Sắp đến hạn họp phụ huynh của Nhan Ninh, Nhan Duệ đã đi không biết bao
nhiêu lần, đương nhiên anh cũng không khẩn trương, nhưng Ninh Vi Nhàn
lại khác, cô khẩn trương gần chết, không biết mặc quần áo gì giày gì,
cũng không biết để tóc kiểu gì, không biết lúc nhìn thấy giáo viên của
Ninh Ninh nên nói thế nào… Những thứ này, cô đều không biết, cha con nhà họ Nhan khuyên cô không nên khẩn trương, chỉ là họp phụ huynh bình
thường thôi, mỗi học sinh đều cần, nhưng Ninh Vi Nhàn theo ý mình, hoàn
toàn không đem lời cha con anh để trong lòng, không ngừng khẩn trương,
về sau Nhan Duệ và Nhan Ninh cũng khẩn trương theo. Nhan Duệ nghĩ lại
trước đây khi tham gia họp phụ huynh cho con trai có phải anh miễn cưỡng đi hay không, hơn nữa còn vì phòng ngừa có người nổi lên sắc tâm với
mình, anh đều là mặt than đi tới, đối với giáo viên của con trai nói con trai quái gở như thế nào, anh cũng đều coi thường, bây giờ nghĩ lại,
anh hình như không hoàn thành trách nhiệm… Nhan Ninh cũng đã tỉnh lại,
cậu nghĩ, có phải mình nhảy lớp quá nhanh rồi không? Mười tuổi lớp sáu,
mà hình như còn không tôn trọng giáo viên, nhất là những người liếc mắt
đưa tình với ba, mỗi lần cậu gặp đều nghĩ biện pháp để chỉnh, đi học
hình như cũng không thật sự nghe bài cẩn thận…
Cha con hợp kế,
lần này thì nguy rồi, không khẩn trương thì cũng khẩn trương rồi! Nhan
Duệ chỉ trích Nhan Ninh không đáng yêu, đi học không đoàn kết với bạn
bè, không tôn trọng thầy cô, không chơi với các bạn còn mặt than; Nhan
Ninh trả lời một cách mỉa mai nói Nhan Duệ trêu hoa ghẹo nguyệt khắp
nơi, thường xuyên đến trường cười với con gái, đến họp phụ huynh đều
nghiêm mặt, cậu học không tốt giáo viên cáo trạng Nhan Duệ cũng không
biết quản, chỉ biết mặc kệ… Nhan Duệ là vì Ninh Vi Nhàn mới không muốn
con trai nhỏ như vậy đã đeo gông xiềng và khóa trình trên vai, cho nên
anh không quan tâm lắm, trước đây lúc Ninh Vi Nhàn chưa tỉnh cha con đều đồng ý với phương pháp này, ai cũng không biết ai đúng ai sai, không
nghĩ tới Ninh Vi Nhàn vừa tỉnh, bây giờ cảm thấy đối phương không muốn
chịu trách nhiệm rồi.
Ninh Vi Nhàn không nhìn cha con ở trên
giường lăn qua lăn lại tranh đấu, Nhan Duệ chọc cười Nhan Ninh, Nhan
Ninh nắm tóc Nhan Duệ, đùa rất vui vẻ, trọng điểm vẫn là muốn thu hút
ánh mắt Ninh Vi Nhàn, nhưng người phụ nữ quan trọng trong sinh mệnh của
bọn họ thủy chung không nhìn bọn họ. Hai người chơi đùa đủ rồi, trừng
mắt liếc mắt nhìn nhau một cái, đứng dậy mang quần áo chuẩn bị xong mặc
vào. Nhan Duệ mặc áo sơmi trắng bình thường, nhưng do nhà thiết kế nổi
tiếng làm, mặc quần bò màu lam nhạt, anh không thích quá gò bó, cho nên
áo sơmi cài hai cúc, cổ áo vén lên, trẻ tuổi hơn rất nhiều. Nhan Ninh
thì lại mặc tây trang nhỏ và đeo cái nơ bướm, bộ dáng cậu rất đẹp trai,
mặc vào giống như Tiểu Vương Tử, tuy nhiên cậu đúng là Tiểu Vương Tử.
Ninh Vi Nhàn vừa quay đầu nhìn thấy cha con hai người, cô khẽ cắn môi,
quên đi, tiện tay mặc lên váy ngắn màu trắng.
Nhan Duệ thấy vợ muốn thay quần áo, vội vàng che mắt con trai. Nhan Ninh
đang nhìn, không nghĩ tới cha sẽ che kín mắt, theo bản năng dùng sức
vùng vẫy, hai người giẳng co xong, thì Ninh Vi Nhàn đã mặc xong quần áo, hai cha con nhìn chăm chú. Cô vẫn giống như mười năm trước xinh đẹp
động lòng người, váy ngắn đến trên đùi, váy rất thanh nhã, mặc trên
người cô nhìn rất xinh đẹp. Đùi thon dài lộ ra ngoài làm Nhan Duệ có
phần oán niệm, Ninh Vi Nhàn đi tới bên giường ngồi xuống, đi tất chân.
Đều nói phụ nữ mặc quần áo và cởi quần áo rất khó coi, nhưng Ninh Vi
Nhàn làm, làm cho người ta cảm thấy hấp dẫn và tao nhã, nước miếng Nhan
Duệ chảy ra, hầu kết không ngừng chuyển động.
Hình như cái váy có hơi đơn điệu, chiếc váy tuy đơn giản nhưng hai cánh tay và hai chân đều lộ ra bên ngoài vẫn thấy hơi lạ, Ninh Vi Nhàn ngồi trên giường nghĩ
nghĩ, cũng không để ý tới hai cha con háo sắc nhìn mình chăm chú, đứng
dậy lấy chiếc áo khoác dài, dài hơn chiếc váy ngắn mấy cm, vừa vặn.
Nhìn thế này, coi như đã ăn mặc xong, Ninh Vi Nhàn nhìn chồng và con trai
cười, tóc thả tự nhiên, tóc của cô vừa đen vừa sáng, vẫn dài đến eo,
ngày hôm qua sau khi cô yêu cầu, Nhan Duệ không cam tâm tình nguyện để
nhà tạo mẫu tóc uốn lọn lớn, anh vẫn luôn oán niệm. Mái tóc dài là mười
năm anh cẩn thận che chở, dài quá thì anh sẽ cắt ngắn hơn, không bao giờ giao cho người khác chạm vào!
Nhưng mà Ninh Vi Nhàn thật sự rất đẹp, rất đẹp.
Một tay ôm Ninh Vi Nhàn vào trong ngực, một tay ôm con trai, nhìn quần áo
của ba người, đều là màu trắng, thật sự rất xứng đôi. Trong lòng Nhan
Duệ nảy sinh một chút kiêu ngạo, đây là vợ anh, con anh!
Đáng
tiếc Tiểu Hỗn Đản Nhan Ninh chưa bao giờ bỏ qua cơ hội kích thích anh:
“Cha, cha có thể buông tay ra không? Con sắp bị cha đè chết rồi.”
Nhan Duệ cứng đờ, Tiểu Hỗn Đản lập tức tránh anh, cầm tay kia của Ninh Vi
Nhàn, nói: “Mẹ, chúng ta đi xuống lầu đi, bữa sáng chắc đã chuẩn bị xong rồi.”
Ninh Vi Nhàn sờ sờ đầu cậu, “Được.” Sau đó quay đầu, nhìn
chân trần của chồng, mày hơi nhíu lại, lập tức mang giày thể thao đến
trước mặt anh, sau đó cười ngọt ngào đi cùng con trai. Nhan Duệ vừa vui
vừa đau khổ, vui vì vợ lấy giày cho mình, khổ sở vì cô và con trai đi…
Quên đi, bây giờ không phải lúc hối hận, đi giày vào rồi đuổi theo…
Ăn xong bữa sáng, dưới yêu cầu của vợ con, Nhan Duệ đã thật lâu không lái
xe lại lái xe một lần nữa. Nhiều năm như vậy, ngoại trừ nhất định hoặc
có việc gấp, anh cũng chưa bao giờ lái xe. Bây giờ tâm tình của anh rất
hạnh phúc, nắm lấy tay lái mới phát hiện, cảm giác vui sướng này giống
lúc bắt đầu đua xe, vì người yêu lái xe càng làm cho anh cảm thấy thoải
mái và vui vẻ.
Mẹ con Ninh Vi Nhàn ngồi sau xe chơi trò chơi, hai người ôm Computer liên tục nhìn, Nhan Ninh thắng tốc độ nhanh, Ninh Vi
Nhàn thắng tốc độ chuẩn, không phân biệt thắng bại. Âm nhạc trong xe
vang vọng, Nhan Duệ nhìn qua kính chiếu hậu, lắc đầu cười hạnh phúc.
Bên ngoài trường học không có chỗ đậu xe, may mắn Nhan Duệ thông minh, đã
sớm gọi điện thoại để xe gần cổng trường học. Vốn là anh muốn lái xe vào trong trường, nhưng Ninh Vi Nhàn không đồng ý, nói không nên dùng đặc
quyền như thế, anh đương nhiên nghe lời vợ. Sở dĩ chọn gần cổng ra, cũng bởi vì có thể để vợ đi đường ngắn hơn… Gì, anh nói vì sao không vì con
trai sao? Bởi vì con trai, cần rèn luyện nhiều hơn! Nhan Duệ biết mình
bất công, vợ có thể ở cùng mình cả đời, nhưng con trai nuôi vài năm liền cho người phụ nữ khác, cần gì phải tốt với cậu. Nhưng mà anh không dám
nói ra, nhỡ đâu Ninh Vi Nhàn nghe được… Anh nhất định chết chắc.