đang ôm một con
cá chép lớn, cái yếm nhỏ này thích hợp cho trẻ con vừa sinh mấy tháng
mặc. "Hoàng hậu tốt, thì chúng ta cũng tốt."
Tin tức Hoàng hậu
sinh hạ hoàng trường tử rất nhanh được truyền đến tai nhiều đại thế gia
trong kinh thành, khiến cho bọn họ một hồi rối ren viết tấu chương,
chuẩn bị lễ vật chúc mừng. Cũng có không ít nữ nhân hâm mộ không thôi,
hoàng hậu vốn được hoàng thượng độc sủng, bây giờ lại sinh được hoàng
trưởng tử, đây là phúc phận tu mấy kiếp mới có được đó, thật là, muốn
làm người khác hâm mộ phát điên lên mà.
Trong phủ Thụy Quận
Vương, Hạ Uyên đang uống đến say mèm, sau khi nghe Hà Phúc nhi hồi báo,
sững sờ một lát mới tùy tiện nói: "Đưa lễ vật bổn vương đã chuẩn bị vài
ngày trước đó đến cung Thiên Khải đi."
Hà Phúc nhi sững sờ, do dự hồi lâu mới nói: "Nhưng mà Vương gia, có nên chờ đến đầy tháng mới đưa tặng hay không . . . . ."
"Bảo ngươi đưa thì cứ đưa đi, nói nhảm nhiều vậy làm gì.” Hạ Uyên nâng ly
rượu lên uống một hơi cạn sạch. "Bổn vương không thèm tiết kiệm những
món lễ vật đó đâu."
Hà Phúc nhi bất đắc dĩ vâng lời, trong lòng
lại thầm thở dài, đưa những lễ vật đó vào cung, không biết hoàng thượng
có hiểu lầm hay không nữa, nếu lỡ như Hoàng thượng hiểu lầm Vương gia
muốn mượn những tặng lễ này để xin vào triều lại thì phiền phức to.
Haizz, suy nghĩ của vương gia bây giờ càng lúc càng khó hiểu rồi.