La Hạo dùng thìa nhỏ quấy quấy cà phê trong tách như đang nghĩ
ngợi: “Hạng mục đầu tư này quả thực không tồi.” Anh nhìn Phó
Tân, cười bảo: “Được rồi, tôi đồng ý, nhưng lãi hơi cao đấy.”
Đi trước bọn họ là Úc Ý, anh giới
thiệu: “Quán ăn uống chủ yếu tập trung ở hai khu phố bên này.”
Anh chỉ về chỗ không xa phía trước, dẫn Đường Mật và Phó Tân
đi qua: “Là nhà này, em xem xem.”
Cửa hàng mà Úc Ý chọn
giúp cô nằm ngay vị trí thứ hai đầu con phố, vị trí địa lý
rất có ưu thế. Bên ngoài căn phòng nhỏ kiểu Âu là một phiến
cỏ xanh mướt, trên thảm cỏ còn nở đầy những bông hoa xinh xinh
mà Đường Mật không nhớ tên. Một tấm biển kim loại tạo hình
theo phong cách châu Âu được treo dưới đèn đường trước cửa tiệm
bằng hai sợi dây thép mảnh, không lớn không nhỏ, rất đáng yêu.
“Chỗ này vừa hay có thể ghi tên cửa hàng, quá sành điệu!” Nói xong Phó Tân liền kích động chạy vào trong, người phụ trách vội đi theo cô nàng.
Úc Ý đáp: “Em không cần lo cái này, anh đã báo bên nhân sự tuyển
người mới rồi, đợi khi nào tìm được thợ bánh mới em có thể
làm thủ tục thôi việc.”
Đường Mật nghe anh nói vậy liền
yên tâm: “Vâng ạ, dù sao cửa hàng cũng không mở trong một sớm
một chiều được, còn phải làm rất nhiều công tác chuẩn bị, để Phó Tân làm đi vậy.”
Đang nói, Phó Tân đã xông ra từ trong tiệm: “Hai người đứng ngoài làm gì thế, mau vào xem đi!”
Đường Mật bật cười đi lên trước, Phó Tân kích động kéo tay cô đi
khắp nơi: “Ánh sáng bên trong ok lắm, hai bên này đều bày bàn
ghế cho khách ngồi được. Nếu ngồi kín tao tính chắc phải chứa được ít nhất bốn năm mươi người. Bên này có thể đặt một quầy trưng bày, sát tường bên kia thì làm quầy thu ngân đi.” Vừa nói cô nàng vừa kéo Đường Mật vào trong: “Ở đây còn có một phòng độc lập, vừa hay dùng để làm phòng làm bánh, sao nào, tao
giỏi không!”
“Ừ giỏi!” Đường Mật gật đầu, tâm trạng cũng bị kích động lên. Năm đó lúc cô bán nhà đi một thân một mình
đến Pháp, cũng mang theo quyết tâm “đập nồi dìm thuyền”, không
ngờ nhanh như vậy cô đã có được tiệm bánh của riêng mình.
Hai người thăm quan xong, Phó Tân lại hỏi Đường Mật đầy hưng phấn:
“Đường Đường, mày định trang trí cửa hàng theo phong cách gì?”
Đường Mật đáp không hề nghĩ ngợi: “Xì tai công chúa bánh bèo thanh
tân! Rèm cửa sổ và khăn trải bàn đều là loại in hoa nhí, tốt
nhất còn có cả viền ren! À đúng rối, dụng cụ ăn cũng chọn
đồ kiểu Âu đáng yêu ấy, tao muốn mỗi một thiếu nữ đi vào cửa
hàng đều có cảm giác như mình là một cô công chúa!”
“Trà chiều của các nàng công chúa, ý tưởng không tồi đó!” Phó Tân
hưởng ứng nhiệt liệt: “Cơ mà nam giới đi vào thì sao?”
“Mày có thấy một đám đàn ông đàn ang đi hẹn nhau ở tiệm bánh bao
giờ chưa? Nhất định đều là đến cùng bạn gái, chỉ cần bạn
gái thấy vui là được rồi!”
“Chuẩn cmnr!”
Người phụ trách thấy bọn họ vui như vậy, bản thân cũng vui vẻ theo: “Úc
tổng, có thể thấy hai cô đây rất hài lòng với chỗ này, chúng
ta có thể nhanh chóng ký hợp đồng rồi!”
La Hạo đứng bên phì cười, cô này còn sợ miếng mồi béo bở Úc tổng này bay mất à.
Lan Thiên Thanh hơi nhíu mày, nhìn Úc Ý một lúc sau đó nhẹ giọng
hỏi: “Úc tổng, lúc trước không phải cậu muốn nói chuyện với
tôi sao? Không biết bây giờ cậu có rảnh không?”
“Rảnh ạ.” Úc Ý nhìn La Hạo một cái, sau đó nói với Lan Thiên Thanh: “Xe của cháu đỗ ngay phía trước.”
Lan Thiên Thanh và Đường Mật đi theo Úc Ý về phía bãi đỗ xe, Phó
Tân cũng định đi theo, bị La Hạo đứng sau kéo lại: “Chuyện gia
đình của người ta, cô đi làm cái gì?”
“Tôi…” Phó Tân không phục ưỡn ngực lên, sau đó lại xẹp xuống: “Hình như đúng là không liên quan đến tôi thật.”
La Hạo bật cười, kéo tay Phó Tân đi ra ngoài: “Đi thôi, tôi tiễn cô về, trước khi tiệm bánh khai trương sẽ có rất nhiều việc cần
chuẩn bị.”
“Dì Lan cũng có văn phòng riêng của mình, chắc dì biết chuyện làm ăn bù thêm tiền là đương nhiên, chỉ cần Đường Mật còn muốn
kinh doanh tiếp, cháu sẽ tiếp tục giúp cô ấy.”
“Ồ…” Đường Mật ngồi bên cạnh bị cảm động, thực sự rất muốn “bắn tim” cho Úc Ý.
Bà Lan Thiên Thanh liếc nhìn cô, lại quay đầu nói với Úc Ý: “Các
cô gái nhỏ thường hay bị lừa bởi chính những lời ong mật này
của các cậu. Giờ cậu thích nó, đương nhiên nói còn hay hơn
hát, đợi đến lúc cậu chán nó rồi, có khi nói lật mặt là
lật mặt luôn ấy chứ?”
Úc Ý hơi nhíu mày, không tranh luận gì với bà: “Vậy ý của dì Lan là?”
“Tôi nghĩ nên ký một bản hợp đồng, viết rõ ràng hết những lời
hôm nay cậu nói vào đó. Cho dù sau này có lời hay lỗ vốn, mọi người đều làm theo hợp đồng.”
“Được ạ.” Úc Ý không
nghĩ gì đáp ứng luôn. “Lát nữa cháu sẽ cho người soạn hợp
đồng, sau khi chuẩn bị hợp đồng xong cháu sẽ gửi trước cho dì
xem qua, dì thầy không vấn đề gì thì để Đường Mật ký.”
Bà Lan nhìn anh một hồi rồi cười bảo: “Nếu Úc tổng đã sảng
khoái như vậy, tôi cũng không còn gì để nói nữa.” Bà nghiêng
đầu, bảo Đường Mật: “Úc tổng góp vốn hào phóng như vậy,
người làm mẹ đây cũng không thể không có chút gì được. Thế
này đi, mẹ quen người bên công ty trang trí, cứ giao cho mẹ phụ
trách việc trang trí và đồ đạc bày biện trong tiệm của con.
Mẹ cũng không tính là góp vốn làm ăn, cuối năm con không cần
đưa tiền cho mẹ, coi như là quà mẹ tặng con đi.”
Vốn dĩ mở cửa hàng là chuyện của mình cô, cô không muốn làm
phiền bất kỳ ai, nhưng bây giờ hình như ai cũng đã bị kéo vào.
Bà Lan Thiên Thanh nhìn Đường Mật, khẽ thở dài. Từ sau khi bà ly
hôn với bố Đường Mật, tính cách cô trở nên độc lập hơn, thậm
chí chuyện cô bán nhà đi sang Pháp học, về sau bọn họ mới
biết. Bây giờ cô mở cửa hàng cũng chẳng hề nói gì với hai ông bà.
“Đường Mật, mặc dù bố mẹ ly hôn, nhưng con vẫn là con gái bố mẹ mà.”
Cô tự bắt xe về nhà, ngồi bên ghế lái phụ gửi tin nhắn wechat cho Úc Ý.
Sweetheart: Anh đã chiếm 80% cảm tình của mommy em rồi đó, cố gắng lên!
Cẩu Đản: Được, hợp đồng đã soạn xong rồi, lát nữa anh sẽ tự mình đưa qua cho dì
Sweetheart: Yêu anh moa moa moa =3=
Cẩu Đản: Anh cũng yêu em.
Bốn chữ đột nhiên xuất hiện trên màn hình khiến tim Đường Mật đập thình thịch. Dường như cô nghe thấy Úc Ý đang trực tiếp thầm
thì lời yêu bên tai mình vậy.
“Cả cái khay ba tầng kiểu Âu bằng sứ xương (*) này cũng tuyệt.” Ngón tay Phó Tân trượt trượt con trỏ
chuột: “À đúng rồi, vừa nãy tao thấy một cái lò nướng size
lớn đang sale chớp nhoáng, mỗi lần nướng được 4 cái bánh size
8inch(*).”
(*) sứ xương: Bone China (sứ xương) là một loại đồ sứ được chế tác chủ yếu từ tro xương động vật trộn với một loại khoáng
chất tên là fensfat (hay còn gọi là tràng thạch) và đất sét trắng (cao
lanh). Loại sứ này được cho là có độ thấu quang cao, hàm chứa không ít
hơn 30% phốt phát có trong xương động vật và canxi phốt phát.