Ngày tết qua đi, là thời điểm các phủ lui tới, Khúc Khinh Cư thân là hoàng
hậu trong cung, đương nhiên thu được không ít bái thiếp, nhưng vì hiện
giờ nàng có thai, chẳng qua chỉ gặp Thái hậu hai cung, đám người nhà mẹ
đẻ Điền La thị, hôm nay cần gặp là Ninh vương phi và Thành vương phi.
"Ninh vương phi, Thành vương phi, mau mời vào." Hoàng Dương vội vàng đi ra từ sau cửa đại điện, ý cười đầy mặt thi lễ với Vệ Thanh Nga và La Văn Dao
thi lễ, rồi khom người dẫn hai người vào cửa.
"Làm phiền công
công." La Văn Dao lễ phép cười với Hoàng Dương, nàng biết Hoàng Dương là người đắc lực bên cạnh hoàng hậu, cho nên vô cùng khách khí với hắn.
"Thành vương phi khách khí, mời." Thái độ Hoàng Dương càng khiêm tốn, không
nhanh không chậm đi vào bên trong: "Hoàng hậu nương nương biết nhị vị
vương phi sẽ đến, sáng sớm nay đã chờ rồi."
Vệ Thanh Nga nương
theo lời Hoàng Dương nói vài câu cảm kích, khi đến ngoài cửa chính
phòng, nàng ta không nói nữa, Hoàng Dương Dương cất giọng: "Hoàng hậu
nương nương, Ninh vương phi và Thành vương phi đến."
"Mau mời
vào." Vệ Thanh Nga mơ hồ nghe được giọng Khúc Khinh Cư, lập tức tấm mành trước mặt được vén lên, một cung nữ rất quen mặt ra đón, hành lễ với
các nàng, đưa hai người đến chính phòng.
Đây là lần đầu tiên Vệ
Thanh Nga đến chỗ này, nàng ta liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra vật
bài trí trong phòng rất được chú ý, hơn nữa không có gì bén nhọn, chắc
hẳn lo lắng những thứ đó sẽ thương tổn Khúc Khinh Cư đang có thai.
Nàng ta nhìn Khúc Khinh Cư đang ngồi, Khúc Khinh Cư chỉ chải một búi tóc đơn giản, tóc mai bên cạnh cắm vào một bộ diêu, phối với sợi tóc đen, nhưng lại khiến nàng trông xinh đẹp lười nhác vài phần.
"Bái kiến hoàng hậu nương nương." Vệ Thanh Nga và La Văn Dao đồng loạt hành lễ, cử chỉ tràn đầy cung kính.
"Giữa chị em bạn dâu chúng ta không cần khách khí như vậy." Khúc Khinh Cư
phất tay, bảo cung nữ mang ghế tròn khắc hoa đến cho hai người, ban tọa
xong mới nói: "Hôm nay còn tuyết, như vậy phiền nhị vị đến thăm bản cung rồi."
"Nương nương nói vậy sẽ làm thần phụ ngại chết." Vệ Thanh
Nga cười nói: "Thần phụ vốn nên sớm tiến cung tạ ơn, nhưng nhiều ngày
nay sự tình rối ren, nên đã kéo đến mấy ngày, may mà nương nương rộng
lượng, không trách cứ thần phụ."
"Đại tẩu khách khí quá rồi."
Khúc Khinh Cư thấy Vệ Thanh Nga ăn mặc càng đoan trang hơn so với trước
đây, trong lòng thở dài, nữ nhân của quý phủ Ninh vương không thiếu, Vệ
Thanh Nga còn có một con trai trưởng, không biết phải phí bao nhiêu tâm
tư: "Phủ Ninh vương bỏ không đã nhiều ngày, đương nhiên nên hao tâm tổn
trí dọn dẹp một phen. Đáng lẽ bản cung đã phái người đi thu thập rồi,
nhưng lúc nào hoàng thượng cũng thương nhớ đại bá, cho nên tuyên các
ngươi hồi kinh sớm, để một nhà các ngươi vất vả rồi."
"Hoàng
thượng nhớ rõ Vương gia nhà chúng ta, là phúc khí của cả nhà chúng ta."
Vệ Thanh Nga cười nói: "Ở trong phủ Vương gia cũng thường xuyên nhắc đến hoàng thượng, còn nói dù chết muôn lần cũng không đủ sức báo đáp ân
tình của hoàng thượng."
Lúc trước mặc dù Vệ Thanh Nga không giống Tần Bạch Lộ làm Khúc Khinh Cư khó xử khắp nơi, nhưng cũng là khuôn cách của bậc trưởng tẩu, hiện giờ lời trong lời ngoài lại muốn nâng nhị đệ
tức này, Khúc Khinh Cư thấy trong cử chỉ của nàng ta hình như có chút
không hạnh phúc, không khỏi cảm khái, thê tử hiền lành như vậy, luôn
không rời không bỏ Ninh vương, bây giờ Ninh vương trở về kinh lập tức
nạp vài mỹ nhân làm thông phòng, việc này cũng hơi quá đáng rồi.
"Huynh đệ nhà mình, nói ân tình hay không ân tình gì chứ." Khúc Khinh Cư khoác tay, lại nói với La Văn Dao: "Bản cung nghe nói hai ngày này muội có hỉ tín, đây đúng là đại sự rất đáng mừng."
Trên mặt La Văn Dao nhất thời đỏ ửng, cúi đầu nói: "Ngày hôm trước thái y mới chẩn ra, thần phụ
vốn nghĩ nên đợi qua một khoảng thời gian rồi mới nói với ngài."
"Chuyện tốt như vậy không thể giấu được bản cung." Khúc Khinh Cư cười nói: "Bản cung cho người chuẩn bị chút đồ phụ nhân có thai thường dùng, đợi lát
nữa muội mang theo trở về, nếu có cái gì thiếu, cứ việc cho người đến
nói với bản cung, đừng để bản thân ủy khuất."
Vệ Thanh Nga nghe
hoàng hậu và Thành vương phi nói chuyện với nhau, có thể nhận ra hoàng
hậu rất thân cận với Thành vương phi, khác với sự khách khí xa cách nàng ta. Một năm trước ai có thể nghĩ đến ngay cả Thành vương cũng có cơ hội xoay người chứ.
"Nhắc đến mới nhớ hôm qua bản cung nghe người ta nói Thụy Quận Vương phi bị bệnh, không biết nhị vị có nghe nói chưa?"
Ba ngày trước mới ở trong cung tham gia niên yến, trở về đã bị bệnh, nói ra việc này ai mà không mất mặt?
"Thân thể tam đệ muội luôn suy
nhược, buổi tối hôm kia tuyết cả đêm, không chú ý nên đã bị bệnh: " Vệ
Thanh Nga tiếp câu chuyện, nàng ta ít nhiều hiểu rõ ý tứ của hoàng hậu,
đương nhiên sẽ nói theo ý của nàng: "Chẳng qua Tam đệ muội luôn không
qua lại nhiều với thần phụ, nên chúng ta cũng không rõ lắm."
Khúc Khinh Cư gật đầu, tỏ vẻ cảm khái: "Điều này cũng đúng, xưa nay tính
tình Tam đệ muội cao ngạo, cũng không thích lui đến chỗ bản cung, để
chút nữa bản cung cho người thưởng vài thứ xuống, xem như là tâm ý của
bản cung."
Lời này nghe như quan tâm Tần Bạch Lộ, nhưng ngầm chỉ
Tần Bạch Lộ vô lễ với hoàng hậu, Vệ Thanh Nga quét mắt trong phòng, thấy có vài cung nữ thái giám hầu hạ, nếu lời này truyền ra ngoài, chẳng
phải tất cả mọi người đều biết Tần Bạch Lộ cuồng vọng.
Nàng ta
hơi rũ mí mắt xuống, không nhìn ý cười dịu dàng trên mặt Khúc Khinh Cư,
giọng điệu đồng ý nói: "Hoàng hậu nương nương nhân hậu thiện tâm, lần
này Thụy Quận Vương phi thật sự có chút vô lễ rồi."
Không phải là nhân hậu thiện tâm sao, một Quận Vương phi vô lễ, nàng vẫn có thể bỏ
qua chuyện cũ ban thưởng xuống, trên dưới cả triều ai không tán thưởng
nàng một câu hiền đức?
"Đều là người một nhà, tính nết của muội
ấy ta và ngươi ta đều biết." Khúc Khinh Cư lộ ra vẻ đành chịu: "Hiện tại bản cung chỉ mong bệnh của muội ấy sớm khỏi hẳn thôi."
La Văn
Dao lấy tay lụa che miệng cười phụ họa nói: "Hoàng hậu nương nương nói
đúng, thân thể tam tẩu khỏi hẳn chính là việc tốt nhất rồi."
Vệ
Thanh Nga không hiểu cảm thấy, hoàng hậu nương nương và Thành vương phi
thân cận, có thể là vì người nào đó có nét quỷ dị tương tự?
"Hoàng thượng?" Minh Hòa thấy hoàng thượng đi đến cửa hậu điện, lại xoay người vòng trở về tiền điện, không khỏi dè dặt cẩn trọng nói: "Nếu không nô
tài đến chỗ hoàng hậu thông báo một tiếng?"
"Không cần." Hạ Hành
khoát tay, từ trên giá sách lấy ra một quyển vùi đầu xem, Minh Hòa liếc
qua, vẫn là cuốn《 Thiên kim phương 》mà hoàng thượng đã đọc mấy ngày nay, từ khi hoàng hậu nương nương được chẩn ra có thai, hình như hoàng
thượng bỗng có hứng thú với sách thuốc.
Không biết qua bao lâu,
khi Minh Hòa cho rằng hoàng thượng sẽ chỉ mải mê đọc, người bên cạnh
hoàng hậu đến hỏi hoàng thượng có đến dùng cơm trưa hay không, thì hắn
ta nhìn thấy hoàng thượng ném sách rồi đứng lên.
Thấy cuốn sách y thuật này bị hoàng thượng vô tình ném qua một bên, quản nó là cái gì, ở trước mặt hoàng hậu nương nương, thì nó cũng không bằng một sợi tóc
rồi.
Trong phủ Thụy Quận vương, Tần Bạch Lộ tức giận đập nát đồ
trong cung thưởng xuống, mới cảm thấy sự tức giận trong lòng tiêu tán
vài phần, nàng ta oán hận nhìn những nhân sâm này, cười lạnh nói: "Giả
vờ hiền lành gì chứ, chẳng lẽ ta không có mấy thứ này sao?"
Nàng
ta từng hận Khúc Ước Tố nhất, đợi khi Khúc Ước Tố không còn, người nàng
ta hận nhất trở thành Khúc Khinh Cư, dường như hai tỷ muội Khúc gia này
sinh ra để đối nghịch với nàng ta, làm mỗi ngày của nàng ta đều không
được bình yên.
"Vương phi, mấy ngày nay ngài cáo ốm không đi bái
kiến hoàng hậu, Vương gia đã không vui rồi, hiện giờ ngài còn đập đồ
hoàng hậu nương nương ban cho, nếu để Vương gia biết, thì sẽ thế nào."
Như Họa vội bảo người trong phòng dọn dẹp, đợi khi toàn bộ bọn hạ nhân
lui ra, mới khuyên nhủ: "Hiện giờ mặc dù ngài vì bản thân, ngài cũng nên nhẫn nhịn."
"Nhẫn nhịn?" Tần Bạch Lộ chỉ về hướng chủ viện: "Cả
ngày hắn ở trong sân uống rượu mua vui, khi nào thì nghĩ đến ta, ta hủy
căn phòng này, hắn cũng quản không đâu!"
"Nhưng nếu ngài cứ nháo như vậy..."
"Ngươi không cần khuyên ta, trong mắt Vương gia, chỉ sợ cả một đầu ngón tay
của hoàng hậu cũng tốt hơn ta, không chừng bây giờ hắn đang hối hận lúc
trước không cưới hoàng hậu, mà cưới ta đấy!" Tần Bạch Lộ đã giận nên nói chuyện không suy nghĩ: "Hoàng hậu nương nương nhà người ta rất cao quý, xinh đẹp, ta thì tính là gì!"
Như Họa bất đắc dĩ thở dài, nghĩ
bên ngoài vương phi có đủ loại đồn đãi, gì mà ghen tị không hiền, liều
lĩnh vô lễ, bất kính với hoàng hậu, thậm chí còn có người nói Vương gia
sẽ hưu vương phi, việc này nếu để vương phi biết, không biết sẽ khó chịu thành dạng gì.
Nàng ta không hiểu rõ lắm, tóm lại hoàng hậu và
vương phi có thù gì không đội trời chung chứ, sao vương phi hận hoàng
hậu như thế, rõ ràng hai người các nàng không qua lại với nhau nhiều,
chẳng lẽ thật sự vì lời đồn về việc tứ hôn lúc trước kia? Nhưng hoàng
hậu và hoàng thượng rất hòa hợp, vương phi thật sự không cần phải ghen
ghét hoàng hậu mà.
Ngoài cửa phòng, Hà Phúc Nhi đứng ở phía sau
Hạ Uyên, hai chân sợ tới mức run rẩy, gã thật sự không ngờ vương phi sẽ
to gan lớn mật như vậy, nếu việc này truyền đến tai hoàng thượng, chẳng
phải sẽ muốn mạng của Vương gia sao?
Nghĩ đến trong kinh, chuyện
xưa tình thâm của Đế Hậu này, Hà Phúc Nhi bỗng nuốt một ngụm nước bọt,
thật đúng là đòi mạng, sao gã có thể không hay ho như vậy, nghe được
những lời này.
Dè dặt cẩn trọng nhìn biểu cảm của Vương gia, chân Hà Phúc Nhi càng nhũn, lâu nay gã chưa từng thấy sắc mặt Vương gia khó
nhìn như vậy. Nghe vương phi còn đang không ngừng oán giận trong phòng,
rốt cục Hà Phúc Nhi chịu không được, bịch một tiếng quỳ xuống.
Hạ Uyên không nhìn Hà Phúc Nhi bên cạnh, mặt trầm xuống tiến lên một cước
đá mở cửa phòng, thấy Tần Bạch Lộ đột nhiên cứng đờ, lạnh lùng nói: "Hà
Phúc Nhi, lấy giấy bút đến."
"Vương gia!" Tần Bạch Lộ thét to: "Ta là vương phi tiên đế tứ hôn đưa cho chàng, chàng không thể hưu ta."
"Hóa ra ngươi cũng biết những lời này sẽ làm bổn vương bỏ ngươi, vậy thì vì
sao còn không quản được miệng mình." Hạ Uyên chán ghét nhìn Tần Bạch Lộ: "Mặc dù bây giờ bổn vương chỉ là một Quận Vương, nhưng vẫn chưa đến mức nhường nhịn vương phi như ngươi."
Rất nhanh có người lấy giấy bút lên, mài mực, làm xong việc này, ở trong mắt Tần Bạch Lộ cũng chỉ xảy ra trong chớp mắt.
"Vương gia." Tần Bạch Lộ quỳ xuống, nàng ta biết lần này Hạ Uyên nghiêm túc,
nhịn không được ôm chân hắn, khóc rống nói: "Chàng không thể đối với ta
như vậy."
"Kéo ả ra!" Hạ Uyên không thèm nhìn Tần Bạch Lộ, chấm bút vào mực nước, mây bay nước chảy lưu loát sinh động viết lên.
"Vương gia, Vương gia." Như Họa quỳ lết đến bên chân Hạ Uyên: "Vương phi vô
tâm, cầu xin ngài tha cho nàng ấy lần này đi, Vương gia."
Hai tên tiểu thái giám bên cạnh thấy sắc mặt Vương gia càng ngày càng khó nhìn, lập tức tiến lên kéo Như Họa qua một bên.
Như Họa kinh ngạc nhìn phong hưu thư được Vương gia hành văn liền mạch lưu
loát, dường như cảm xúc đã đè nén rất lâu rốt cuộc phát tiết hết ra,
nàng bỗng nhiên nói không nên lời cầu xin tha thứ nữa, bởi vì nàng cảm
thấy, bất kể nàng và vương phi cầu xin thế nào, Vương gia cũng sẽ không
hồi tâm chuyển ý.
"Cầm đi đi." Hạ Uyên ném hưu thư chưa khô đến
trước mặt Tần Bạch Lộ, lạnh lùng nhìn nàng ta quỳ ngồi dưới đất: "Cuộc
đời này của bổn vương, chuyện hối hận nhất, đó là thú ngươi về."
Trong đầu Tần Bạch Lộ ông một tiếng, dường như không nghe thấy gì, kinh ngạc
nhìn nam nhân đang nhìn mình từ trên cao đó, đột nhiên đứng lên đẩy Hạ
Uyên ra, muốn đâm đầu vào tường, nhưng lại bị Hà Phúc Nhi bên cạnh kéo
lại.
"Muốn chết thì người về Tần gia mà chết, đừng làm ô uế chỗ ở của bổn vương." Hạ Uyên cười lạnh nói: "Người đâu, thu lại hết mọi thứ
của Tần thị, đuổi bọn nó và Tần thị về Tần gia đi."
"Vâng." Hà
Phúc Nhi thấy mọi việc đã nháo đến nước này, cũng không dám làm Vương
gia tức giận, đành phải mang theo người đi dọn dẹp hết.
Hạ Uyên không thèm liếc nhìn Tần Bạch Lộ, xoay người phất tay áo bỏ đi.
Chuyện nữ nhi Tần gia bị Thụy Quận Vương hưu đến buổi chiều đã truyền khắp
toàn bộ Kinh thành, hầu như tất cả mọi người đều không dám tin Thụy Quận Vương sẽ làm như vậy. Hiện giờ Thụy Quận Vương đã không có thực quyền,
nếu lại đắc tội với Tần gia, sau này chẳng phải sẽ càng thêm gian nan?
Cũng có người cảm thấy quả thật nữ nhi Tần gia không thể làm vương phi,
thuận tiện tỏ vẻ cảm khái tính tình không muốn ủy khuất bản thân của
Thụy Quận Vương, thuận tiện lại thở dài một tiếng.
Ngày thứ hai
đã có Ngự sử buộc tội hành động lần này của Thụy Quận Vương, đại ý là nữ nhi Tần gia do chính Tiên đế khâm ban thưởng, hành động Thụy Quận Vương hưu nữ nhi Tần gia chính là bất hiếu với Tiên đế, bại hoại truyền thống của Đại Long, thuận tiện còn khen ngợi tấm lòng ngưỡng mộ của hoàng
thượng với hoàng hậu.
"Hoàng hậu làm việc hiền đức, hiếu thuận
với trưởng bối, săn sóc trẫm, trẫm ngưỡng mộ nàng chính là thói thường
của con người." Vỗ mông ngựa nhưng lại vỗ nhầm mu bàn chân, mặt Hạ Hành
trầm xuống nói: "Tần thị nữ làm việc không hợp, ngôn hành cuồng vọng,
không có phụ đức, thậm chí ở trước mặt trẫm và hoàng hậu đều vô cùng
cuồng vọng vô lễ. Thụy Quận Vương chính là thân đệ của trẫm, sao trẫm có thể nhẫn tâm để một vương phi như vậy hầu hạ đệ ấy?"
Ngự sử tức
thời nghẹn họng, hư danh của Tần thị sớm đã truyền khắp Kinh thành, ông
ta dám lấy Tần thị ra so với hoàng hậu, quả thật có chút không ổn, tức
thời quỳ xuống nói không nên lời.
"Trẫm cho rằng, là nam tử, nên
hiếu thuận với trưởng bối, kính trọng chính thê, trân trọng ấu tử; là nữ tử, cũng nên hài lòng có độ, tôn trọng phu quân, hiền lương thông tuệ.
Chỉ có như vậy, phu thê mới hòa thuận." Hạ Hành cau mày nói: "Trẫm nghe
nói nữ nhi của Hồng nguyên các Đại học sĩ Lục đại nhân rất tốt, tài mạo
song toàn, không bằng trẫm làm mối, cho Lục tiểu thư và Tam đệ của trẫm
kết duyên Tần Tấn [1], đợi mùa đông năm nay sẽ thành hôn."
[1] duyên Tần Tấn: Tần Tấn chi hảo - Nên duyên Tần Tấn
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện”. Thời Xuân Thu, nhằm tăng
cường mối quan hệ láng giềng tốt đẹp với nước Tần, Tấn Hiến Công đã đem
con gái của mình gả cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về
già rất ân sủng Hoàng phi Ly Cơ, bức chết Thái tử Thân Sinh. Ly Cơ lại
còn muốn bức hại hai vị công tử là Di Ngô và Trùng Nhĩ, khiến hai người
đành phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai
của Ly Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành
với công tử Di Ngô giết chết. Họ còn cử người đi đón công tử Di Ngô đang sống lưu vong ở nước Lương về làm vua. Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống trở về nước Tấn. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói
phải cầu cứu với nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương
thực. Nhưng mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và nói nước Tần những lời dị nghị, Tần Mục Công vẫn rất khoan dung độ lượng, giữ mối bang
giao với nước Tấn. Bấy giờ, công tử Trùng Nhĩ đang sống lưu vong tại các nước chư hầu, cuối cùng lưu lạc đến nước Tần. Tần Mục Công rất mến mộ
và gả Công chúa Hoài Doanh cho chàng. Công chúa Hoài Doanh thấy Trùng
Nhĩ rất coi thường mình liền nói: “Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau,
tại sao chàng lại khinh rẻ tôi?”. Trùng Nhĩ biết mình đã sai, bèn lập
tức xin lỗi nàng. Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trùng Nhĩ về
nước. Cuối cùng Trùng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, rồi cũng cho con trai
mình lấy con gái vua nước Tần làm vợ. Hai cha con đều thông gia với nước Tần. Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng
ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về hôn nhân nam nữ. (Nguồn:
http://www.tuhai.com.vn)