Trên bầu trời những đóa pháo hoa vẫn đang bung nở, mỗi
tiếng nổ giòn phát ra không khác gì tiếng tim đập thình thịch
của Đường Mật lúc này.
Úc Ý nhìn cô say đắm, ánh mắt còn sáng rọi hơn cả pháo hoa đang bừng sáng rồi tắt lụi trên trời đêm.
Đường Mật vô thức nuốt nước miếng, hỏi hơi gượng gạo:
“Cầu… cầu hôn lẽ ra nên có nhẫn và hoa tươi chứ? Đốt… đốt pháo hoa có nghĩa lý gì?”
Úc Ý chớp mắt, quay người nhìn ra phía sau. Một bóng
người đen tuyền chạy nhanh lại, trên tay ôm theo một đóa hồng đỏ rực.
Người đó giao hoa hồng và chiếc hộp nhỏ cho Úc Ý xong lại cuốn đi như một cơn gió.
Úc Ý dùng khuôn mặt không biểu cảm của mình để che đi
sự bối rối trong tim. Anh mở chiếc hộp, đưa tới trước mặt
Đường Mật: “Pháo hoa mấy cậu ta đốt sớm quá, vốn dĩ phải đi
tới trước thêm một đoạn nữa rồi mới đốt, ở chỗ đó còn có
nến và rượu vang.”
Đường Mật đáp: “Đương nhiên rồi, em giật hết cả mình luôn ấy! May mà tim em khá là khỏe mạnh.”
Úc Ý cười: “Xin lỗi em, anh cũng không muốn vội vàng
như thế, nhưng gần đây…” Nói xong anh hơi trầm ngâm, sau đó mới
tiếp: “Vốn định đợi tiệm bánh của em khai trương xong mới cầu
hôn em, nhưng em không cần lo đâu, đám cưới có thể để sau khi
tiệm bánh khai trương, hôn lễ anh sẽ chuẩn bị, em tập trung lo
chuyện tiệm bánh là được.”
“Vâng!” Đường Mật cười gật đầu.
Khóe miệng Úc Ý cũng không tự giác cong lên, anh cúi
đầu nhìn chiếc hộp trong tay Đường Mật, bảo cô: “Anh giúp em đeo nhẫn.”
“Được.” Đường Mật mơ mơ màng màng đáp một tiếng, đi theo Úc Ý lên lầu.
Vì Đường Mật không ang quàn áo, nên vẫn chỉ có thể
mặc áo sơ mi của Úc Ý. Anh tìm chiếc áo lần trước cô mặc,
chỉnh nước ấm vừa phỉa, để Đường Mật đi vào tắm.
Sau khi đi vào phòng tắm, Đường Mật cũng chẳng thèm để ý Úc Ý còn đang ở đó, trực tiếp cởi quần áo. Úc Ý ngây
người, vội vàng ra ngoài.
Anh tìm đồ ngủ của mình trong tủ quần áo, đi phòng bên cạnh tắm rửa.
Lúc tắm xong, Đường Mật vẫn chưa ra. Anh tơi trước cửa sổ, dùng khăn lông vắt trên vai để lau tóc.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, không lâu sau,
Đường Mật đi từ phòng tắm ra ngoài. Tắm rửa xong, người cô
cũng tỉnh táo hơn rất nhiều.
Cô nhìn phía Úc Ý, cười ngượng ngùng: “Hình như nãy em hơi say.”
“Không sao, có điều về sau ở bên ngoài em đừng uống rượu.”
“Dạ.” Lúc này mà gọi, không chừng cô sẽ buột miệng
nói ngay rằng “Bố ơi ông thông gia nhà bố là fan cuồng của bố
đó có biết không?”.
Úc Ý thấy cô đã nằm xuống, tắt đèn nằm bên cạnh cô.
Trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ
của hai người, trong bóng đêm Đường Mật liếc người bên cạnh,
dịch người lại gần bên anh: “Úc Ý, em không ngủ được, sóng
lòng trào dâng lạ.”
Đường Mật đang định nói “anh bảo sẽ không giở trò gì mà”, Úc Ý đã hôn lên đôi môi cô.
Rất kỳ lạ, rõ ràng xung quanh không chút ánh sáng, nhưng Úc Ý tìm được chính xác môi cô ở đâu.
Nụ hôn Úc Ý rất nhẹ rất mềm, từ khóe miệng mon men
hôn đến cần cổ cô, tiện tay mở hai nút áo trên cùng, cắn lên
xương quai xanh của cô.
Đường Mật nhẹ hô ra tiếng, giọng khẽ khàng như chất xúc tác, khiến thân thể Úc Ý trở nên hừng hực.
Tay anh trượt vào trong áo sơ mi Đường Mật, chạm lên làn da mát lạnh của cô, hồ như chỉ làm như vậy mới có thể giải
tỏa sự bức bối trong cơ thể.
Nhưng người trước mắt quả thực mặc một thân đồ ngủ
màu hồng, cười lộ ra hai lúm đồng tiền: “Chào buổi sáng, em
yêu.”
Đường Mật: “…”
Úc Tâm đã lâu không xuất hiện, cô còn tưởng cậu đã đã
dung hợp vào với Úc Ý rồi cơ, vì gần đây Úc Ý càng ngày
càng giống Úc Tâm. Nhưng giờ…
“Úc… Tâm?”
Úc Tâm nhoẻn miệng cười: “Đã lâu không gặp, em yêu, có nhớ anh không?”
Đường Mật ngồi dậy,mái tóc dài sau lưng cũng theo đó xõa xuống: “Xảy ra chuyện gì? Úc Ý đâu?”
Úc Tâm lấy một lọn tóc đen của Đường Mật ngửi, trên
mặt vẫn treo nụ cười: “Úc Ý bị anh nhốt lại rồi, em đừng
nghĩ đến anh ta nữa, anh ta không xuất hiện nữa đâu.”