Cả nhà ba người đều mang tất cả ánh mắt hấp dấn trên người mình, không chỉ bởi vì bản thân bọn họ tản mát ra khí chất, mà còn vì gia đình Phú Quý
mới có thể dưỡng ra khí chất cao quý như vậy, nhìn một phát là biết ngay là không phải người bình thường. Nhan Ninh nhảy xuống xe trước, sau đó
rất thân sĩ mở cửa xe, mời Ninh Vi Nhàn ra ngoài. Ninh Vi Nhàn cười cầm
tay cậu, "Cảm ơn tiểu thân sĩ."
Khuôn mặt nhỏ nhắn của tiểu thân
sĩ liền đỏ một phen, khỏi phải nói có bao nhiêu đáng yêu, ngay cả Nhan
Duệ cũng phải thừa nhận con trai mình có một đôi mắt hoa đào giống anh.
Cậu và Ninh Vi Nhàn là người không thích làm nũng, cậu trưởng thành từ
sớm, Ninh Vi Nhàn thì hoàn cảnh không cho phép, mười năm anh chăm sóc
cậu, cũng chưa thấy cậu làm nũng qua, không nghĩ tới không phải cậu
không thích làm nũng, mà vì người cậu muốn làm nũng không có tỉnh lại.
Không biết lúc Vi Nhàn còn nhỏ làm nũng có đáng yêu như vậy không nhỉ? Nhan
Duệ thất thấn nghĩ một lúc lâu, đợi khi anh lấy lại tinh thần, vợ và con trai đã đi xa rồi. Anh vội vàng đuổi theo, cầm tay vợ mình, một tay kia định cầm tay con trai, không nghĩ tới vật nhỏ kia chạy đến bên kia của
Vi Nhàn, Nhan Duệ buồn bực.
Tay trái Ninh Vi Nhàn nắm tay chồng, tay phải cầm tay con trai, cười tít mắt tiến vào cửa trường học.
Nhan Ninh học tại trường công lập, Nhan Duệ không an bài theo ý vợ chồng nhà họ Ninh cho cậu theo học trường quý tộc, mà cho cậu tự do học chín năm
giáo dục bắt buộc, anh cảm thấy trong hoàn cảnh bình thường con trai sẽ
vui vẻ. Vi Nhàn đã từng chịu khổ qua, anh không muốn để con trai giống
như vậy. Anh kiên trì, vợ chồng nhà họ Nhan cũng không thể không thỏa
hiệp.
Vây giờ xem ra quyết định của anh là chính xác, chỉ có một ít chuyện ngoài ý muốn nho nhỏ...
Nhan Ninh không chớp mắt nhìn đường, đối mặt với Ninh Vi Nhàn khi đó khuôn
mặt đỏ hồng mang theo tươi cười, vừa gặp tiểu nữ sinh không thức thời
muốn đi lên nói chuyện cậu lại một lần nữa đen mặt, Ninh Vi Nhàn cảm
thấy đây là lần đầu tiên cậu thay đổi sắc mặt, rất có hứng thú, cười
nói. "Nhan Ninh, sao con không để ý đến các học sinh vậy?"
Nhan Ninh liếc mắt nhìn tiểu nữ sinh một cái, nói: "Mấy người đó quá ngây thơ rồi."
Ninh Vi Nhàn và Nhan Duệ nghe xong không nhịn được cười, Nhan Ninh mới ý
thức được mình nói cái gì đó, khẩn trương ho khan vài tiếng, nghiêm mặt
giả đứng đắn, chỉ vào tòa nhà đối diện nói với Ninh Vi Nhàn:"Mẹ, mẹ nhìn thấy không? Phía trước là lớp sáu?"
Cô đương nhiên không nỡ đùa
con trai, vì thế liếc mắt ra hiệu cho chồng, nhìn anh muốn cười mà còn
phải cố nhịn xuống, trong mắt ý cười càng sâu, "Nhìn thấy, đó là lớp của con sao?"
"Dạ!" Cậu dùng lực gật đầu, nhìn giáo viên đứng trước
phòng học đợi, cậu mím môi, nhìn thấy xung quanh bạn bè đều được ba cõng hoặc ở trong lòng mẹ, thật ra cậu rất muốn mẹ ôm hoặc cha cõng, nhưng
mình đã trưởng thành, như vậy không được... Mắt đào hoa xinh đẹp lộ ra
khát vọng, Ninh Vi Nhàn chỉ cảm thấy tay mình bị nắm chặt hơn, cô cúi
đầu, nhìn khát khao trong mắt con trai, vì thế cô nói khẽ với Nhan Duệ
mấy câu, Nhan Duệ bật cười, hôn trán cô một cái, buông tay cô ra, đi
sang bên phải cô vác con trai lên, để cậu ngồi trên vai anh, một tay nắm lấy tay Ninh Vi Nhàn.