Ninh Vi Nhàn nằm trên giường phẫu thuật lạnh lẽo, trong lòng vô cùng yên tĩnh. Nỗi đau đớn
khổ sở như muốn xé rách cơ thể bên dưới dường như căn bản không tác động gì đến cô. Cô mím chặt môi, rút tay mình ra khỏi tay Nhan Duệ, tóm vào
tay vịn cứng rắn. Từ lúc cô vỡ ối đến giờ đã năm tiếng đồng hồ, nhưng cổ tử cung vẫn chưa mở đủ lớn. Nếu như không phải là Nhan Duệ gặp ác mộng
rồi đến phòng cô thì căn bản cô không có sức mà gọi điện thoại.
Đau đớn lan tràn đến từng thớ thịt, ngay cả sợi tóc dường như cũng thấy đau tới cực điểm, thậm chí còn đau hơn cả khi cô phát hiện bị Nhan Duệ lừa
gạt. Con người làm sao chịu đựng được nỗi đau như vậy đây?
Nhan
Duệ kiên quyết không cho cô cự tuyệt, cầm tay cô nhỏ giọng run rẩy khẩn
cầu: “Vi Nhàn, em cầm tay anh, cầm tay anh có được hay không?” Anh nắm
lấy bàn tay tinh xảo của cô, không để cho cô tránh thoát, Ninh Vi Nhàn
cũng không nhìn anh lần nào. Nhan Duệ thậm chí không ngờ Ninh Vi Nhàn
yếu đuối sẽ có sức lực lớn như vậy, trong lúc đau đớn đến như vậy còn có thể tỉnh táo mà đẩy tay anh ra, sau đó mở to mắt, cắn răng chịu đựng.
Tính từ lúc anh đưa cô tới bệnh viện tới giờ đã được năm tiếng đồng hồ,
nhưng cô vẫn không hề mở miệng nói câu nào, giống như cô không còn khả
năng nói chuyện vậy. Thậm chí cô cũng không nhìn Nhan Duệ, chỉ hung hăng mím chặt môi, tựa như tất cả đều là chuyện cá nhân của một mình cô,
chẳng liên quan gì đến Nhan Duệ. Ngược lại, từ sau cơn ác mộng vừa rồi
Nhan Duệ không cách nào làm cho mình thấy yên lòng được, anh nhất định
phải nhìn thấy Ninh Vi Nhàn mới có thể thoát khỏi sự lo lắng, mới có thể yên tâm hít thở bình thường. Anh có cảm giác, dường như anh sắp mất đi
cô, hoàn toàn, vĩnh viễn.
Từ đầu đến cuối, Ninh Vi Nhàn không hề
kêu lấy một tiếng, chỉ không ngừng kịch liệt thở dốc, từng hạt mồ hôi to như hạt đậu chảy ra ướt trán, khuôn mặt cô trở lên tái nhợt. Lúc này
trông cô vô cùng yếu ớt, tưởng như chỉ một giây sau là cả người cô sẽ
tan vỡ thành ngàn vạn mảnh.
“Vi Nhàn, Vi Nhàn …” Tay bị cô nhẹ hất
ra, giọng Nhan Duệ tràn đầy cầu xin, nước mắt anh cũng sắp rơi xuống,
chóp mũi ửng hồng. Nhưng Ninh Vi Nhàn tâm địa sắt đá, nhất định không
chịu đáp lại anh.
“Được rồi, được rồi, cổ tử cung mở rồi!” Bác sĩ vui mừng hô lên, Nhan Duệ chợt nhìn về phía bác sĩ, cùng lúc Ninh Vi
Nhàn khẽ đẩy anh ra, mắt đào hoa lập tức mở lớn, “Vi Nhàn!”
“…
Anh ra ngoài đi…” cô nói, giọng nói yếu ớt, hơi thở mỏng manh, khiến
Nhan Duệ có cảm giác vô cùng kỳ quái, tựa như chỉ cần anh rời đi, sẽ
không thấy được cô nữa. anh lắc đầu, “Không, anh muốn ở đây cùng em.”
Ninh Vi Nhàn đau đến không ngừng thở dốc, cả người cô cũng run rẩy vì đau đớn: “Em không muốn thấy anh … anh đi ra ngoài đi.”
Bác sĩ y tá nhìn nhau, không biết nên xử trí ra sao. Theo lý thuyết mà nói, khi cổ tử cung đã mở thì nên bắt đầu chuẩn bị cho sinh, nhưng người
chồng không chịu ra, sản phụ lại không chịu sinh! Bọn họ cũng chưa từng
thấy sản phụ nào trong lúc sắp sinh mà lại kiên quyết đuổi người chồng
đang vô cùng lo lắng cho mình đi ra ngoài.
“Vi Nhàn … xin em, để
cho anh ở đây với em, một lần, một lần này thôi có được không? Chờ con
ra đời, anh hứa sẽ không quấy nhiễu đến cuộc sống của em. Em đừng đuổi
anh, xin em …” giọng Nhan Duệ vỡ vụn, kể từ khi hiểu chuyện cho tới bây
giờ anh chưa từng khóc, thế nhưng hôm nay tại đây nước mắt anh lại không kiềm được mà rơi lã chã.
Nhìn cảnh anh khóc, Ninh Vi Nhàn không
biểu hiện thái độ gì, chỉ quay đầu lại kiên trì để anh đi ra ngoài. Nhờ
bác sĩ khuyên bảo, Nhan Duệ biết mình còn ở lại đây không những không có tác dụng gì mà chỉ gây thêm phiền toái. Rốt cuộc tay anh cũng nắm chặt
tay thành quyền rồi đi ra ngoài, sau đó cả người liền dán vào cửa sổ
nhìn vào bên trong, nhìn thấy môi Ninh Vi Nhàn càng ngày càng tái nhợt,
sắc mặt càng ngày càng trong suốt, nhìn thấy cô không ngừng co quắp run
rẩy vì đau đớn, nhìn thấy phía dưới cô máu đỏ loang ra như đóa hoa máu.
Anh không biết mình đã đợi bao lâu, chỉ biết là con của họ vẫn chưa chào
đời. Viện trưởng cùng bác sĩ đứng trước mặt anh miệng mấp máy giống như
đang nói cái gì, nhưng anh nghe không rõ. Anh chỉ nhìn họ, hoàn toàn
không thể hiểu nổi “khó sinh” trong miệng họ nói là có ý gì.
Anh
không dám đi quấy rầy cô, nhưng mỗi ngày đều lén lén lút lút để ý cô,
anh không dám đến gần cô, không dám để cô tức giận, thậm chí khi cô
không ngủ anh không cả dám xuất hiện trước mặt cô. Cô đã nói, không có
anh cô sẽ cảm thấy khỏe hơn nhiều, nhờ thế cũng sẽ tốt hơn cho con của
họ. Nhưng tại sao hiện tại anh lại nhận được thông tin rằng cô khó sinh
đây?
Nhan Duệ điên cuồng tóm cổ áo viện trưởng, lớn tiếng gầm
thét – anh hoàn toàn không biết mình đang gầm cái gì, chỉ biết rằng anh
không thể để cho Vi Nhàn tiếp tục cô đơn một mình nằm bên trong đó.
“Nhan, Nhan tiên sinh, thai nhi hiện đã xuất hiện tình trạng thiếu dưỡng khí
rồi, nếu không sớm quyết định mổ e rằng cả mẹ cả con đều có nguy hiểm!”
Viện trưởng bị anh bức tới không thở nổi, nói không ra lời, chỉ còn lại
mấy vị bác sĩ bên cạnh miễn cưỡng lắp bắp giải thích.
Nhan Duệ
không hiểu bọn họ đang nói gì, chỉ biết lúc tay mình cầm bút ký tên
không kìm được mà bật lên run rẩy. Anh nhìn chằm chằm lên tờ giấy phác
đồ, cảm giác toàn thân như hóa đá, cái gì là hai mẹ con chỉ có thể chọn
một? Không phải chỉ là khó sinh thôi sao? Không phải chỉ cần mổ là được
sao?!
Trong lúc anh còn đang ngây ngốc đứng đó, ba mẹ Nhan đã
chạy tới, ba Nhan đại diện thân nhân ký đơn cho phép mổ, mọi người đều
đồng ý ưu tiên bảo vệ sản phụ, các bác sĩ liền vội vàng quay lại phòng
mổ. Nhan Duệ đứng tại chỗ thất thần, tựa như cả thế giới bắt đầu sụp đổ.
Ninh Vi Nhàn đau tới mất đi tri giác, cô thấy bác sĩ y tá tất
bật xung quanh mình, liền khẽ mấp máy môi. Nhan Duệ ngoài cửa số nhìn
thấy cô, nhưng cô ngược lại không muốn cho anh dù chỉ một cái nhìn. Một y tá ghé tai lại gần miệng Ninh Vi Nhàn, nghe được mơ mơ hồ hồ giống như
cô nói rằng muốn đứa con.
Trên thực tế tỷ lệ sống sót của đứa trẻ so với người mẹ nhiều hơn. Sản phụ bị băng huyết, hơn nữa lại gặp khó
khăn trong việc đông máu, mơ hồ còn xuất hiện hiện tượng sốc phản vệ,
nên cho dù dùng phương pháp nào cũng đều không hiệu quả. Máu chảy không
ngừng, buộc ga-rô mạch máu ngăn máu đến tử cung cũng không có hiệu quả,
mà đứa bé vẫn còn ở trong bụng sản phụ, cũng không thể cắt bỏ tử cung để bảo toàn tính mạng của cô, ngoại trừ cứu đứa bé ra, thật không thể làm
gì được nữa.
Nhan Duệ đau như muốn vỡ tim nhìn chằm chằm vào vũng máu, anh cảm giác khả năng mình vẫn đang mơ, cơn ác mộng từ hôm qua cho đến bây giờ cũng chưa tỉnh lại. Anh muốn vào trong nhưng lại không dám
lớn tiếng đập cửa. Sẽ không sao, bọn họ vừa mới bảo đảm với anh, sẽ
không sao mà! Ninh Vi Nhàn sẽ không chết, bởi vì anh không cho phép cô
chết! Nợ anh thiếu cô còn chưa trả được, sao cô có thể chết chứ?!
Không cần đứa bé, anh không cần đứa bé, anh chỉ cần Ninh Vi Nhàn!
Nhan Tư Tư đứng một bên nhìn thấy anh trai vốn bình thường phóng túng ngỗ
ngược của mình mà bây giờ không kiềm chế được đang khóc như con nít, cô
bỗng ngồi thụp xuống, vùi mặt vào đầu gối khóc thút thít. Trong khi đó
ba Nhan bắt đầu gọi điện thoại, vừa mới nói Ninh Vi Nhàn đang sắp sinh,
còn chưa kịp nói thêm gì đầu kia ba Ninh đã lạnh nhạt nói mình có công
việc nên không thể tới được. Ba Nhan không nhịn được nữa, hét lên: “Con
gái ông sẽ chết! Nếu ông còn có tính người thì mau tới đây xem nó một
chút đi!”
Mẹ Nhan gọi cho mẹ Ninh cũng tương tự, mẹ Ninh chưa đợi mẹ Nhan nói xong liền nhã nhặn từ chối, sinh con thôi mà, mỗi người đàn bà đều sẽ trải qua, cũng không phải là chuyện gì lớn. Mẹ Nhan rốt cuộc
hiểu tại sao thỉnh thoảng lúc lơ đãng Ninh Vi Nhàn lại lộ ra vẻ mặt cô
đơn tịch mịch. Bà liền thu lại vẻ hòa ái dễ gần thường ngày, lạnh lùng
nói: “ Bà muốn tới hay không thì tùy, tôi sẽ đem tro cốt con bé gửi cho
bà một nửa.”
Nói xong, liền cùng lúc với ba Nhan cúp điện thoại, toàn tâm để ý tới tình hình trong phòng mổ.