“Dạ!” Đứa nhỏ gật đầu ngoan ngoãn, che cái miệng nhỏ nhắn đang cười
không thể ngừng được: “Mẹ, đây là lần đầu tiên con thấy ba bị té như vậy đó, còn té thê thảm như vậy nữa chứ, ha ha ha, buồn cười quá đi.
Ai...... Thật đáng tiếc vì không có chụp lại cảnh đó nha.” Trên gương
mặt nhỏ nhắn của cậu tràn đầy sự tiếc nuối, cái miệng nhỏ nhắn đỏ thắm
cũng trề ra.
Ninh Vi Nhàn cười cười, sờ gương mặt nhỏ nhắn của
cậu: “Vậy chờ khi nào ba lại bị té ngã một lần nữa, Ninh Ninh nhớ phải
chụp lại cho thật đẹp mới được.”
Nhan Ninh cũng nghĩ như vậy, đã
có lần đầu thì nhất định sẽ có lần thứ hai nha, từ trước đến giờ, ở
trước mặt mẹ, ba đều ngu ngốc như vậy nha, tay chân cũng không biết phải làm gì, cậu khẳng định sẽ có thêm cơ hội, bây giờ việc cậu cần làm là
lúc nào cũng phải đem theo máy chụp hình ở bên người mới được, như vậy
mới dễ dàng chụp lại được. Cái đầu nhỏ của cậu chui vào ngực của Ninh vi nhàn cọ tới cọ lui, còn không ngừng làm nũng: “Mẹ, con mới vừa đi xem
em gái, bề ngoài của em hơi khó coi, không giống mẹ một chút nào hết, da vừa đỏ lại vừa nhăn nheo, mắt lại không có mở ra, nhìn hơi nhỏ một
chút, đại khái là chỉ có dài cỡ nhiêu đây thôi.” Cậu vừa nói vừa đưa hai tay để diễn tả chiều dài, biểu hiện trên mặt rõ ràng không được vui:
“Mẹ, con biết là nhiều em bé lúc mới sinh ra đều như vậy, nhưng mà em
gái xấu quá đi.” Cậu dẩu đôi môi nhỏ, không vui chút nào hết, rõ ràng ba mẹ nhìn xinh đẹp như vậy mà, cậu là sự kết hợp những ưu điểm của bọn
họ, lẽ dĩ nhiên là chỉ có đẹp hơn chứ không xấu hơn chút nào, nhưng sao
em gái lại xấu xí như vậy?
Cái miệng nhỏ nhắn của cậu nói không
ngừng, Ninh vi nhàn thấy rất buồn cười, lắc đầu một cái, đang định nói
thì Nhan Duệ ôm con gái nhỏ đi vào, trên mặt vừa thấp thỏm vừa dịu dàng, nhìn qua rất kỳ quái. Hiển nhiên, Ninh Vi Nhàn nhìn thấy được, cô mỉm
cười đưa tay đón nhận, con gái thật rất nhỏ bé, nâng trên tay cảm thấy
mềm mại, giống như là không có xương vậy, khỏi phải nói đáng yêu đến cỡ
nào. Chỉ cần nhìn cô bé như vậy thôi, trong lòng đã nổi lên một thứ cảm
xúc cuồn cuộn, vô cùng, vô tận.
“Con, con bé nhìn rất đẹp, đúng
không?” Thật sự Nhan Duệ không nhìn ra trong lòng Ninh Vi Nhàn đang suy
nghĩ cái gì, anh lấy hết can đảm, hỏi lắp ba lắp bắp, anh không nghĩ tới Ninh Vi Nhàn lại cười, có đứa bé nào vừa sinh ra mà xinh đẹp, đứa bé
nào cũng nhiều nếp nhăn giống như con khỉ con —— bất quá là một con khỉ
con đáng yêu cũng được rồi.
Nhan Duệ không nghe Ninh Vi Nhàn trả
lời mình, cũng không nhìn thấy trên mặt cô có bất cứ biểu tình nào, đáy
lòng của Nhan Duệ trở nên thấp thỏm. Anh nuốt nước miếng, đi thử về phía trước hai bước, muốn ngồi xuống cạnh giường, để có thể gần cô thêm
chút nữa, Ninh Vi Nhàn lại nhìn anh một cái, khi anh nhìn thấy ánh mắt
của cô, trong thoáng chốc tay chân trở nên lạnh lẽo, không biết nên làm
cái gì, thân hình anh cứng đờ, cứ duy trì cái tư thế đang ngồi xuống như vậy, nhưng trên thực tế anh lại không hề ngồi xuống, tư thế kia nhìn
rất buồn cười, buồn cười đến nỗi Nhan Ninh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, chụp liên tiếp vài tấm hình: “Anh ngồi xuống đi, đừng......
Đừng luống cuống như vậy.” Ninh Vi Nhàn nghĩ tốt nhất là nên để anh ngồi xuống trước đã.
Nhan Ninh nhìn hình trong điện thoại di động một chút, cười trộm hai tiếng, sau đó đem di động
giấu kỹ, để khi nào ba không có ở đây thì sẽ lấy cho mẹ coi mới được. Sự chú ý của cậu lại trở về trên người em gái của mình lần nữa, còn lấy
ngón tay út chọc chọc gương mặt nhỏ bé của em gái: “Mẹ...... Mẹ nói có
phải em gái rất xấu đúng không?”
Ninh Vi Nhàn còn chưa kịp trả
lời, Nhan Duệ đã nói: “Lúc con vừa mới sinh ra cũng xấu như em gái con
vậy, sau một thời gian thì mới đẹp hơn.”
“...... Có thật sau này
em gái sẽ xinh đẹp không?” Nhan Ninh vẫn còn có một chút không dám tin,
thế là cậu lại chọc chọc gương mặt của em gái, cảm thấy còn mềm hơn so
với mình, hơn nữa em gái còn trắng trẻo, sau này chắc chắn sẽ không sai
đâu.
Một nhà bốn người ngồi cạnh bên nhau, bé gái nhỏ nhắn đang
nhắm mắt ở trong ngực Ninh Vi Nhàn cũng bắt đầu quấy rối, chắc là đói
bụng rồi, Ninh Vi Nhàn vén áo lên, làm lộ ra bộ ngực trắng nõn lại đầy
đặn mượt mà, sau đó cô đem nụ hoa đưa vào miệng của con gái, đứa bé mở
cái miệng nhỏ nhắn màu hồng phấn, liền nút lấy nút để, ăn đến nỗi đầu
đầy mồ hôi.
Nhan Duệ đột nhiên cảm thấy bụng dưới căng lên, anh
vội vàng xoay mặt qua chỗ khác, đồng thời cũng không quên đem gương mặt
nhỏ nhắn của con trai xoay về hướng khác luôn. Ninh Vi Nhàn ôm con gái,
dịu dàng dỗ dành, rồi lại dịu dàng vỗ vỗ cái lưng nhỏ, sau đó hôn lên
khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như trứng gà của bé, sau khi sửa sang quần áo
xong, mới hỏi Nhan Duệ: “Anh nghĩ ra được cái tên nào hay chưa?”
Hai
cha con Nhan Duệ đều sửng sốt, Ninh Vi Nhàn vừa nhìn một cái thì biết
ngay bọn họ căn bản cũng chưa nghĩ ra, ôm con gái, nhìn khuôn mặt nhỏ
nhắn đỏ hồng của bé khi ngủ, nói một cách bất đắc dĩ: “Vậy thì tính sau
đi, Nhan Duệ, anh đi làm thủ tục xuất viện được rồi, em muốn về nhà.”
Nghe cô nói muốn về nhà, dường như có một cảm giác kỳ diệu nào đó lướt qua
trong lòng anh, Nhan Duệ gật đầu một cái, chạy đi đầy hưng phấn, Vi Nhàn muốn về nhà với anh, cô cũng nói đó là nhà, điều này có nghĩa là cô
muốn cũng anh sống chung với nhau, cô sẽ không rời bỏ anh mà đi, cho dù
sau này cô không cho phép anh chạm vào cô, nhưng cô cũng sẽ không biến
mất.
Như vậy là đủ rồi.
Thật sự như vậy, chỉ nhiêu đó cũng đã đủ rồi.
Khi họ về đến nhà thì cha mẹ hai bên cũng đã đến rồi, biết hai mẹ con bình
an, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Nhan Tư Tư cứ ôm khư khư đứa cháu
gái nhỏ mềm mại đáng yêu không chịu buông tay, la hét khẳng định rằng
mình cùng Tương Thành cũng muốn sinh một đứa con gái bảo bối như vậy.
Sau khi mọi người bàn bạc đồng ý, quyết đinh đặt tên cho công chúa nhỏ của
nhà họ Nhan là Nại Nại, Nhan Nại Nại. Lấy tên ở nhà là Ái, cũng hi vọng
đứa bé không giống như người cô Nhan Tư Tư của mình vừa dũng mãnh lại
vừa giống đàn ông, mà làm một công chúa nhỏ vừa xinh đẹp, vừa đáng yêu—— dĩ nhiên, đợi đến sau này, khi mọi người nhớ tới ngày hôm nay, sẽ vô
cùng hối hận, hơn thế nữa còn cứ suy nghĩ thật lâu một vấn đề, đó chính
là: tại sao con gái ở nhà họ Nhan, trừ Ninh Vi Nhàn là cưới ở ngoài vào, cũng chưa có một người nào là dịu dàng, đáng yêu, khéo léo, thuần khiết vậy chứ? Mà bạn nhỏ Nhan Ninh cũng nghi ngờ rất lâu rằng thật ra thì mẹ sinh cho mình một người em trai, chứ không phải là một người em gái
biết nghe lời như trong tưởng tượng.
Đặt con gái vào trong cái
nôi nhỏ, Ninh Vi Nhàn ngồi ở một bên nhìn con gái, trong lòng tràn đầy
mềm mại. Thật ra cô không có kinh nghiệm chăm sóc con nhỏ, hiện tại cái
gì cũng đều phải học, trong khi đó Nhan Duệ đã là vú em siêu cấp rồi,
thay tả, tắm rửa, cái gì cũng muốn làm, mỗi lần Ninh Vi Nhàn nhìn thấy
như vậy, đều phải chắc lưỡi hít hà. Cô vẫn không nhắc tới việc mình đã
khôi phục trí nhớ, Nhan Duệ cũng giả câm giả điếc, làm như không có
chuyện gì xảy ra, chỉ là so sánh với lúc trước thì hai người đã lạnh
nhạt hơn rất nhiều, đừng nói là ôm hôn, hay thân mật, chỉ là đụng vào
hay nắm tay một cái cũng không có, cũng vì không muốn để Nhan Ninh biết
được, cho nên hai người mới miễn cưỡng ngủ chung ở trên giường. Mỗi buổi tối, Nhan Duệ đều không thể ngủ được, anh cứ nhìn chằm chằm vào Ninh Vi Nhàn, để xác định cô thật sự đang ở bên cạnh mình, không có rời bỏ anh
mà đi. Bởi vì anh mất ngủ nghiêm trọng, cho nên hai mắt anh có quần thâm rất đậm, nhìn qua cũng rất đáng sợ.
“Ba, ba không có bị sao
chứ?” Nhan Ninh hỏi đầy lo lắng, thật sự sắc mặt của ba rất khó nhìn,
hai hốc mắt sâu hóm làm cho người ta giật mình.
Nhan Duệ lắc đầu
một cái, vừa bưng lên ly cà phê định uống một hớp, không nghĩ tới có một bàn tay trắng nõn đưa ra, lấy đi ly cà phê, đổi lại một ly sữa tươi
nóng hổi, anh không dám phản kháng, liền ngoan ngoãn uống một hớp.
Ninh Vi Nhàn đưa một ly sữa tươi khác đang cầm trên tay cho con trai, sau đó cũng ngồi xuống. Cô nhìn sắc mặt của Nhan Duệ, hỏi: “Anh bị sao vậy, có chỗ nào cảm thấy khó chịu không? Hay là em gọi bác sĩ tới khám cho anh, bữa nay cũng đừng đến công ty nữa.”
Lời của tác giả: Gia đình hai ông cháu bướng bỉnh kiêu ngạo~~~