Nhan Duệ cô đơn đi một mình trong bóng đêm, xung quanh anh tất thảy đều mờ
mịt. Trong thế giới tối đen này, điều duy nhất anh nghĩ tới chỉ có Vi
Nhàn. Anh há miệng muốn gọi cô, lại phát hiện mình mất đi thanh âm. Anh
đưa tay ra muốn chạm vào cô, lại phát hiện xung quanh chỉ có không khí.
Bốn bề ngoài bao la, bát ngát bóng đêm cô tịch, còn có tiếng khóc nho
nhỏ truyền tới.
Tiếng khóc rất nhỏ, nhỏ đến nỗi Nhan Duệ không
nghe rõ được. Anh căng tai tập trung lắng nghe, chỉ cảm thấy tiếng khóc
kia giống như sợi tơ cứa vào trai tim anh, từng chút từng chút cắt trái
tim anh thành từng mảnh nhỏ đau đớn.
Trước mặt đột nhiên bừng sáng.
Nhan Duệ sững sờ. Bóng tối bao trùm bỗng nhiên biến thành ánh đèn sáng chói
trong phòng tiệc, mọi người đang ăn uống linh đình, những người phục vụ
bưng rượu đi tới đi lui, những cô gái nóng bỏng trong những bộ quần áo
khêu gợi khiến người ta thèm muốn ... Tất cả đều hết sức quen thuộc,
quen thuộc đến nối lòng Nhan Duệ bắt đầu rung động mãnh liệt.
Có
ánh mắt sắc bén liếc anh, hô lên một tiếng rồi bổ nhào về phía anh. Nhan Duệ muốn đưa tay ra ôm cô gái – cô gái xinh đẹp khêu gợi như thế, ai mà không yêu? Nhưng kỳ lạ, thân thể anh giống như là có ý thức riêng, đột
nhiên tránh ra.
Cô gái kia liền biến mất.
Nhan Duệ nhìn
xung quanh tìm kiếm, anh đang tìm cái gì? Chính anh cũng không biết. Anh cảm giác mình đang tìm một cô gái, nhưng trong bao nhiêu cô gái đang có mặt ở đây không có ai làm cho anh cảm thấy đúng là người mà anh đang
cần tìm. Lướt qua từng khuôn mặt xinh đẹp kiều diễm đang gào thét, Nhan
Duệ mờ mịt đi đi lại lại, phát hiện ra vẫn không có người anh cần tìm.
Không có gương mặt mà anh muốn.
Không có ở đây, người anh muốn tìm không có ở đây.
Tim anh đau đớn, đau đến muốn chết đi. Nhan Duệ sống nhiều năm như vậy,
chưa bao giờ có cảm giác giống như lúc này. Sao anh phải đau lòng như
thế? Tại sao?
Anh nhắm mắt lại, chỉ cảm thấy nỗi nhớ thương trong lòng càng ngày càng sâu. Khi anh mở mắt lại, các cô gái cùng rượu đã
biến mất, thay vào đó là trường đua, một đám người điên cuồng, còn trên
người anh đang mặc đồ chuyên dụng để đua xe.
Anh rất thích đua
xe, liền si mê đứng dậy, việc đua xe này anh còn mê mẩn hơn cả phụ nữ.
Tiến lên được mấy bước, những người hâm mộ từ bốn phía xung quanh lại
cuồng nhiệt hét lên chói tai, Nhan Duệ vừa định mở cửa xe, cửa xe liền
tự dộng mở ra. Muốn lên xe đi không? Có muốn không?
Cảm giác như nếu bước lên xe rồi thì sẽ có thứ gì đó quan trọng hơn mất đi.
Đối với anh, đúng là đua xe hấp dẫn hơn phụ nữ, nhưng so với đua xe, dường như còn có cái gì đó khiến anh mê mẩn hơn nữa.
Một giọt nước mắt hiện lên, trường đua xe trong từ từ nhạt dần trong mắt
anh, những tiếng huýt sáo, những tiếng hét chói tai cũng từ từ biến mất, xung quanh bốn bề lại trở thành tối đen như mực.
Anh chẳng có gì cả.
Lại một hồi tiếng khóc truyền đến, nhưng tiếng khóc này không giống như vừa rồi, tiếng khóc lần này ... giống như là tiếng trẻ con khóc. Nhan Duệ
không biết loại đau này là gì, anh dựa vào cảm giác tiếp tục đi về phía
trước, một quầng ánh sáng nho nhỏ lớn dần, tiếng khóc của đứa trẻ cũng
càng ngày càng rõ ràng. Nhìn, anh nhìn thấy cái gì?
Một bé gái
rất xinh đẹp ... Nhan Duệ mê muội nhìn đứa bé đang nằm trên mặt đất khóc thút thít, lo lắng muốn tiến lên đỡ nó, nhưng tiến lên được mấy bước
lại phát hiện giống như có bức tường vô hình chắn trước mặt mình, khiến
anh không cách nào lại gần đứa bé trong vòng ba bước.
Đứa bé hình như cũng nhận ra có người ngoài đi vào, ngẩng cái đầu nhỏ lên, tóc nó
đen nhánh, da trắng như tuyết, môi hồng như hoa đào, còn đang mặc chiếc
váy nhỏ màu trắng có viền hoa xung quanh, trông rất giống công chúa bạch tuyết trong truyện cổ tích.
“Này, công chúa nhỏ, sao cháu lại khóc?” Nhan Duệ hỏi.
Con bé nhìn anh, nước mắt lưng tròng, Nhan Duệ đột nhiên cảm thấy dáng dấp
con bé rất quen thuộc, nhưng ... giống ai đây? Anh nghĩ thế nào cũng
không nghĩ ra được. Con bé nhìn về phía anh, trong đôi mắt tràn đầy nước mắt, rất đáng thương nói: “Ba mẹ không cần cháu nữa rồi.”
“Bọn
họ làm sao không cần cháu chứ?” Nhan Duệ cho rằng không thể có chuyện
này. “Cháu xinh đẹp đáng yêu như thế, bọn họ thương cháu còn không kịp,
sao lại không cần cháu được chứ?”
Cái miệng nhỏ chu lên đôi môi đỏ mọng: “Vậy tại sao bọn họ lại không đến thăm cháu?”
Nhan Duệ không biết trả lời sao, cái này ... chú không biết.
Nước mắt lại chảy ào xuống, con bé ngồi dậy, ôm đầu gối mình, bộ dáng cô đơn khiến người khác đau lòng. Nhan Duệ muốn tiến lên ôm lấy con bé, an ủi
nó, nói cho nó biết rằng nếu như có thể chú sẽ làm ba của cháu.
“Bọn họ chính là không cần cháu nữa rồi, cháu biết rõ mà.” Con bé hít hít
mũi, đôi mắt to xinh đẹp khóc đến đỏ bừng. “Bọn họ đều không thích sinh
cháu ra, nhất định là ghét cháu, thấy cháu xấu xí, thấy cháu không ngoan nên không thích cháu.”
“Làm sao có thể, làm sao cháu biết! Ba
cháu nhất định là thích cháu!” Nhan Duệ theo bản năng phản bác ra tiếng, sau đó ngây ngẩn cả người. Anh là ba của con bé sao? Phải không? Còn mẹ của con bé đâu?
Nhưng con bé không để ý đến anh, càng khóc đến
đáng thương hơn, sau đó bóng dáng nho nhỏ của nó cũng dần dần biến mất,
tan vào không khí. Nhan Duệ nóng lòng xông lên phía trước, bức tường vô
hình chắn trước mặt anh đã không còn, nhưng đứa bé đáng yêu kia cũng
không thấy đâu nữa. Trong lòng anh cảm thấy thật khổ sở, giống như có
bàn tay vô hình bóp chặt cổ anh, làm cho anh hít thở không thông.
Lại một hồi tiếng khóc khác truyền đến – từ phía sau anh. Nhan Duệ xoay
người lại, phát hiện bóng tối hắc ám lúc nãy đã biến mất từ lúc nào,
thay vào đó là một biển hoa xinh đẹp. Ánh mặt trời rực rỡ chiếu xuống,
vô số đóa hoa kiều diễm nở rộ, tỏa ra hương thơm động lòng người. Nhan
Duệ nhận ra đây là nhà trồng hoa trong nhà mình.
Anh từ từ lại
gần, tiếng khóc cũng càng ngày càng rõ. Cô gái đang ngồi quay lưng về
phía anh, khóc đến thật đau lòng. Anh đi tới, ngồi xổm trước mặt cô,
hỏi, sao em lại khóc?
Cô gái giống như không nghe thấy câu hỏi
của anh, không nhìn anh, cứ tiếp tục khóc, khóc mãi, tựa như nước mắt
mãi mãi sẽ không khô kiệt. Mắt cô nhìn xa xăm, ánh mắt vô hồn, nhưng
nước mắt lại cứ rơi, tiếng khóc rất nhỏ giống như cho dù khổ sở đến cực
độ nhưng vẫn cố gắng hết sức ẩn nhẫn xuống.
Đừng khóc, đừng khóc ... Nhan Duệ run rẩy vươn tay ra, cúi đầu nỉ non. Vi Nhàn, đừng khóc.
Đây là Vi Nhàn, Vi Nhàn của anh.
Nếu có thể cho anh thêm một cơ hội, để cho anh trở lại trước đây, anh sẽ
không bao giờ để cho cô chảy xuống dù chỉ một giọt nước mắt, cho anh
thêm một cơ hội, cho anh thêm cơ hội cuối cùng, được không?! Anh ngẩng
đầu lên, nước mắt cũng đầy mặt. Đưa tay muốn chạm vào Ninh Vi Nhàn, lại
phát hiện trong nháy mắt cô cũng biến mất không dấu vết.
Xung
quanh trở lại tối đen như mực, giống như trong thế giới của anh không
còn chút ánh sáng nào nữa. Nhan Duệ chợt hét to, sau đó mở mắt ra – cũng là tối đen như mực, tối đến mức anh không thể nhìn thấy bất kỳ cái gì.
Cả người toát mồ hôi lạnh, anh sờ soạng tìm đèn ngủ, run rẩy kéo dây bật đèn, rốt cuộc gian phòng cũng sáng lên.
Thì ra là nằm mơ.
Nhan Duệ nhớ lại cô bé đáng yêu trong giấc mơ mà đau lòng không hít thở nổi. Nhớ tới Ninh Vi Nhàn khóc liên tục không ngừng mà hận không thể giết
chết chính mình.
Đột nhiên thấy hốt hoảng, lăn qua lộn lại, không thể ngủ được nữa, Nhan Duệ ngồi dậy, nhẹ nhàng xỏ dép trong nhà vào
muốn tới xem tình hình Ninh Vi Nhàn. Vừa đi tới cửa phòng của cô, liền
nghe thấy bên trong hình như có tiếng rên rỉ rất nhỏ truyền ra.