Ninh Vi Nhàn sờ sờ gương mặt nhỏ nhắn của con trai,
nhẹ nhàng hôn cậu một cái, khóe miệng mỉm cười nhàn nhạt thoáng qua, cứ
như vậy làm cho người ta cảm thấy vô cùng xa cách, cho dù là ngay ở bên
cạnh cô cũng thấy xa cách vời vợi: “Ngoan.” Cô nói với con trai một
tiếng ngoan, rồi mới chậm rã đưa mắt nhìn về phía Nhan Duệ, cả người anh trông thật lạnh lẽo, tựa như vừa mới rơi vào hầm băng, chỉ đứng đó ngây ngốc nhìn cô, không nói được bất cứ một lời nào.
"Mẹ......" Nhan Ninh lại gọi cô thêm một tiếng, ánh mắt xinh đẹp chuyển động qua lại
giữa ba và mẹ cậu, không hiểu đang xảy ra chuyện gì nữa. Ninh Vi Nhàn
nhìn đôi mắt to đầy vẻ mơ hồ của cậu, nói: “Ninh Ninh ngoan, con đi ra
ngoài chơi một chút có được không? Mẹ có chuyện muốn nói với ba.”
Mặc dù không vui lòng tí nào, nhưng Nhan Ninh không muốn làm cho mẹ mình
tức giận, cậu liền dạ một tiếng, chậm chạp, xoay người đi ra ngoài một
cách không tình nguyện.
Thấy con trai đi ra ngoài, cũng xác định
cậu không thể nghe thấy bọn họ nói chuyện, Ninh Vi Nhàn mới sờ sờ trán
của mình, thật ra thì tinh thần và thân thể cô cũng đều rất mệt mỏi,
nhưng lại không ngờ mình vì Nhan Duệ mà sinh con một lần nữa, thật sự
ngay cả cô cũng không thể tưởng tượng nổi rồi. Ngay lúc cô tỉnh lại, thì trí nhớ của cô đã trở về lúc ban đầu, chuyện gì cô cũng nhớ hết, cũng
không có quên đi khoảng thời gian mà bọn họ ở chung trong một năm nay.
Chỉ có điều, những chuyện này cũng không đủ để cho cô bỏ qua tất cả mọi
chuyện của trước kia. Trong lòng cô vẫn rất khó chịu, cô muốn nói với
Nhan Duệ để cho anh tạm thời đừng xuất hiện trước mặt cô nữa. Không phải do oán hận, cũng không phải do chán ghét, chỉ là cô không biết mình nên đối mặt với anh như thế nào mà thôi: “Em nghĩ, anh có thể nhận ra được
rồi phải không? Em đã nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi.”
Đương nhiên anh có thể nhận ra điều đó rồi, từ lúc anh gọi
cô lần đầu tiên, ngay lúc anh thấy được ánh mắt của cô, là anh đã nhận
ra rồi. Sự lạnh lẽo trong ánh mắt của cô đã bao phủ lấy anh, chỉ trong
nháy mắt đã đánh tan tất cả hạnh phúc, không chừa lại một chút gì nữa
hết.
Có thể anh sẽ mất đi cô ngay lập tức: “Vi Nhàn......” Trong
giọng nói của anh chứa đựng sự khẩn cầu, đừng đợi đến khi anh cho là đã
nắm được tất cả hạnh phúc trong tầm tay lại mới nói với anh rằng tất cả
đều là giả, chuyện này thật tàn nhẫn, nhanh như vậy đã muốn lấy đi tất
cả mọi thứ của anh sao, anh vẫn biết rằng một ngày nào đó cô sẽ nhớ lại
tất cả, nhưng anh lại chưa từng nghĩ tới ‘một ngày nào đó’ sẽ đến nhanh
như vậy.
"Nhan Duệ, em ——"
Cô còn chưa nói hết lời thì Nhan
Duệ đã hết sức kích động, lắc đầu mãnh liệt: “Không, Không bao giờ! Anh
không đồng ý ly hôn, không đồng ý để cho em rời đi, cái gì anh cũng
không đồng ý!” Anh còn lấy tay bịt chặt tai mình lại, rồi rất ngây thơ
ra sức lắc đầu, nhìn bộ dạng anh giống như chưa bao giờ xảy ra bất cứ
chuyện gì vậy. Chỉ cần anh đợi đến khi mọi việc lắng xuống, Ninh Vi Nhàn vẫn là Ninh Vi Nhàn, cả nhà ba người bọn họ vẫn tiếp tục sống vui vẻ
hạnh phúc cùng với nhau.
“Em không nói là muốn ly hôn, anh cũng
biết là chúng ta không thể nào ly hôn mà.” Ninh Vi Nhàn đem hai bàn tay
của anh đang che lại lỗ tai kéo xuống, khóe miệng cô khẽ nâng lên thành
một nụ cười. Nhan Duệ nhìn cô cười đến mụ mị cả người —— đã lâu lắm,
thật lâu lắm rồi cô không có cười với anh như vậy. Không mang theo bất
kỳ sự chán ghét hay oán hận gì, chỉ nở nụ cười đơn thuần với anh. Anh
chưa từng nghĩ tới cả đời này anh còn có thể nhìn thấy nụ cười này của
cô đối với anh khi cô không bị mất đi trí nhớ: “Vi Nhàn...... Không,
không có ly hôn?”
"Ừ." Ninh Vi Nhàn gật đầu với anh, cô buông tay của anh ra. Ở khoảnh khắc khi cô buông tay ra, trong nháy mắt trong
lòng của Nhan Duệ trở nên trống rỗng, tựa như đã mất sạch tất cả: “Chúng ta sẽ không ly hôn, nhưng còn chuyện của em sau khi tỉnh lại một năm
nay, còn có chuyện của con, em nghĩ, chúng ta cần phải nói chuyện với
nhau thật rõ ràng mới được.”
Cô dường như
đã trở về là Ninh Vi Nhàn của lúc mới kết hôn, dịu dàng, uyển chuyển,
hàm xúc, bình dị, nhưng cũng rất gần gũi. Nhưng Nhan Duệ lại cảm thấy cô vẫn còn rất xa cách với mình lắm. Đang lúc anh cố gắng tập trung tinh
thần để chờ cô nói chuyện với anh, Ninh Vi Nhàn lại muốn anh ôm đứa bé
tới cho cô. Đang lúc căng thẳng thần kinh dể chờ đợi kết quả phán xét từ Ninh Vi Nhàn, nhưng lại nghe cô nói như vậy, Nhan Duệ trở nên ngu ngốc
hết một lúc, cũng không biết mình nên làm cái gì nữa.
“Nhan Duệ?” Giọng nói của Ninh Vi Nhàn rất nhẹ, hiên tại thân thể của cô rất suy
yếu, “Anh đi ôm con tới cho em nhìn một chút đi.”
Lúc này, Nhan
Duệ mới như tỉnh lại từ trong mộng, trả lời cô một tiếng, rồi vội vàng
chạy ra khỏi cửa, bởi vì khẩn trương một cách thái quá, cho nên dọc
đường anh đã bị té chỏng gọng, Ninh Vi Nhàn ngồi trên giường, có thể
thấy được rõ hết sự nhếch nhác của anh, chắc chắn ở ngoài cửa Nhan Ninh
cũng đã nhìn thấy, do đó, lúc cậu đi vào với vẻ mặt tràn đầy sự kinh
ngạc, cái miệng nhỏ nhắn của cậu mở to hết mức, như là thấy được một
chuyện gì không thể tưởng tượng nổi: “Mẹ...... Ba làm sao......"
“Ba đi đường không cẩn thận, Ninh Ninh cũng không được như vậy nha.” Đây là con trai của cô! Ngoắc tay để con trai đến ngồi bên cạnh mình, Ninh Vi
Nhàn mỉm cười vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu, có thể nhìn thấy được
những đường nét của cô và Nhan Duệ trên gương mặt cậu. Đây là đứa con
của cô và Nhan Duệ, là sự kết hợp của hai người để sinh ra đứa bé này,
là năm đó cô đã liều mạng để có được, cho dù là cô không muốn sống nữa
nhưng cô cũng muốn sinh ra đứa bé này.