Cưng Chiều Vợ Yêu Phúc Hắc Dễ Thương

Chương 142: Nhảy Lầu


trướctiếp

Đương nhiên, cô phát Weibo này không chỉ khiến cho fan suy đoán, cũng khiến cho những người biết chân tướng thoáng kinh ngạc một phen.

Đây là chuẩn bị công bố ở trước công chúng rồi hả?

Trước bọn họ không nói, trong lòng cũng biết rõ quan hệ của Mặc Dận với Mặc Khuynh Thành, cũng biết là một chuyện lớn, chuyện để cho rất nhiều fan tiếp thu lại là một chuyện khác, dù sao trước khi hai người yêu nhau, còn có một tầng quan hệ phức tạp nữa.

Thôi Nghi Giai: “Khuynh Thành, chẳng lẽ em liền không nói một tiếng mà quẳng chị đi sao?”

Từ Lập: “Nha đầu Khuynh Thành, cháu rốt cục cũng chịu công bố rồi, cho dù sau đó có xảy ra chuyện gì, chúng ta đều ủng hộ cháu!”

Tô Nhạc Thiên: “Chúc mừng.”

...

Mặc Khuynh Thành nhìn từng cái tin nhắn một, cũng trả lời lại một câu “Cảm ơn.”

Lúc này, Mặc Dận cũng đã tắm xong, bên hông chỉ quấn một chiếc khăn tắm màu trắng.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy trên đầu anh từng giọt từng giọt nước chảy thẳng xuống cơ bụng của anh, từ từ chảy xuống, thấm vào trong khăn tắm.

“Ừng ực.”

Căn phòng đang an tĩnh đột nhiên truyền đến một tiếng nuốt nước miếng vĩ đại.

Đầu lông mày Mặc Dận nhíu lại, Mặc Khuynh Thành hết nhìn đông nhìn tây, nụ cười khóe miệng càng thêm sâu sắc.

Anh từ từ đi lên phía trước, khăn tắm bên hông anh theo động tác của anh mà không ngừng lắc lư, giống như một giây sau có thể rơi xuống.

Điều này làm cho Mặc Khuynh Thành ngồi đối diện anh lại không ngừng nuốt nước miếng.

Thật là, dáng người tốt như vậy làm gì, còn nửa che nửa lộ nữa, nếu mà khăn tắm đi đến trước mặt mình còn không rơi xuống, cô liền đích thân ra tay vậy.

Ai ngờ Mặc Dận lại ngồi xuống ở khoảng cách không xa cô.

“Cục cưng, em đói bụng?”

Mặc Khuynh Thành không thèm cho anh một ánh mắt, cúi đầu nhìn di động, ngón tay thần tốc di chuyển trên màn hình.

Cam Triết: Công tử, mình tra được là ai rải tin tức rồi.

Mặc Khuynh Thành: Là ai?

Cam Triết: Mình theo những tin tức này tra được từ nhà Tang Nhất Cầm, nếu là không sai mà nói, chính là cô ta rải ra.

Mặc Khuynh Thành nhìn di động vẻ mặt thâm trầm, cô không tin Tang Nhất Cầm có bản lĩnh này, cho nên cô ta chỉ là quân cờ sau lưng người kia.

Mặc Khuynh Thành: Cậu không cần điều tra tiếp nữa, chuyện phía sau để mình giải quyết.

Để điện thoại xuống, cô trầm tư không có để ý tới Mặc Dận không ngừng di chuyển bên cạnh.

Anh bất động thanh sắc tiến đến bên cạnh, hai tay chống ở sau người, ánh mắt thâm thúy nhìn cô.

Mặc Khuynh Thành mặc áo ngủ có chút lười biếng nửa người tựa vào đầu giường, tay nâng cằm lên, ánh mắt lấp lánh tỏa sáng, đáy mắt cất giấu chợt lóe lên suy nghĩ, lúc này, cô giống như cảm nhận được cái gì đó, thần tốc quay đầu.

“Dận, sao anh lại tựa vào em gần như vậy?” Gần đến chóp mũi đều là mùi bạc hà của anh.

Mặc Dận lộ ra vẻ ủy khuất, ông nói gà bà nói vịt hỏi: “Cục cưng, em không thấy hiện tại anh có cái gì không thích hợp sao?”

Không thích hợp?

Ánh mắt Mặc Khuynh Thành khép hờ, cẩn thận đánh giá trên dưới một phen.

Vừa mới tắm rửa xong, trên người tuyệt đối không bẩn, tuy để trần nửa người trên, cũng vẫn có khăn tắm ngăn cản, chỉ là, tóc không ngừng chảy nước ra là có chuyện gì, đều đã thấm ướt khăn lông rồi.

Mặc Dận nhìn thấy cô nhíu mày, liền biết cô phát hiện rồi, bàn tay to lôi kéo, một giây sau, cô liền chui vào trong lồng ngực mình.

“Cục cưng, anh muốn em lau đầu cho anh.”

Mặc Khuynh Thành không nói gì ngẩng đầu nhìn anh, “Lớn như vậy rồi, lại vẫn muốn em lau đầu cho.”

Mặc Dận ủy khuất thì thầm: “Ở cổ đại không phải đều là phu quân hầu hạ phu nhân lau khô tóc à?”

Mặc Khuynh Thành: “...” Quyển tiểu thuyết kia viết như vậy?

Mặc Dận nhìn cô vẫn không có động tay, trên mặt càng thêm mất mác.

“Anh biết rồi...”

Nói xong, anh liền làm bộ đứng dậy, lại bị Mặc Khuynh Thành lập tức giữ chặt lại.

“Anh biết cái gì, nhanh ngồi đàng hoàng cho em.”

Cô nhìn Mặc Dận ngoan ngoãn ngồi ở trên giường, thâm sâu thở dài, đi vào phòng tắm lấy ra một cái khăn khô, nhận mệnh khoát lên trên đầu anh, trên tay không nặng không nhẹ xoa.

Mặc Dận hưởng thụ híp mắt, cả người thoải mái tựa vào trên người Mặc Khuynh Thành, cảm thụ được độ mạnh yếu của cô cũng mới ôn nhuận đang dán ở sau lưng.

Mặc Khuynh Thành nhìn bộ dáng của anh, mắt lóe lên, tay nhỏ từ từ di động xuống, mãi đến chỗ thắt lưng, ngón tay giật giật đánh bất ngờ.

“Hô hô...”

Mặc Dận vốn đang hưởng thụ phục vụ chuyên thuộc, bị một chiêu của cô đánh tới trực tiếp cười lên tiếng, trên mặt tràn đầy mỉm cười, thường thường muốn tránh khỏi, lại bị Mặc Khuynh Thành khống chế được.

“Cục cưng, anh sai rồi, nhanh buông tay đi.”

Mặc Khuynh Thành ngồi ở trên người anh, ác liệt cù anh hơn.

“Không phải mới vừa rồi còn ấm ức ủy khuất sao, giờ lại nói mình sai rồi?”

“Cục... cục cưng, anh thật sự biết sai rồi, mau thả anh ra đi.” Nói là như vậy, nhưng trên tay anh lại lặng yên cầm lấy tay cô.

“A!”

Mặc Dận xoay người một cái, đè cô ở dưới thân thể.

“Cục cưng, giờ là ai tha cho ai nào?”

Mặc Khuynh Thành thầm kêu một tiếng không xong!

Khả năng sợ buồn này đúng là rất giống Mặc Dận, không lẽ anh cũng dùng chiêu này đối phó với mình?

Trong lòng nghĩ như vậy, trên mặt cười mỉa, “Dận, không phải anh nói muốn em lau đầu cho anh sao, trên người đều đã ướt rồi, em thuận tiện lau giúp anh.”

Nụ cười khóe miệng Mặc Dận càng thêm sâu sắc, nhìn Mặc Khuynh Thành ánh mắt mơ hồ bất định, từ từ cúi đầu, thanh âm trầm thấp vang lên.

“Cục cưng, vậy em đem trên thân anh cũng lau đi?”

“Oanh.”

Ánh mắt Mặc Khuynh Thành đột nhiên tỏa sáng, nhìn cơ bụng sáu múi ở trước ngực, tay không tự chủ được an ủi


trướctiếp